Triệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước. Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có…
Chương 228: Triệu Uyển Nhu hoảng hốt
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng TàiTác giả: Ngọc Tỉnh LiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTriệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước. Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có… Hai ngón tay của Thái Lãnh Hàn, rồi đến ba ngón tay của Thái Lãnh Hàn,... cứng rắn, ram ráp, linh hoạt thi nhau cử động không ngừng, như một nhạc sĩ đang chơi đàn, tấu lên bản nhạc đầy xúc cảm bên trong cơ thể của Triệu Uyển Nhu, thắp lên từng đốm lửa rần rật theo m.á.u lan truyền đến toàn thân cùa cô. Sự va chạm ấy khuấy đảo hang sâu của Triệu Uyển Nhu không theo một quy luật nào cả, khiến cô không thể dự đoán, không thể chuẩn bị tinh thần tiếp đón, mà chỉ có thể đung đưa cơ thể, cảm nhận sự xâm nhập.Bản nhạc dạo đầu êm ái khiến cơ thể của Triệu Uyển Nhu dần dần tiếp nhận một cái thoải mái. Cảm giác mỗi lúc một phúc tạp, xúc cảm mỗi lúc một tăng cao. Triệu Uyển Nhu lại không thể kềm chế được mà uốn éo cơ thể, *****. Bộ dáng của Triệu Uyển Nhu khiến con dã thú trong lòng của Thái Lãnh Hàn và cả con dã thú đang nằm giữa chân của hắn lại chồm lên kêu gào đòi được phóng thích. Chưa được, Thái Lãnh Hàn nghiến răng nín nhịn. Vẫn chưa được. Thái Lãnh Hàn khuếch tán biên độ chuyển động của ba ngón tay, cũng tăng thêm lực đạo. hắn phải khai phá thành trì này, phải khai mở hang động, phải dọn đường để con dã thú của hắn không làm Triệu Uyển Nhu bị đau.Sự gia tăng chuyển động và lực đạo ấy của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu lại được đẩy lên một cao trào mới. Hai chân của cô đạp xuống nệm giường, nâng phần hông ưỡn lên, run bần bật. Nước ngầm được khơi trúng mạch, không còn ri rỉ nữa mà ào ạt tuôn ra, chạy dọc xuống theo ***** của Triệu Uyển Nhu, óng ánh, lấp lánh. Hai tai ù đi, cổ họng lại như tắc nghẽn, Triệu Uyển Nhu chất ngất trong cảm giác lạ kỳ. Cô như muốn mê đi, lịm đi nhưng vẫn có thể tỉnh táo cảm nhận được cơ thể đang phản ứng như thế nào.Đồng thời với dòng nước lai láng tuôn ra từ hang động thần bí kia của Triệu Uyển Nhu, con dã thú của Thái Lãnh Hàn cũng vươn lên cao, hừng hực đòi hỏi.Thái Lãnh Hàn nhẹ nhàng đỡ Triệu Uyển Nhu nằm xuống giường. Gương mặt của cô đỏ ửng như quả dâu chín mọng, đôi môi cũng thắm một màu quyến rũ. Hai mắt cô khép hờ, mê ly cảm nhận dư âm rạo rực trong cơ thể. Thái Lãnh Hàn cúi xuống hôn vào đôi môi của Triệu Uyển Nhu rồi cất giọng khàn đặc:- Triệu Uyển Nhu! Bây giờ... tới lượt anh nhé...