Triệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước. Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có…
Chương 259: Tự ngược đãi bản thân
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng TàiTác giả: Ngọc Tỉnh LiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTriệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước. Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có… Thái Lãnh Hàn không nghe được tiếng sủa của Ha Ha, càng không nhìn thấy vẻ sững sờ của Triệu Uyển Nhu. Sau khi đã chạy lên lầu, Thái Lãnh Hàn đã đóng sầm cửa lại và lao ngay vào phòng tắm. Không kịp cởi trang phục ra, Thái Lãnh Hàn đã mở vòi hoa sen rồi đứng vào giữa những giọt nước lạnh ngắt. Trời đã về khuya, nước lạnh càng thêm lạnh, Thái Lãnh Hàn tái hết cả môi. Nhưng chỉ có dùng nước lạnh như thế hắn mới có thể tạm thời dập tắt ngọn lửa đang hừng hực trong thân thể. Sau vài phút, khi cái lạnh đã hoàn toàn xâm chiếm cơ thể, khiến bộ phận đang vươn lên cao nào đó ấm ức chịu xìu xuống, Thái Lãnh Hàn mới có thể thả lỏng. Hắn tắt vòi hoa sen rồi tựa lưng vào vách tường lạnh ngắt, thở ra một hơi và dần dần trượt xuống, ngồi xổm run rẩy trong bồn tắm. Trong lòng của hắn lúc này cũng lạnh ngắt trong hai luồng suy nghĩ vừa tiếc vừa sợ. Ban nãy, suýt chút nữa thì hắn đã làm chuyện đó với Triệu Uyển Nhu rồi. Thái Lãnh Hàn thấp giọng mắng một câu: - Khốn kiếp! Hắn tự cảm thấy bản thân đúng là là đồ khốn kiếp. Hắn chỉ mới cầm lấy bàn chân của Triệu Uyển Nhu mà đã muốn giở trò cầm thú với cô rồi. Thế nhưng mà, vừa mắng bản thân xong, Thái Lãnh Hàn lại không thể tự chủ mà nhớ lại bộ dáng của Triệu Uyển Nhu ban nãy. Bàn chân bé xinh trắng nõn của cô, đôi mày khẽ nhíu lại của cô, chiếc răng ngà cắn nhẹ vào bờ môi đỏ thắm căng mọng của cô, đôi mắt long lanh ngấn nước của cô,… Tất cả những thứ đó đều là những đòn tấn công trực diện mà Thái Lãnh Hàn không thể nào chống đỡ nổi. Chỉ nghĩ đến thôi, chỉ nhớ lại thôi, mà thân thể của Thái Lãnh Hàn đã bắt đầu có phản ứng nữa rồi. Thái Lãnh Hàn đành phải đưa tay mở lại vòi hoa sen và hứng nước lạnh thêm một lần nữa. Trong lúc Thái Lãnh Hàn đang tự ngược đãi bản thân bằng cách tắm nước lạnh giữa đêm khuya, thì bên dưới phòng khác, Triệu Uyển Nhu cũng đang tự ngược đãi bản thân bằng những suy nghĩ linh tinh. Không hiểu sao, khi đưa mắt nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Thái Lãnh Hàn, khi đôi tai nghe được tiếng cửa phòng đóng sầm lại đanh gọn, trong lòng Triệu Uyển Nhu lại bật ra nỗi băn khoăn và thắc mắc lẫn ấm ức khi làm vợ của Thái Lãnh Hàn ở cả hai kiếp: Thái Lãnh Hàn đã và đang và vẫn đang yêu thầm một người phụ nữ nào đó. Triệu Uyển Nhu cẩn thận ngẫm nghĩ lại tất cả những manh mối mà cô có được trong cả hai kiếp và chua xót nhận ra: Cô vẫn không hề biết người phụ nữ đó là ai, cô càng không đủ cơ sở để “nhận vơ” rằng người phụ nữ mà Thái Lãnh Hàn yêu thầm có phải là cô hay không. Bởi vì, tảng băng lạnh ngắt nào đó giấu việc này rất kín kẽ. Thậm chí ngay cả khi đi dạo ở bờ hồ hôm trước, lúc Triệu Uyển Nhu đã thổ lộ cho Thái Lãnh Hàn biết rằng người đàn ông mà cô yêu là hắn, thì Thái Lãnh Hàn vẫn chưa từng hé lộ về việc hắn có yêu thầm người phụ nữ nào hay không. Nhưng có vẻ như, người phụ nữ mà Thái Lãnh Hàn vẫn luôn giấu trong tim không phải là cô? Nếu không, tại sao hắn lại không nói ra cho cô biết? Cộng thêm với bóng lưng rời đi vội vã ban nãy của Thái Lãnh Hàn, nghi ngờ của Triệu Uyển Nhu lại càng thêm lớn mạnh. Triệu Uyển Nhu đứng bật dậy. Cô không muốn dồn nén nghi ngờ trong lòng nữa. Cô phải hỏi Thái Lãnh Hàn cho ra lẽ. Cô phải buộc Thái Lãnh Hàn nói rõ ràng xem hắn có yêu cô hay không, và hắn có đang yêu thầm người phụ nữ nào hay không. Triệu Uyển Nhu đã chịu quá đủ những ngày phải im lặng tự mình dò xét rồi. Cô muốn giải quyết dứt khoát chuyện này một lần cho xong, không để dây dưa thêm nữa. Nghĩ là làm, Triệu Uyển Nhu liền tiến về phía cầu thang. Nhưng chiếc váy quá dài lại bắt đầu phủ xuống đôi chân trần của cô. Triệu Uyển Nhu nhớ ra, chân của cô vừa được thoa dầu nóng. Cảm giác ấm áp và thô ráp mà bàn tay của Thái Lãnh Hàn xoa bóp chân cho cô vẫn như còn đọng lại. Triệu Uyển Nhu không muốn lớp dầu nóng mang theo sự quan tâm chăm sóc của tảng băng ngốc nào đó bị lớp vải làm thấm mất. Cô đưa cả hai tay túm lấy vạt váy, kéo cao lên, để lộ bắp chân trắng nõn. Cứ như thế, Triệu Uyển Nhu chậm rãi bước từng bước lên cầu thang như một nàng công chúa đi tìm hạnh phúc của chính mình. Thế nhưng, trang phục hiện tại quá rườm rà khiến “công chúa” khá vất vả mới có thể lên đến được trước cửa phòng. Triệu Uyển Nhu bước vào phòng thì thấy cánh cửa phòng tắm đang đóng, bên trong phòng tắm vẳng ra tiếng nước chảy. Cô đoán là Thái Lãnh Hàn còn đang tắm. Thế là, Triệu Uyển Nhu định tranh thủ thời gian, thay bộ lễ phục vướng víu này ra cho thoải mái để có thể nói chuyện được lâu dài và nghiêm túc với Thái Lãnh Hàn. Tuy nhiên, khi Triệu Uyển Nhu với tay ra phía sau để cởi khóa chiếc váy thì mới nhớ ra, ngoài cái khóa cài, phía sau váy còn được thắt một sợi dây lụa làm duyên. Sợi dây được luồn khéo léo và chắc chắn, trước đó còn được thím Hai cẩn thận thắt thành một mối nơ nên không dễ tháo ra.
Thái Lãnh Hàn không nghe được tiếng sủa của Ha Ha, càng không nhìn thấy vẻ sững sờ của Triệu Uyển Nhu. Sau khi đã chạy lên lầu, Thái Lãnh Hàn đã đóng sầm cửa lại và lao ngay vào phòng tắm. Không kịp cởi trang phục ra, Thái Lãnh Hàn đã mở vòi hoa sen rồi đứng vào giữa những giọt nước lạnh ngắt. Trời đã về khuya, nước lạnh càng thêm lạnh, Thái Lãnh Hàn tái hết cả môi. Nhưng chỉ có dùng nước lạnh như thế hắn mới có thể tạm thời dập tắt ngọn lửa đang hừng hực trong thân thể.
