Triệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước.   Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có…

Chương 244: Tuyệt chiêu của thỏ con

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng TàiTác giả: Ngọc Tỉnh LiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTriệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước.   Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có… Thái Lãnh Hàn đang ngẩn người thì bị Triệu Uyển Nhu trừng mắt một cái, giật thót hết cả tim. Lẽ nào hắn đã làm gì để cô tức giận rồi? Nếu bây giờ hắn rời khỏi chỗ này, không làm phiền đến cô, không khiến cô bị liên lụy chịu tiếng xấu chung, thì còn có thể kịp… cứu vãn được gì không? Trong đầu vừa nghĩ tới ý đó, chân của Thái Lãnh Hàn đã lùi về phía sau, chuẩn bị quay đầu bỏ chạy. Thái Lãnh Hàn thà là chấp nhận nhục nhã trốn chạy khỏi chỗ này, còn hơn phải nhìn thấy sự chán ghét của Triệu Uyển Nhu. Thế nhưng trước khi gã chó điên hèn nhát nào đó kịp bỏ chạy thì bé thỏ con của hắn đã nghẹn ngào kêu lên khe khẽ: - Thái Lãnh Hàn, anh muốn bỏ rơi em sao? Chân của Thái Lãnh Hàn như bị hóa đá. Sao hắn lại có thể bỏ rơi cô? Hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này mà thôi. Nhưng ngẫm lại, hình như hành động bỏ đi của hắn lúc này, quả thật dễ khiến Triệu Uyển Nhu lẫn mọi người chứng kiến đều nghĩ rằng hắn muốn bỏ mặc Triệu Uyển Nhu ở lại một mình. Suy nghĩ của Thái Lãnh Hàn lại xoay chuyển một lần nữa nhanh như chớp. Nếu so giữa việc hắn ở lại và bị Triệu Uyển Nhu chán ghét với việc hắn rời đi và khiến Triệu Uyển Nhu bị mọi người đàm tiếu, Thái Lãnh Hàn không thèm nghĩ gì nữa, chọn luôn việc trước. Dù sao thì… chỉ cần Triệu Uyển Nhu vẫn còn phải dính líu với hắn trong cuộc hôn nhân này thì cho dù hắn có ở lại đây hay trốn chạy khỏi đây, Triệu Uyển Nhu đều sẽ bị liên lụy. Nhưng nếu hắn ở lại đây, ít ra, hắn còn có thể giảm được một chút tai tiếng cho Triệu Uyển Nhu. Bởi vì, nếu có mặt của hắn, những người ghét hắn sẽ chỉ chỉa mũi dùi vào hắn; còn những kẻ ghen tị với Triệu Uyển Nhu, trước mặt tảng băng như hắn, có lẽ cũng không dám làm gì hay nói gì quá đáng. Hơn nữa, Thái Lãnh Hàn quyết định, bất cứ kẻ nào dám động đến bé thỏ con của hắn, thì hắn sẽ ghim kẻ đó vào danh sách đen thui của bản chất chó điên trong lòng, sau đó sẽ từ từ dạy cho bọn họ một bài học khiến họ sau này có nhìn thấy Triệu Uyển Nhu cũng chỉ dám đi đường vòng. Sau khi đã nhanh chóng xoay chuyển mạch suy nghĩ sang một hướng trái ngược hoàn toàn với ý định ban nãy, Thái Lãnh Hàn rút chân trở về. Hắn sẽ không đi đâu nữa. Hắn tuyệt đối không để cho bất cứ ai có cơ hội nghĩ rằng hắn bỏ rơi Triệu Uyển Nhu, đặc biệt là không để cho thỏ con của hắn tủi thân, dù chỉ là một chút. Triệu Uyển Nhu nhìn ánh mắt của Thái Lãnh Hàn thay đổi gần như liên tục mà vừa cảm động vừa khó hiểu. Tảng băng ngốc nhà cô chắc chắn là đã suy diễn linh tinh gì đó rồi. Vậy mà chỉ vì một câu hỏi của cô mà hắn đã ổn định và kiên định trở lại. Triệu Uyển Nhu âm thầm tự kiểm điểm và tự phê bình bản thân. Sau đó, cô nhanh chóng sửa chữa hành động sơ ý của mình khiến tảng băng nào đó nghĩ linh tinh. Triệu Uyển Nhu quay hẳn người lại, bước nhanh về phía Thái Lãnh Hàn. Chiếc váy dạ hội vướng víu khiến cô loạng choạng suýt ngã. Gần như ngay lập tức, Thái Lãnh Hàn cũng bước tới, đưa tay đỡ lấy Triệu Uyển Nhu. Vòng tay vững vàng và ấm áp của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu muốn khóc. Cô khịt mũi, đưa tay vòng qua cánh tay của Thái Lãnh Hàn, vừa níu vừa ôm lấy hắn. Giọng của cô vừa như giận dỗi lại vừa như nũng nịu: - Anh bị sao thế? Sao bỗng nhiên anh dừng lại? Anh lại còn không cho em nắm tay nữa. Ban nãy anh còn định bỏ mặc em một mình ở đây mà bỏ đi trước, đúng không? Còn lâu Thái Lạnh Hàn mới dám trả lời câu hỏi cuối cùng của Triệu Uyển Nhu. Nhưng hắn cũng không muốn nói dối cô. Thế nên, tảng băng ngốc nghếch lại giở ngay tuyệt chiêu ngốc nghếch quen thuộc của mình: lạnh mặt làm thinh. Triệu Uyển Nhu nhìn gương mặt lạnh của vị tổng tài nào đó mà vừa tức vừa buồn cười. Này, gã ngốc này thật sự không biết rằng, trước những câu hỏi, đặc biệt là câu hỏi của phụ nữ, mà hắn lại im lặng như thế thì đang cho người hỏi cơ hội suy diễn theo kiểu “im lặng tức là đồng ý” rồi đấy hả? Còn nữa, ánh mắt của hắn đã để lộ sự chột dạ rành rành như thế, người khác có thể không nhìn ra, nhưng Triệu Uyển Nhu lại có thể cảm nhận được rõ ràng. Thế nhưng, cô cũng hiểu tính cách của Thái Lãnh Hàn nên không truy vấn tới cùng. Tảng băng có tuyệt chiêu của tảng băng thì thỏ con cũng có tuyệt chiêu của thỏ con. Dù Triệu Uyển Nhu rất ít khi dùng đến cách này, nhưng một khi cô đã sử dụng đến thì luôn luôn đạt hiệu quả mỹ mãn. Tuyệt chiêu đó chính là: làm nũng. Thế là Triệu Uyển Nhu phụng phịt, sụt sịt cất tiếng: - Vậy bây giờ anh có muốn cùng em dự buổi tiệc này nữa không? Em không muốn vừa đến đã phải về ngay đâu. Nhưng nếu anh cảm thấy không thích ở lại, thì em sẽ theo anh về. Đừng bỏ rơi em ở đây một mình, được không anh?