Đây không phải là câu hỏi, nên Thái Lãnh Hàn cũng không cần đợi câu trả lời. Hắn chỉ thông báo để Triệu Uyển Nhu chuẩn bị nghênh đón một hành động xâm nhập mãnh liệt hơn. Nhưng hắn không kịp để giải thích cho Triệu Uyển Nhu hiểu một cách rõ ràng. Bởi vì, Thái Lãnh Hàn cũng chịu không nổi nữa rồi. Nếu không mau chóng phóng thích cho con dã thú kia thỏa mãn hứng thú, thì hắn sẽ bị dày vò đến c.h.ế.t mất. Thái Lãnh Hàn rút ba ngón tay ra khỏi kén sâu ấm áp, hướng đến thắt lưng, thảo cũi sổ lồng cho con dã thú vươn ra.Vừa được thoát ra khỏi trói buộc, con dã thú của Thái Lãnh Hàn đã vùng lên mạnh mẽ, hừng hực khí thế nhào tới bên cửa động đào nguyên. Triệu Uyển Nhu cảm nhận được lại có dị vật đang ngấp nghé muốn chui vào hang động của cô, và cũng đồng thời cảm nhận được nguy hiểm, nên mở mắt ra, ngẩng đầu lên, nhìn xuống *****. Vừa nhìn một cái, Triệu Uyển Nhu hoảng hốt. So với ba chú sâu vừa đưa cô ***** cao của xúc cảm, thì con dã thú kia trông đáng sợ hơn rất nhiều. Con dã thú kia dài như một chiếc đũa. Còn kích thước của nó thì to hơn đến gấp đôi cả ba ngón tay của Thái Lãnh Hàn gộp lại, không, có lẽ là, to hơn đến gấp ba lần. Chỉ phần đỉnh của nó thôi đã lấp đầy toàn bộ cửa hang mà ba chú sâu kia đã cố sức vẫy vùng mới có thể nới rộng ra đến mức đó. Triệu Uyển Nhu sợ hãi. ***** đang nổi gân cuồn cuộn kia, nếu tấn công vào hang động nhỏ bé của cô, liệu nó có xé rách cô ra luôn hay không?Nhưng lúc này Triệu Uyển Nhu không còn đường để lui. Bởi lẽ, Thái Lãnh Hàn đã vì một màn dạo đầu cho cô và dọn đường cho dã thú này mà nín nhịn đến cực hạn rồi. Hai mắt hắn đỏ ngầu, hơi thở dồn dập chỉ muốn nhanh chóng tiến quân chiếm đóng, muốn khai phá thành trì, muốn điên long đảo phượng,... hắn muốn cô! Hắn muốn cô! Hắn muốn cô! Hắn muốn cùng vợ của hắn âm dương hòa hợp, trăm ân ngàn ái, giong thuyền ra biển, ***** Vu sơn... Hắn muốn cô! Hắn muốn cô! Hắn muốn cô! Hắn muốn đến sắp phát điên rồi. Nhưng một tia lý trí còn sót lại đã giúp Thái Lãnh Hàn nhận ra trong mắt và trên mặt của Triệu Uyển Nhu ngập tràn sự sợ hãi.
Hai ngón tay của Thái Lãnh Hàn, rồi đến ba ngón tay của Thái Lãnh Hàn,... cứng rắn, ram ráp, linh hoạt thi nhau cử động không ngừng, như một nhạc sĩ đang chơi đàn, tấu lên bản nhạc đầy xúc cảm bên trong cơ thể của Triệu Uyển Nhu, thắp lên từng đốm lửa rần rật theo m.á.u lan truyền đến toàn thân cùa cô. Sự va chạm ấy khuấy đảo hang sâu của Triệu Uyển Nhu không theo một quy luật nào cả, khiến cô không thể dự đoán, không thể chuẩn bị tinh thần tiếp đón, mà chỉ có thể đung đưa cơ thể, cảm nhận sự xâm nhập.