Sau vài phút, khi cái lạnh đã hoàn toàn xâm chiếm cơ thể, khiến bộ phận đang vươn lên cao nào đó ấm ức chịu xìu xuống, Thái Lãnh Hàn mới có thể thả lỏng. Hắn tắt vòi hoa sen rồi tựa lưng vào vách tường lạnh ngắt, thở ra một hơi và dần dần trượt xuống, ngồi xổm run rẩy trong bồn tắm. Trong lòng của hắn lúc này cũng lạnh ngắt trong hai luồng suy nghĩ vừa tiếc vừa sợ. Ban nãy, suýt chút nữa thì hắn đã làm chuyện đó với Triệu Uyển Nhu rồi.
Thái Lãnh Hàn thấp giọng mắng một câu:
- Khốn kiếp!
Hắn tự cảm thấy bản thân đúng là là đồ khốn kiếp. Hắn chỉ mới cầm lấy bàn chân của Triệu Uyển Nhu mà đã muốn giở trò cầm thú với cô rồi. Thế nhưng mà, vừa mắng bản thân xong, Thái Lãnh Hàn lại không thể tự chủ mà nhớ lại bộ dáng của Triệu Uyển Nhu ban nãy. Bàn chân bé xinh trắng nõn của cô, đôi mày khẽ nhíu lại của cô, chiếc răng ngà cắn nhẹ vào bờ môi đỏ thắm căng mọng của cô, đôi mắt long lanh ngấn nước của cô,… Tất cả những thứ đó đều là những đòn tấn công trực diện mà Thái Lãnh Hàn không thể nào chống đỡ nổi. Chỉ nghĩ đến thôi, chỉ nhớ lại thôi, mà thân thể của Thái Lãnh Hàn đã bắt đầu có phản ứng nữa rồi. Thái Lãnh Hàn đành phải đưa tay mở lại vòi hoa sen và hứng nước lạnh thêm một lần nữa.
Trong lúc Thái Lãnh Hàn đang tự ngược đãi bản thân bằng cách tắm nước lạnh giữa đêm khuya, thì bên dưới phòng khác, Triệu Uyển Nhu cũng đang tự ngược đãi bản thân bằng những suy nghĩ linh tinh. Không hiểu sao, khi đưa mắt nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Thái Lãnh Hàn, khi đôi tai nghe được tiếng cửa phòng đóng sầm lại đanh gọn, trong lòng Triệu Uyển Nhu lại bật ra nỗi băn khoăn và thắc mắc lẫn ấm ức khi làm vợ của Thái Lãnh Hàn ở cả hai kiếp: Thái Lãnh Hàn đã và đang và vẫn đang yêu thầm một người phụ nữ nào đó.
Triệu Uyển Nhu cẩn thận ngẫm nghĩ lại tất cả những manh mối mà cô có được trong cả hai kiếp và chua xót nhận ra: Cô vẫn không hề biết người phụ nữ đó là ai, cô càng không đủ cơ sở để “nhận vơ” rằng người phụ nữ mà Thái Lãnh Hàn yêu thầm có phải là cô hay không. Bởi vì, tảng băng lạnh ngắt nào đó giấu việc này rất kín kẽ. Thậm chí ngay cả khi đi dạo ở bờ hồ hôm trước, lúc Triệu Uyển Nhu đã thổ lộ cho Thái Lãnh Hàn biết rằng người đàn ông mà cô yêu là hắn, thì Thái Lãnh Hàn vẫn chưa từng hé lộ về việc hắn có yêu thầm người phụ nữ nào hay không. Nhưng có vẻ như, người phụ nữ mà Thái Lãnh Hàn vẫn luôn giấu trong tim không phải là cô? Nếu không, tại sao hắn lại không nói ra cho cô biết? Cộng thêm với bóng lưng rời đi vội vã ban nãy của Thái Lãnh Hàn, nghi ngờ của Triệu Uyển Nhu lại càng thêm lớn mạnh.