Thái Lãnh Hàn đang ngẩn người thì bị Triệu Uyển Nhu trừng mắt một cái, giật thót hết cả tim. Lẽ nào hắn đã làm gì để cô tức giận rồi? Nếu bây giờ hắn rời khỏi chỗ này, không làm phiền đến cô, không khiến cô bị liên lụy chịu tiếng xấu chung, thì còn có thể kịp… cứu vãn được gì không? Trong đầu vừa nghĩ tới ý đó, chân của Thái Lãnh Hàn đã lùi về phía sau, chuẩn bị quay đầu bỏ chạy. Thái Lãnh Hàn thà là chấp nhận nhục nhã trốn chạy khỏi chỗ này, còn hơn phải nhìn thấy sự chán ghét của Triệu Uyển Nhu.

 

Thế nhưng trước khi gã chó điên hèn nhát nào đó kịp bỏ chạy thì bé thỏ con của hắn đã nghẹn ngào kêu lên khe khẽ:

 

- Thái Lãnh Hàn, anh muốn bỏ rơi em sao?

 

Chân của Thái Lãnh Hàn như bị hóa đá. Sao hắn lại có thể bỏ rơi cô? Hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này mà thôi. Nhưng ngẫm lại, hình như hành động bỏ đi của hắn lúc này, quả thật dễ khiến Triệu Uyển Nhu lẫn mọi người chứng kiến đều nghĩ rằng hắn muốn bỏ mặc Triệu Uyển Nhu ở lại một mình.