Bản nhạc dạo đầu êm ái khiến cơ thể của Triệu Uyển Nhu dần dần tiếp nhận một cái thoải mái. Cảm giác mỗi lúc một phúc tạp, xúc cảm mỗi lúc một tăng cao. Triệu Uyển Nhu lại không thể kềm chế được mà uốn éo cơ thể, *****. Bộ dáng của Triệu Uyển Nhu khiến con dã thú trong lòng của Thái Lãnh Hàn và cả con dã thú đang nằm giữa chân của hắn lại chồm lên kêu gào đòi được phóng thích. Chưa được, Thái Lãnh Hàn nghiến răng nín nhịn. Vẫn chưa được. Thái Lãnh Hàn khuếch tán biên độ chuyển động của ba ngón tay, cũng tăng thêm lực đạo. hắn phải khai phá thành trì này, phải khai mở hang động, phải dọn đường để con dã thú của hắn không làm Triệu Uyển Nhu bị đau.
Sự gia tăng chuyển động và lực đạo ấy của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu lại được đẩy lên một cao trào mới. Hai chân của cô đạp xuống nệm giường, nâng phần hông ưỡn lên, run bần bật. Nước ngầm được khơi trúng mạch, không còn ri rỉ nữa mà ào ạt tuôn ra, chạy dọc xuống theo ***** của Triệu Uyển Nhu, óng ánh, lấp lánh. Hai tai ù đi, cổ họng lại như tắc nghẽn, Triệu Uyển Nhu chất ngất trong cảm giác lạ kỳ. Cô như muốn mê đi, lịm đi nhưng vẫn có thể tỉnh táo cảm nhận được cơ thể đang phản ứng như thế nào.
Đồng thời với dòng nước lai láng tuôn ra từ hang động thần bí kia của Triệu Uyển Nhu, con dã thú của Thái Lãnh Hàn cũng vươn lên cao, hừng hực đòi hỏi.
Thái Lãnh Hàn nhẹ nhàng đỡ Triệu Uyển Nhu nằm xuống giường. Gương mặt của cô đỏ ửng như quả dâu chín mọng, đôi môi cũng thắm một màu quyến rũ. Hai mắt cô khép hờ, mê ly cảm nhận dư âm rạo rực trong cơ thể. Thái Lãnh Hàn cúi xuống hôn vào đôi môi của Triệu Uyển Nhu rồi cất giọng khàn đặc:
- Triệu Uyển Nhu! Bây giờ... tới lượt anh nhé...
Đây không phải là câu hỏi, nên Thái Lãnh Hàn cũng không cần đợi câu trả lời. Hắn chỉ thông báo để Triệu Uyển Nhu chuẩn bị nghênh đón một hành động xâm nhập mãnh liệt hơn. Nhưng hắn không kịp để giải thích cho Triệu Uyển Nhu hiểu một cách rõ ràng. Bởi vì, Thái Lãnh Hàn cũng chịu không nổi nữa rồi. Nếu không mau chóng phóng thích cho con dã thú kia thỏa mãn hứng thú, thì hắn sẽ bị dày vò đến c.h.ế.t mất. Thái Lãnh Hàn rút ba ngón tay ra khỏi kén sâu ấm áp, hướng đến thắt lưng, thảo cũi sổ lồng cho con dã thú vươn ra.
Vừa được thoát ra khỏi trói buộc, con dã thú của Thái Lãnh Hàn đã vùng lên mạnh mẽ, hừng hực khí thế nhào tới bên cửa động đào nguyên. Triệu Uyển Nhu cảm nhận được lại có dị vật đang ngấp nghé muốn chui vào hang động của cô, và cũng đồng thời cảm nhận được nguy hiểm, nên mở mắt ra, ngẩng đầu lên, nhìn xuống *****. Vừa nhìn một cái, Triệu Uyển Nhu hoảng hốt. So với ba chú sâu vừa đưa cô ***** cao của xúc cảm, thì con dã thú kia trông đáng sợ hơn rất nhiều. Con dã thú kia dài như một chiếc đũa. Còn kích thước của nó thì to hơn đến gấp đôi cả ba ngón tay của Thái Lãnh Hàn gộp lại, không, có lẽ là, to hơn đến gấp ba lần. Chỉ phần đỉnh của nó thôi đã lấp đầy toàn bộ cửa hang mà ba chú sâu kia đã cố sức vẫy vùng mới có thể nới rộng ra đến mức đó. Triệu Uyển Nhu sợ hãi. ***** đang nổi gân cuồn cuộn kia, nếu tấn công vào hang động nhỏ bé của cô, liệu nó có xé rách cô ra luôn hay không?
