Triệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước.   Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có…

Chương 254: Kiên nhẫn, dịu dàng, từng chút một,…

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng TàiTác giả: Ngọc Tỉnh LiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTriệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước.   Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có… Tiếng nhạc vẫn trỗi lên réo rắt nhưng tâm lý của Thái Lãnh Hàn càng lúc càng căng thẳng. Nếu như trước đó hắn chỉ có thể xem như lo xa thôi, thì mới vừa rồi, hắn đã thật sự giẫm lên chân của Triệu Uyển Nhu rồi. Thế nên, Thái Lãnh Hàn càng thêm căng thẳng đến tột cùng. Triệu Uyển Nhu nhìn tảng băng ngốc nhà mình đang gồng cứng cả cơ thể mà vừa buồn cười vừa thương thương. Xem ra, việc hắn không giỏi khiêu vũ không phải chỉ là lời khiêm tốn. Hít sâu một hơi, Triệu uyển Nhu nhẹ giọng nói nhỏ: - Anh đừng nhìn dưới chân nữa. Anh nhìn em này. Thái Lãnh Hàn vẫn không dám ngẩng lên. Triệu Uyển Nhu lại nói nhanh: - Anh khiêu vũ với em mà không nhìn em thì nghĩa là anh đang xem thường em đó. Nghe Triệu Uyển Nhu nói thế, Thái Lãnh Hàn vội ngước mắt lên nhìn cô. Điều hắn nhìn thấy không phải là sự tức giận hay chán ghét mà là nụ cười tươi thắm của Triệu Uyển Nhu và đôi mắt sáng long lanh của cô. Tiếp đó, Triệu Uyển Nhu nói khẽ: - Anh thả lỏng một chút, làm theo hướng dẫn của em nhé. Thái Lãnh Hàn còn chưa kịp phản ứng thì Triệu Uyển Nhu đã đứng sát vào người của hắn thêm một chút. Gương mặt xinh đẹp của cô gần như đang áp má vào gương mặt của hắn. Giọng nói ngọt ngào của cô theo tiếng nhạc du dương vang lên bên tai của hắn. Kiên nhẫn, dịu dàng, từng chút một,… Triệu Uyển Nhu nhắc Thái Lãnh Hàn cần bước chân nào về hướng nào. Khi nào thì tiến, khi nào thì lùi, khi nào thì đi thành vòng… Cứ như thế, Thái Lãnh Hàn có cảm giác xung quanh hắn như chẳng còn ai khác ngoài Triệu Uyển Nhu. Bên tai hắn không còn nghe được những âm thanh gì khác ngoài giọng nói của Triệu Uyển Nhu. Trong một lần tách ra theo động tác khiêu vũ, Triệu Uyển Nhu không kịp nhắc nhở Thái Lãnh Hàn phải bước chân nào, thế nhưng hắn đã có thể theo bản năng mà bước theo nhịp của cô, dìu cô theo điệu nhạc. Triệu Uyển Nhu vừa ngạc nhiên vừa khâm phục lại vừa tự hào. Xem đi, tảng băng ngốc nhà cô đúng là có khiếu trong việc khiêu vũ quá đây này. Cô chỉ mới hướng dẫn có một chút mà hắn đã học được và khiêu vũ ổn rồi này. Nếu Thái Lãnh Hàn mà biết được những suy nghĩ này của Triệu Uyển Nhu thì chắc là hắn sẽ cười đến ngoác cả miệng. Nhưng nếu những điều này mà để cho Phương Hiệp Hòa đang nồi lén lút xoa chân trong xe và các vị huấn luyện viên đang phải băng bó bàn chân bầm tím thì hẳn là sẽ có nhiều tiếng kêu gào phản đối. Tuy nhiên, hiện tại thì chẳng ai có thể nghe được suy nghĩ của Triệu Uyển Nhu. Ngay cả bản thân Triệu Uyển Nhu cũng đã không còn khả năng nghe được tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn nữa rồi. Thế nên, trong tiếng nhạc du dương, Thái Lãnh Hàn đã dìu Triệu Uyển Nhu khiêu vũ trọn vẹn một bài. Trong lòng của Thái Lãnh Hàn phơi phới niềm vui. Nhưng hắn vẫn không quên cái chân của Triệu Uyển Nhu vừa bị hắn giẫm phải. Thái Lãnh Hàn nắm chặt lấy tay của Triệu Uyển Nhu, đỡ cô rời khỏi sàn nhảy và tìm một chiếc ghế cho cô ngồi xuống. Còn bản thân hắn thì không màng đến thể diện, ngồi xổm xuống trước mặt của Triệu Uyển Nhu, đưa tay muốn nâng lấy cổ chân của cô nhưng rồi lại không dám chạm vào. Giọng tràn đầy áy náy, Thái Lãnh Hàn lo lắng hỏi: - Chân của em… có đau lắm không? Triệu Uyển Nhu lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: - Không sao đâu. Anh đừng quá lo lắng. Triệu Uyển Nhu thật sự cảm thấy không có vấn đề gì. Mặc dù bàn chân vẫn có chút đau, nhưng không phải là quá mức. Hơn nữa, Thái Lãnh Hàn giẫm vào chân của cô cũng đã một lúc rồi, cô vẫn có thể di chuyển được bình thường, còn cùng hắn khiêu vũ thêm một bài nữa còn gì? Thế nhưng Thái Lãnh Hàn thì không được bình tĩnh như thế. Hắn vẫn còn nhớ bản thân đã từng “hạ thủ” đến hỏng chân của mấy huấn luyện viên chuyên nghiệp rồi. Hơn nữa, tiếng kêu đau của Triệu Uyển Nhu ban nãy vẫn khiến Thái Lãnh Hàn cảm thấy bị ám ảnh đến sợ hãi. Nếu không tận mắt nhìn thấy bàn chân của Triệu Uyển Nhu thật sự còn “nguyên vẹn” thì lòng dạ của Thái Lãnh Hàn không thề nào yên ổn cho được. Nhưng mà, lúc này Triệu Uyển Nhu đang mặc một chiếc váy dài phủ kín hết cả chân. Nếu muốn xem xét “thương thế” của cô thì buộc phải vén mép váy lên. Điều đó khiến cho Thái Lãnh Hàn chùng tay. Ở nơi đông người như thế này, nếu hắn vén mép váy của Triệu Uyển Nhu lên thì… không ổn cho lắm. Triệu Uyển Nhu vẫn luôn quan sát Thái Lãnh Hàn. Từ ánh mắt, nét mặt và cả những hành động ngần ngừ của hắn, không khó để cô đoán ra tảng băng ngốc nhà mình đang muốn làm gì. Cô thoáng xấu hổ, nhưng vẫn nhẹ giọng nói nhỏ: - Nếu anh không yên tâm thì cứ xem một chút đi. Nói rồi, Triệu Uyển Nhu chủ động vén mép vày lên một chút, để lộ bàn chân trắng nõn đang mang đôi giày cao gót đen huyền. Da của Triệu Uyển Nhu rất trắng, thế nên, “dấu vết” của việc bị bàn chân thô to của Thái Lãnh Hàn giẫm lên càng rõ ràng. Thái Lãnh Hàn nhìn vết đỏ hằn lên trên bàn chân nõn nà của vợ mà chỉ muốn tự đ.ấ.m cho bản thân một cái.