 

Suy nghĩ của Thái Lãnh Hàn lại xoay chuyển một lần nữa nhanh như chớp. Nếu so giữa việc hắn ở lại và bị Triệu Uyển Nhu chán ghét với việc hắn rời đi và khiến Triệu Uyển Nhu bị mọi người đàm tiếu, Thái Lãnh Hàn không thèm nghĩ gì nữa, chọn luôn việc trước.

 

Dù sao thì… chỉ cần Triệu Uyển Nhu vẫn còn phải dính líu với hắn trong cuộc hôn nhân này thì cho dù hắn có ở lại đây hay trốn chạy khỏi đây, Triệu Uyển Nhu đều sẽ bị liên lụy.

 

Nhưng nếu hắn ở lại đây, ít ra, hắn còn có thể giảm được một chút tai tiếng cho Triệu Uyển Nhu.

 

Bởi vì, nếu có mặt của hắn, những người ghét hắn sẽ chỉ chỉa mũi dùi vào hắn; còn những kẻ ghen tị với Triệu Uyển Nhu, trước mặt tảng băng như hắn, có lẽ cũng không dám làm gì hay nói gì quá đáng.

 

Hơn nữa, Thái Lãnh Hàn quyết định, bất cứ kẻ nào dám động đến bé thỏ con của hắn, thì hắn sẽ ghim kẻ đó vào danh sách đen thui của bản chất chó điên trong lòng, sau đó sẽ từ từ dạy cho bọn họ một bài học khiến họ sau này có nhìn thấy Triệu Uyển Nhu cũng chỉ dám đi đường vòng.

 

Sau khi đã nhanh chóng xoay chuyển mạch suy nghĩ sang một hướng trái ngược hoàn toàn với ý định ban nãy, Thái Lãnh Hàn rút chân trở về. Hắn sẽ không đi đâu nữa. Hắn tuyệt đối không để cho bất cứ ai có cơ hội nghĩ rằng hắn bỏ rơi Triệu Uyển Nhu, đặc biệt là không để cho thỏ con của hắn tủi thân, dù chỉ là một chút.

 

Triệu Uyển Nhu nhìn ánh mắt của Thái Lãnh Hàn thay đổi gần như liên tục mà vừa cảm động vừa khó hiểu. Tảng băng ngốc nhà cô chắc chắn là đã suy diễn linh tinh gì đó rồi. Vậy mà chỉ vì một câu hỏi của cô mà hắn đã ổn định và kiên định trở lại. Triệu Uyển Nhu âm thầm tự kiểm điểm và tự phê bình bản thân. Sau đó, cô nhanh chóng sửa chữa hành động sơ ý của mình khiến tảng băng nào đó nghĩ linh tinh.

 

Triệu Uyển Nhu quay hẳn người lại, bước nhanh về phía Thái Lãnh Hàn. Chiếc váy dạ hội vướng víu khiến cô loạng choạng suýt ngã. Gần như ngay lập tức, Thái Lãnh Hàn cũng bước tới, đưa tay đỡ lấy Triệu Uyển Nhu. Vòng tay vững vàng và ấm áp của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu muốn khóc. Cô khịt mũi, đưa tay vòng qua cánh tay của Thái Lãnh Hàn, vừa níu vừa ôm lấy hắn. Giọng của cô vừa như giận dỗi lại vừa như nũng nịu:

 

- Anh bị sao thế? Sao bỗng nhiên anh dừng lại? Anh lại còn không cho em nắm tay nữa. Ban nãy anh còn định bỏ mặc em một mình ở đây mà bỏ đi trước, đúng không?

 

Còn lâu Thái Lạnh Hàn mới dám trả lời câu hỏi cuối cùng của Triệu Uyển Nhu. Nhưng hắn cũng không muốn nói dối cô. Thế nên, tảng băng ngốc nghếch lại giở ngay tuyệt chiêu ngốc nghếch quen thuộc của mình: lạnh mặt làm thinh.