Nhưng lúc này Triệu Uyển Nhu không còn đường để lui. Bởi lẽ, Thái Lãnh Hàn đã vì một màn dạo đầu cho cô và dọn đường cho dã thú này mà nín nhịn đến cực hạn rồi. Hai mắt hắn đỏ ngầu, hơi thở dồn dập chỉ muốn nhanh chóng tiến quân chiếm đóng, muốn khai phá thành trì, muốn điên long đảo phượng,... hắn muốn cô! Hắn muốn cô! Hắn muốn cô! Hắn muốn cùng vợ của hắn âm dương hòa hợp, trăm ân ngàn ái, giong thuyền ra biển, ***** Vu sơn... Hắn muốn cô! Hắn muốn cô! Hắn muốn cô! Hắn muốn đến sắp phát điên rồi. Nhưng một tia lý trí còn sót lại đã giúp Thái Lãnh Hàn nhận ra trong mắt và trên mặt của Triệu Uyển Nhu ngập tràn sự sợ hãi.
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng TàiTác giả: Ngọc Tỉnh LiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTriệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước. Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có… Hai ngón tay của Thái Lãnh Hàn, rồi đến ba ngón tay của Thái Lãnh Hàn,... cứng rắn, ram ráp, linh hoạt thi nhau cử động không ngừng, như một nhạc sĩ đang chơi đàn, tấu lên bản nhạc đầy xúc cảm bên trong cơ thể của Triệu Uyển Nhu, thắp lên từng đốm lửa rần rật theo m.á.u lan truyền đến toàn thân cùa cô. Sự va chạm ấy khuấy đảo hang sâu của Triệu Uyển Nhu không theo một quy luật nào cả, khiến cô không thể dự đoán, không thể chuẩn bị tinh thần tiếp đón, mà chỉ có thể đung đưa cơ thể, cảm nhận sự xâm nhập.Bản nhạc dạo đầu êm ái khiến cơ thể của Triệu Uyển Nhu dần dần tiếp nhận một cái thoải mái. Cảm giác mỗi lúc một phúc tạp, xúc cảm mỗi lúc một tăng cao. Triệu Uyển Nhu lại không thể kềm chế được mà uốn éo cơ thể, *****. Bộ dáng của Triệu Uyển Nhu khiến con dã thú trong lòng của Thái Lãnh Hàn và cả con dã thú đang nằm giữa chân của hắn lại chồm lên kêu gào đòi được phóng thích. Chưa được, Thái Lãnh Hàn nghiến răng nín nhịn. Vẫn chưa được. Thái Lãnh Hàn khuếch tán biên độ chuyển động của ba ngón tay, cũng tăng thêm lực đạo. hắn phải khai phá thành trì này, phải khai mở hang động, phải dọn đường để con dã thú của hắn không làm Triệu Uyển Nhu bị đau.Sự gia tăng chuyển động và lực đạo ấy của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu lại được đẩy lên một cao trào mới. Hai chân của cô đạp xuống nệm giường, nâng phần hông ưỡn lên, run bần bật. Nước ngầm được khơi trúng mạch, không còn ri rỉ nữa mà ào ạt tuôn ra, chạy dọc xuống theo ***** của Triệu Uyển Nhu, óng ánh, lấp lánh. Hai tai ù đi, cổ họng lại như tắc nghẽn, Triệu Uyển Nhu chất ngất trong cảm giác lạ kỳ. Cô như muốn mê đi, lịm đi nhưng vẫn có thể tỉnh táo cảm nhận được cơ thể đang phản ứng như thế nào.