Triệu Uyển Nhu đứng bật dậy. Cô không muốn dồn nén nghi ngờ trong lòng nữa. Cô phải hỏi Thái Lãnh Hàn cho ra lẽ. Cô phải buộc Thái Lãnh Hàn nói rõ ràng xem hắn có yêu cô hay không, và hắn có đang yêu thầm người phụ nữ nào hay không. Triệu Uyển Nhu đã chịu quá đủ những ngày phải im lặng tự mình dò xét rồi. Cô muốn giải quyết dứt khoát chuyện này một lần cho xong, không để dây dưa thêm nữa.
Nghĩ là làm, Triệu Uyển Nhu liền tiến về phía cầu thang. Nhưng chiếc váy quá dài lại bắt đầu phủ xuống đôi chân trần của cô. Triệu Uyển Nhu nhớ ra, chân của cô vừa được thoa dầu nóng. Cảm giác ấm áp và thô ráp mà bàn tay của Thái Lãnh Hàn xoa bóp chân cho cô vẫn như còn đọng lại. Triệu Uyển Nhu không muốn lớp dầu nóng mang theo sự quan tâm chăm sóc của tảng băng ngốc nào đó bị lớp vải làm thấm mất. Cô đưa cả hai tay túm lấy vạt váy, kéo cao lên, để lộ bắp chân trắng nõn.
Cứ như thế, Triệu Uyển Nhu chậm rãi bước từng bước lên cầu thang như một nàng công chúa đi tìm hạnh phúc của chính mình. Thế nhưng, trang phục hiện tại quá rườm rà khiến “công chúa” khá vất vả mới có thể lên đến được trước cửa phòng. Triệu Uyển Nhu bước vào phòng thì thấy cánh cửa phòng tắm đang đóng, bên trong phòng tắm vẳng ra tiếng nước chảy. Cô đoán là Thái Lãnh Hàn còn đang tắm. Thế là, Triệu Uyển Nhu định tranh thủ thời gian, thay bộ lễ phục vướng víu này ra cho thoải mái để có thể nói chuyện được lâu dài và nghiêm túc với Thái Lãnh Hàn.
Tuy nhiên, khi Triệu Uyển Nhu với tay ra phía sau để cởi khóa chiếc váy thì mới nhớ ra, ngoài cái khóa cài, phía sau váy còn được thắt một sợi dây lụa làm duyên. Sợi dây được luồn khéo léo và chắc chắn, trước đó còn được thím Hai cẩn thận thắt thành một mối nơ nên không dễ tháo ra.
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng TàiTác giả: Ngọc Tỉnh LiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTriệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước. Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có… Thái Lãnh Hàn không nghe được tiếng sủa của Ha Ha, càng không nhìn thấy vẻ sững sờ của Triệu Uyển Nhu. Sau khi đã chạy lên lầu, Thái Lãnh Hàn đã đóng sầm cửa lại và lao ngay vào phòng tắm. Không kịp cởi trang phục ra, Thái Lãnh Hàn đã mở vòi hoa sen rồi đứng vào giữa những giọt nước lạnh ngắt. Trời đã về khuya, nước lạnh càng thêm lạnh, Thái Lãnh Hàn tái hết cả môi. Nhưng chỉ có dùng nước lạnh như thế hắn mới có thể tạm thời dập tắt ngọn lửa đang hừng hực trong thân thể. Sau vài phút, khi cái lạnh đã hoàn toàn xâm chiếm cơ thể, khiến bộ phận đang vươn lên cao nào đó ấm ức chịu xìu xuống, Thái Lãnh Hàn mới có thể thả lỏng. Hắn tắt vòi hoa sen rồi tựa lưng vào vách tường lạnh ngắt, thở ra một hơi và dần dần trượt xuống, ngồi xổm run rẩy trong bồn tắm. Trong lòng của hắn lúc này cũng lạnh ngắt trong hai luồng suy