 

Triệu Uyển Nhu nhìn gương mặt lạnh của vị tổng tài nào đó mà vừa tức vừa buồn cười. Này, gã ngốc này thật sự không biết rằng, trước những câu hỏi, đặc biệt là câu hỏi của phụ nữ, mà hắn lại im lặng như thế thì đang cho người hỏi cơ hội suy diễn theo kiểu “im lặng tức là đồng ý” rồi đấy hả? Còn nữa, ánh mắt của hắn đã để lộ sự chột dạ rành rành như thế, người khác có thể không nhìn ra, nhưng Triệu Uyển Nhu lại có thể cảm nhận được rõ ràng. Thế nhưng, cô cũng hiểu tính cách của Thái Lãnh Hàn nên không truy vấn tới cùng. Tảng băng có tuyệt chiêu của tảng băng thì thỏ con cũng có tuyệt chiêu của thỏ con. Dù Triệu Uyển Nhu rất ít khi dùng đến cách này, nhưng một khi cô đã sử dụng đến thì luôn luôn đạt hiệu quả mỹ mãn. Tuyệt chiêu đó chính là: làm nũng.

 

Thế là Triệu Uyển Nhu phụng phịt, sụt sịt cất tiếng:

 

- Vậy bây giờ anh có muốn cùng em dự buổi tiệc này nữa không? Em không muốn vừa đến đã phải về ngay đâu. Nhưng nếu anh cảm thấy không thích ở lại, thì em sẽ theo anh về. Đừng bỏ rơi em ở đây một mình, được không anh?