Đồng thời với dòng nước lai láng tuôn ra từ hang động thần bí kia của Triệu Uyển Nhu, con dã thú của Thái Lãnh Hàn cũng vươn lên cao, hừng hực đòi hỏi.Thái Lãnh Hàn nhẹ nhàng đỡ Triệu Uyển Nhu nằm xuống giường. Gương mặt của cô đỏ ửng như quả dâu chín mọng, đôi môi cũng thắm một màu quyến rũ. Hai mắt cô khép hờ, mê ly cảm nhận dư âm rạo rực trong cơ thể. Thái Lãnh Hàn cúi xuống hôn vào đôi môi của Triệu Uyển Nhu rồi cất giọng khàn đặc:- Triệu Uyển Nhu! Bây giờ... tới lượt anh nhé...Đây không phải là câu hỏi, nên Thái Lãnh Hàn cũng không cần đợi câu trả lời. Hắn chỉ thông báo để Triệu Uyển Nhu chuẩn bị nghênh đón một hành động xâm nhập mãnh liệt hơn. Nhưng hắn không kịp để giải thích cho Triệu Uyển Nhu hiểu một cách rõ ràng. Bởi vì, Thái Lãnh Hàn cũng chịu không nổi nữa rồi. Nếu không mau chóng phóng thích cho con dã thú kia thỏa mãn hứng thú, thì hắn sẽ bị dày vò đến c.h.ế.t mất. Thái Lãnh Hàn rút ba ngón tay ra khỏi kén sâu ấm áp, hướng đến thắt lưng, thảo cũi sổ lồng cho con dã thú vươn ra.Vừa được thoát ra khỏi trói buộc, con dã thú của Thái Lãnh Hàn đã vùng lên mạnh mẽ, hừng hực khí thế nhào tới bên cửa động đào nguyên. Triệu Uyển Nhu cảm nhận được lại có dị vật đang ngấp nghé muốn chui vào hang động của cô, và cũng đồng thời cảm nhận được nguy hiểm, nên mở mắt ra, ngẩng đầu lên, nhìn xuống *****. Vừa nhìn một cái, Triệu Uyển Nhu hoảng hốt. So với ba chú sâu vừa đưa cô ***** cao của xúc cảm, thì con dã thú kia trông đáng sợ hơn rất nhiều. Con dã thú kia dài như một chiếc đũa. Còn kích thước của nó thì to hơn đến gấp đôi cả ba ngón tay của Thái Lãnh Hàn gộp lại, không, có lẽ là, to hơn đến gấp ba lần. Chỉ phần đỉnh của nó thôi đã lấp đầy toàn bộ cửa hang mà ba chú sâu kia đã cố sức vẫy vùng mới có thể nới rộng ra đến mức đó. Triệu Uyển Nhu sợ hãi. ***** đang nổi gân cuồn cuộn kia, nếu tấn công vào hang động nhỏ bé của cô, liệu nó có xé rách cô ra luôn hay không?Nhưng lúc này Triệu Uyển Nhu không còn đường để lui. Bởi lẽ, Thái Lãnh Hàn đã vì một màn dạo đầu cho cô và dọn đường cho dã thú này mà nín nhịn đến cực hạn rồi. Hai mắt hắn đỏ ngầu, hơi thở dồn dập chỉ muốn nhanh chóng tiến quân chiếm đóng, muốn khai phá thành trì, muốn điên long đảo phượng,... hắn muốn cô! Hắn muốn cô! Hắn muốn cô! Hắn muốn cùng vợ của hắn âm dương hòa hợp, trăm ân ngàn ái, giong thuyền ra biển, ***** Vu sơn... Hắn muốn cô! Hắn muốn cô! Hắn muốn cô! Hắn muốn đến sắp phát điên rồi. Nhưng một tia lý trí còn sót lại đã giúp Thái Lãnh Hàn nhận ra trong mắt và trên mặt của Triệu Uyển Nhu ngập tràn sự sợ hãi.