Tiếng nhạc vẫn trỗi lên réo rắt nhưng tâm lý của Thái Lãnh Hàn càng lúc càng căng thẳng. Nếu như trước đó hắn chỉ có thể xem như lo xa thôi, thì mới vừa rồi, hắn đã thật sự giẫm lên chân của Triệu Uyển Nhu rồi. Thế nên, Thái Lãnh Hàn càng thêm căng thẳng đến tột cùng.

 

Triệu Uyển Nhu nhìn tảng băng ngốc nhà mình đang gồng cứng cả cơ thể mà vừa buồn cười vừa thương thương. Xem ra, việc hắn không giỏi khiêu vũ không phải chỉ là lời khiêm tốn. Hít sâu một hơi, Triệu uyển Nhu nhẹ giọng nói nhỏ:

 

- Anh đừng nhìn dưới chân nữa. Anh nhìn em này.

 

Thái Lãnh Hàn vẫn không dám ngẩng lên. Triệu Uyển Nhu lại nói nhanh:

 

- Anh khiêu vũ với em mà không nhìn em thì nghĩa là anh đang xem thường em đó.

 

Nghe Triệu Uyển Nhu nói thế, Thái Lãnh Hàn vội ngước mắt lên nhìn cô. Điều hắn nhìn thấy không phải là sự tức giận hay chán ghét mà là nụ cười tươi thắm của Triệu Uyển Nhu và đôi mắt sáng long lanh của cô. Tiếp đó, Triệu Uyển Nhu nói khẽ:

 

- Anh thả lỏng một chút, làm theo hướng dẫn của em nhé.