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng TàiTác giả: Ngọc Tỉnh LiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTriệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước.   Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có… Thái Lãnh Hàn đang ngẩn người thì bị Triệu Uyển Nhu trừng mắt một cái, giật thót hết cả tim. Lẽ nào hắn đã làm gì để cô tức giận rồi? Nếu bây giờ hắn rời khỏi chỗ này, không làm phiền đến cô, không khiến cô bị liên lụy chịu tiếng xấu chung, thì còn có thể kịp… cứu vãn được gì không? Trong đầu vừa nghĩ tới ý đó, chân của Thái Lãnh Hàn đã lùi về phía sau, chuẩn bị quay đầu bỏ chạy. Thái Lãnh Hàn thà là chấp nhận nhục nhã trốn chạy khỏi chỗ này, còn hơn phải nhìn thấy sự chán ghét của Triệu Uyển Nhu. Thế nhưng trước khi gã chó điên hèn nhát nào đó kịp bỏ chạy thì bé thỏ con của hắn đã nghẹn ngào kêu lên khe khẽ: - Thái Lãnh Hàn, anh muốn bỏ rơi em sao? Chân của Thái Lãnh Hàn như bị hóa đá. Sao hắn lại có thể bỏ rơi cô? Hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này mà thôi. Nhưng ngẫm lại, hình như hành động bỏ đi của hắn lúc này, quả thật dễ khiến Triệu Uyển Nhu lẫn mọi người chứng kiến đều nghĩ rằng hắn muốn bỏ mặc Triệu Uyển Nhu ở lại một mình. Suy nghĩ của Thái Lãnh Hàn lại xoay chuyển một lần nữa nhanh như chớp. Nếu so giữa việc hắn ở lại và bị Triệu Uyển Nhu chán ghét với việc hắn rời đi và khiến Triệu Uyển Nhu bị mọi người đàm tiếu, Thái Lãnh Hàn không thèm nghĩ gì nữa, chọn luôn việc trước. Dù sao thì… chỉ cần Triệu Uyển Nhu vẫn còn phải dính líu với hắn trong cuộc hôn nhân này thì cho dù hắn có ở lại đây hay trốn chạy khỏi đây, Triệu Uyển Nhu đều sẽ bị liên lụy. Nhưng nếu hắn ở lại đây, ít ra, hắn còn có thể giảm được một chút tai tiếng cho Triệu Uyển Nhu. Bởi vì, nếu có mặt của hắn, những người ghét hắn sẽ chỉ chỉa mũi dùi vào hắn; còn những kẻ ghen tị với Triệu Uyển Nhu, trước mặt tảng băng như hắn, có lẽ cũng không dám làm gì hay nói gì quá đáng. Hơn nữa, Thái Lãnh Hàn quyết định, bất cứ kẻ nào dám động đến bé thỏ con của hắn, thì hắn sẽ ghim kẻ đó vào danh sách đen thui của bản chất chó điên trong lòng, sau đó sẽ từ từ dạy cho bọn họ một bài học khiến họ sau này có nhìn thấy Triệu Uyển Nhu cũng chỉ dám đi đường vòng. Sau khi đã nhanh chóng xoay chuyển mạch suy nghĩ sang một hướng trái ngược hoàn toàn với ý định ban nãy, Thái Lãnh Hàn rút chân trở về. Hắn sẽ không đi đâu nữa. Hắn tuyệt đối không để cho bất cứ ai có cơ hội nghĩ rằng hắn bỏ rơi Triệu Uyển Nhu, đặc biệt là không để cho thỏ con của hắn tủi thân, dù chỉ là một chút. Triệu Uyển Nhu nhìn ánh mắt của Thái Lãnh Hàn thay đổi gần như liên tục mà vừa cảm động vừa khó hiểu. Tảng băng ngốc nhà cô chắc chắn là đã suy diễn linh tinh gì đó rồi. Vậy mà chỉ vì một câu hỏi của cô mà hắn đã ổn định và kiên định trở lại. Triệu Uyển Nhu âm thầm tự kiểm điểm và tự phê bình bản thân. Sau đó, cô nhanh chóng sửa chữa hành động sơ ý của mình khiến tảng băng nào đó nghĩ linh tinh. Triệu Uyển Nhu quay hẳn người lại, bước nhanh về phía Thái Lãnh Hàn. Chiếc váy dạ hội vướng víu khiến cô loạng choạng suýt ngã. Gần như ngay lập tức, Thái Lãnh Hàn cũng bước tới, đưa tay đỡ lấy Triệu Uyển Nhu. Vòng tay vững vàng và ấm áp của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu muốn khóc. Cô khịt mũi, đưa tay vòng qua cánh tay của Thái Lãnh Hàn, vừa níu vừa ôm lấy hắn. Giọng của cô vừa như giận dỗi lại vừa như nũng nịu: - Anh bị sao thế? Sao bỗng nhiên anh dừng lại? Anh lại còn không cho em nắm tay nữa. Ban nãy anh còn định bỏ mặc em một mình ở đây mà bỏ đi trước, đúng không? Còn lâu Thái Lạnh Hàn mới dám trả lời câu hỏi cuối cùng của Triệu Uyển Nhu. Nhưng hắn cũng không muốn nói dối cô. Thế nên, tảng băng ngốc nghếch lại giở ngay tuyệt chiêu ngốc nghếch quen thuộc của mình: lạnh mặt làm thinh. Triệu Uyển Nhu nhìn gương mặt lạnh của vị tổng tài nào đó mà vừa tức vừa buồn cười. Này, gã ngốc này thật sự không biết rằng, trước những câu hỏi, đặc biệt là câu hỏi của phụ nữ, mà hắn lại im lặng như thế thì đang cho người hỏi cơ hội suy diễn theo kiểu “im lặng tức là đồng ý” rồi đấy hả? Còn nữa, ánh mắt của hắn đã để lộ sự chột dạ rành rành như thế, người khác có thể không nhìn ra, nhưng Triệu Uyển Nhu lại có thể cảm nhận được rõ ràng. Thế nhưng, cô cũng hiểu tính cách của Thái Lãnh Hàn nên không truy vấn tới cùng. Tảng băng có tuyệt chiêu của tảng băng thì thỏ con cũng có tuyệt chiêu của thỏ con. Dù Triệu Uyển Nhu rất ít khi dùng đến cách này, nhưng một khi cô đã sử dụng đến thì luôn luôn đạt hiệu quả mỹ mãn. Tuyệt chiêu đó chính là: làm nũng. Thế là Triệu Uyển Nhu phụng phịt, sụt sịt cất tiếng: - Vậy bây giờ anh có muốn cùng em dự buổi tiệc này nữa không? Em không muốn vừa đến đã phải về ngay đâu. Nhưng nếu anh cảm thấy không thích ở lại, thì em sẽ theo anh về. Đừng bỏ rơi em ở đây một mình, được không anh?

Chương 244: Tuyệt chiêu của thỏ con