 

Thái Lãnh Hàn còn chưa kịp phản ứng thì Triệu Uyển Nhu đã đứng sát vào người của hắn thêm một chút. Gương mặt xinh đẹp của cô gần như đang áp má vào gương mặt của hắn. Giọng nói ngọt ngào của cô theo tiếng nhạc du dương vang lên bên tai của hắn. Kiên nhẫn, dịu dàng, từng chút một,… Triệu Uyển Nhu nhắc Thái Lãnh Hàn cần bước chân nào về hướng nào. Khi nào thì tiến, khi nào thì lùi, khi nào thì đi thành vòng…

 

Cứ như thế, Thái Lãnh Hàn có cảm giác xung quanh hắn như chẳng còn ai khác ngoài Triệu Uyển Nhu. Bên tai hắn không còn nghe được những âm thanh gì khác ngoài giọng nói của Triệu Uyển Nhu. Trong một lần tách ra theo động tác khiêu vũ, Triệu Uyển Nhu không kịp nhắc nhở Thái Lãnh Hàn phải bước chân nào, thế nhưng hắn đã có thể theo bản năng mà bước theo nhịp của cô, dìu cô theo điệu nhạc.

 

Triệu Uyển Nhu vừa ngạc nhiên vừa khâm phục lại vừa tự hào. Xem đi, tảng băng ngốc nhà cô đúng là có khiếu trong việc khiêu vũ quá đây này. Cô chỉ mới hướng dẫn có một chút mà hắn đã học được và khiêu vũ ổn rồi này.

 

Nếu Thái Lãnh Hàn mà biết được những suy nghĩ này của Triệu Uyển Nhu thì chắc là hắn sẽ cười đến ngoác cả miệng. Nhưng nếu những điều này mà để cho Phương Hiệp Hòa đang nồi lén lút xoa chân trong xe và các vị huấn luyện viên đang phải băng bó bàn chân bầm tím thì hẳn là sẽ có nhiều tiếng kêu gào phản đối.

 

Tuy nhiên, hiện tại thì chẳng ai có thể nghe được suy nghĩ của Triệu Uyển Nhu. Ngay cả bản thân Triệu Uyển Nhu cũng đã không còn khả năng nghe được tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn nữa rồi. Thế nên, trong tiếng nhạc du dương, Thái Lãnh Hàn đã dìu Triệu Uyển Nhu khiêu vũ trọn vẹn một bài.

 

Trong lòng của Thái Lãnh Hàn phơi phới niềm vui. Nhưng hắn vẫn không quên cái chân của Triệu Uyển Nhu vừa bị hắn giẫm phải. Thái Lãnh Hàn nắm chặt lấy tay của Triệu Uyển Nhu, đỡ cô rời khỏi sàn nhảy và tìm một chiếc ghế cho cô ngồi xuống. Còn bản thân hắn thì không màng đến thể diện, ngồi xổm xuống trước mặt của Triệu Uyển Nhu, đưa tay muốn nâng lấy cổ chân của cô nhưng rồi lại không dám chạm vào. Giọng tràn đầy áy náy, Thái Lãnh Hàn lo lắng hỏi:

 

- Chân của em… có đau lắm không?

 

Triệu Uyển Nhu lắc đầu, nhẹ giọng trả lời:

 

- Không sao đâu. Anh đừng quá lo lắng.

 

Triệu Uyển Nhu thật sự cảm thấy không có vấn đề gì. Mặc dù bàn chân vẫn có chút đau, nhưng không phải là quá mức. Hơn nữa, Thái Lãnh Hàn giẫm vào chân của cô cũng đã một lúc rồi, cô vẫn có thể di chuyển được bình thường, còn cùng hắn khiêu vũ thêm một bài nữa còn gì?

 

Thế nhưng Thái Lãnh Hàn thì không được bình tĩnh như thế. Hắn vẫn còn nhớ bản thân đã từng “hạ thủ” đến hỏng chân của mấy huấn luyện viên chuyên nghiệp rồi. Hơn nữa, tiếng kêu đau của Triệu Uyển Nhu ban nãy vẫn khiến Thái Lãnh Hàn cảm thấy bị ám ảnh đến sợ hãi. Nếu không tận mắt nhìn thấy bàn chân của Triệu Uyển Nhu thật sự còn “nguyên vẹn” thì lòng dạ của Thái Lãnh Hàn không thề nào yên ổn cho được.

 

Nhưng mà, lúc này Triệu Uyển Nhu đang mặc một chiếc váy dài phủ kín hết cả chân. Nếu muốn xem xét “thương thế” của cô thì buộc phải vén mép váy lên. Điều đó khiến cho Thái Lãnh Hàn chùng tay. Ở nơi đông người như thế này, nếu hắn vén mép váy của Triệu Uyển Nhu lên thì… không ổn cho lắm.

 

Triệu Uyển Nhu vẫn luôn quan sát Thái Lãnh Hàn. Từ ánh mắt, nét mặt và cả những hành động ngần ngừ của hắn, không khó để cô đoán ra tảng băng ngốc nhà mình đang muốn làm gì. Cô thoáng xấu hổ, nhưng vẫn nhẹ giọng nói nhỏ:

 

- Nếu anh không yên tâm thì cứ xem một chút đi.

 

Nói rồi, Triệu Uyển Nhu chủ động vén mép vày lên một chút, để lộ bàn chân trắng nõn đang mang đôi giày cao gót đen huyền. Da của Triệu Uyển Nhu rất trắng, thế nên, “dấu vết” của việc bị bàn chân thô to của Thái Lãnh Hàn giẫm lên càng rõ ràng. Thái Lãnh Hàn nhìn vết đỏ hằn lên trên bàn chân nõn nà của vợ mà chỉ muốn tự đ.ấ.m cho bản thân một cái.

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng TàiTác giả: Ngọc Tỉnh LiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTriệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước.   Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có… Tiếng nhạc vẫn trỗi lên réo rắt nhưng tâm lý của Thái Lãnh Hàn càng lúc càng căng thẳng. Nếu như trước đó hắn chỉ có thể xem như lo xa thôi, thì mới vừa rồi, hắn đã thật sự giẫm lên chân của Triệu Uyển Nhu rồi. Thế nên, Thái Lãnh Hàn càng thêm căng thẳng đến tột cùng. Triệu Uyển Nhu nhìn tảng băng ngốc nhà mình đang gồng cứng cả cơ thể mà vừa buồn cười vừa thương thương. Xem ra, việc hắn không giỏi khiêu vũ không phải chỉ là lời khiêm tốn. Hít sâu một hơi, Triệu uyển Nhu nhẹ giọng nói nhỏ: - Anh đừng nhìn dưới chân nữa. Anh nhìn em này. Thái Lãnh Hàn vẫn không dám ngẩng lên. Triệu Uyển Nhu lại nói nhanh: - Anh khiêu vũ với em mà không nhìn em thì nghĩa là anh đang xem thường em đó. Nghe Triệu Uyển Nhu nói thế, Thái Lãnh Hàn vội ngước mắt lên nhìn cô. Điều hắn nhìn thấy không phải là sự tức giận hay chán ghét mà là nụ cười tươi thắm của Triệu Uyển Nhu và đôi mắt sáng long lanh của cô. Tiếp đó, Triệu Uyển Nhu nói khẽ: - Anh thả lỏng một chút, làm theo hướng dẫn của em nhé. Thái Lãnh Hàn còn chưa kịp phản ứng thì Triệu Uyển Nhu đã đứng sát vào người của hắn thêm một chút. Gương mặt xinh đẹp của cô gần như đang áp má vào gương mặt của hắn. Giọng nói ngọt ngào của cô theo tiếng nhạc du dương vang lên bên tai của hắn. Kiên nhẫn, dịu dàng, từng chút một,… Triệu Uyển Nhu nhắc Thái Lãnh Hàn cần bước chân nào về hướng nào. Khi nào thì tiến, khi nào thì lùi, khi nào thì đi thành vòng… Cứ như thế, Thái Lãnh Hàn có cảm giác xung quanh hắn như chẳng còn ai khác ngoài Triệu Uyển Nhu. Bên tai hắn không còn nghe được những âm thanh gì khác ngoài giọng nói của Triệu Uyển Nhu. Trong một lần tách ra theo động tác khiêu vũ, Triệu Uyển Nhu không kịp nhắc nhở Thái Lãnh Hàn phải bước chân nào, thế nhưng hắn đã có thể theo bản năng mà bước theo nhịp của cô, dìu cô theo điệu nhạc. Triệu Uyển Nhu vừa ngạc nhiên vừa khâm phục lại vừa tự hào. Xem đi, tảng băng ngốc nhà cô đúng là có khiếu trong việc khiêu vũ quá đây này. Cô chỉ mới hướng dẫn có một chút mà hắn đã học được và khiêu vũ ổn rồi này. Nếu Thái Lãnh Hàn mà biết được những suy nghĩ này của Triệu Uyển Nhu thì chắc là hắn sẽ cười đến ngoác cả miệng. Nhưng nếu những điều này mà để cho Phương Hiệp Hòa đang nồi lén lút xoa chân trong xe và các vị huấn luyện viên đang phải băng bó bàn chân bầm tím thì hẳn là sẽ có nhiều tiếng kêu gào phản đối. Tuy nhiên, hiện tại thì chẳng ai có thể nghe được suy nghĩ của Triệu Uyển Nhu. Ngay cả bản thân Triệu Uyển Nhu cũng đã không còn khả năng nghe được tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn nữa rồi. Thế nên, trong tiếng nhạc du dương, Thái Lãnh Hàn đã dìu Triệu Uyển Nhu khiêu vũ trọn vẹn một bài. Trong lòng của Thái Lãnh Hàn phơi phới niềm vui. Nhưng hắn vẫn không quên cái chân của Triệu Uyển Nhu vừa bị hắn giẫm phải. Thái Lãnh Hàn nắm chặt lấy tay của Triệu Uyển Nhu, đỡ cô rời khỏi sàn nhảy và tìm một chiếc ghế cho cô ngồi xuống. Còn bản thân hắn thì không màng đến thể diện, ngồi xổm xuống trước mặt của Triệu Uyển Nhu, đưa tay muốn nâng lấy cổ chân của cô nhưng rồi lại không dám chạm vào. Giọng tràn đầy áy náy, Thái Lãnh Hàn lo lắng hỏi: - Chân của em… có đau lắm không? Triệu Uyển Nhu lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: - Không sao đâu. Anh đừng quá lo lắng. Triệu Uyển Nhu thật sự cảm thấy không có vấn đề gì. Mặc dù bàn chân vẫn có chút đau, nhưng không phải là quá mức. Hơn nữa, Thái Lãnh Hàn giẫm vào chân của cô cũng đã một lúc rồi, cô vẫn có thể di chuyển được bình thường, còn cùng hắn khiêu vũ thêm một bài nữa còn gì? Thế nhưng Thái Lãnh Hàn thì không được bình tĩnh như thế. Hắn vẫn còn nhớ bản thân đã từng “hạ thủ” đến hỏng chân của mấy huấn luyện viên chuyên nghiệp rồi. Hơn nữa, tiếng kêu đau của Triệu Uyển Nhu ban nãy vẫn khiến Thái Lãnh Hàn cảm thấy bị ám ảnh đến sợ hãi. Nếu không tận mắt nhìn thấy bàn chân của Triệu Uyển Nhu thật sự còn “nguyên vẹn” thì lòng dạ của Thái Lãnh Hàn không thề nào yên ổn cho được. Nhưng mà, lúc này Triệu Uyển Nhu đang mặc một chiếc váy dài phủ kín hết cả chân. Nếu muốn xem xét “thương thế” của cô thì buộc phải vén mép váy lên. Điều đó khiến cho Thái Lãnh Hàn chùng tay. Ở nơi đông người như thế này, nếu hắn vén mép váy của Triệu Uyển Nhu lên thì… không ổn cho lắm. Triệu Uyển Nhu vẫn luôn quan sát Thái Lãnh Hàn. Từ ánh mắt, nét mặt và cả những hành động ngần ngừ của hắn, không khó để cô đoán ra tảng băng ngốc nhà mình đang muốn làm gì. Cô thoáng xấu hổ, nhưng vẫn nhẹ giọng nói nhỏ: - Nếu anh không yên tâm thì cứ xem một chút đi. Nói rồi, Triệu Uyển Nhu chủ động vén mép vày lên một chút, để lộ bàn chân trắng nõn đang mang đôi giày cao gót đen huyền. Da của Triệu Uyển Nhu rất trắng, thế nên, “dấu vết” của việc bị bàn chân thô to của Thái Lãnh Hàn giẫm lên càng rõ ràng. Thái Lãnh Hàn nhìn vết đỏ hằn lên trên bàn chân nõn nà của vợ mà chỉ muốn tự đ.ấ.m cho bản thân một cái.

Chương 254: Kiên nhẫn, dịu dàng, từng chút một,…