nghĩ vừa tiếc vừa sợ. Ban nãy, suýt chút nữa thì hắn đã làm chuyện đó với Triệu Uyển Nhu rồi. Thái Lãnh Hàn thấp giọng mắng một câu: - Khốn kiếp! Hắn tự cảm thấy bản thân đúng là là đồ khốn kiếp. Hắn chỉ mới cầm lấy bàn chân của Triệu Uyển Nhu mà đã muốn giở trò cầm thú với cô rồi. Thế nhưng mà, vừa mắng bản thân xong, Thái Lãnh Hàn lại không thể tự chủ mà nhớ lại bộ dáng của Triệu Uyển Nhu ban nãy. Bàn chân bé xinh trắng nõn của cô, đôi mày khẽ nhíu lại của cô, chiếc răng ngà cắn nhẹ vào bờ môi đỏ thắm căng mọng của cô, đôi mắt long lanh ngấn nước của cô,… Tất cả những thứ đó đều là những đòn tấn công trực diện mà Thái Lãnh Hàn không thể nào chống đỡ nổi. Chỉ nghĩ đến thôi, chỉ nhớ lại thôi, mà thân thể của Thái Lãnh Hàn đã bắt đầu có phản ứng nữa rồi. Thái Lãnh Hàn đành phải đưa tay mở lại vòi hoa sen và hứng nước lạnh thêm một lần nữa. Trong lúc Thái Lãnh Hàn đang tự ngược đãi bản thân bằng cách tắm nước lạnh giữa đêm khuya, thì bên dưới phòng khác, Triệu Uyển Nhu cũng đang tự ngược đãi bản thân bằng những suy nghĩ linh tinh. Không hiểu sao, khi đưa mắt nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Thái Lãnh Hàn, khi đôi tai nghe được tiếng cửa phòng đóng sầm lại đanh gọn, trong lòng Triệu Uyển Nhu lại bật ra nỗi băn khoăn và thắc mắc lẫn ấm ức khi làm vợ của Thái Lãnh Hàn ở cả hai kiếp: Thái Lãnh Hàn đã và đang và vẫn đang yêu thầm một người phụ nữ nào đó. Triệu Uyển Nhu cẩn thận ngẫm nghĩ lại tất cả những manh mối mà cô có được trong cả hai kiếp và chua xót nhận ra: Cô vẫn không hề biết người phụ nữ đó là ai, cô càng không đủ cơ sở để “nhận vơ” rằng người phụ nữ mà Thái Lãnh Hàn yêu thầm có phải là cô hay không. Bởi vì, tảng băng lạnh ngắt nào đó giấu việc này rất kín kẽ. Thậm chí ngay cả khi đi dạo ở bờ hồ hôm trước, lúc Triệu Uyển Nhu đã thổ lộ cho Thái Lãnh Hàn biết rằng người đàn ông mà cô yêu là hắn, thì Thái Lãnh Hàn vẫn chưa từng hé lộ về việc hắn có yêu thầm người phụ nữ nào hay không. Nhưng có vẻ như, người phụ nữ mà Thái Lãnh Hàn vẫn luôn giấu trong tim không phải là cô? Nếu không, tại sao hắn lại không nói ra cho cô biết? Cộng thêm với bóng lưng rời đi vội vã ban nãy của Thái Lãnh Hàn, nghi ngờ của Triệu Uyển Nhu lại càng thêm lớn mạnh. Triệu Uyển Nhu đứng bật dậy. Cô không muốn dồn nén nghi ngờ trong lòng nữa. Cô phải hỏi Thái Lãnh Hàn cho ra lẽ. Cô phải buộc Thái Lãnh Hàn nói rõ ràng xem hắn có yêu cô hay không, và hắn có đang yêu thầm người phụ nữ nào hay không. Triệu Uyển Nhu đã chịu quá đủ những ngày phải im lặng tự mình dò xét rồi. Cô muốn giải quyết dứt khoát chuyện này một lần cho xong, không để dây dưa thêm nữa. Nghĩ là làm, Triệu Uyển Nhu liền tiến về phía cầu thang. Nhưng chiếc váy quá dài lại bắt đầu phủ xuống đôi chân trần của cô. Triệu Uyển Nhu nhớ ra, chân của cô vừa được thoa dầu nóng. Cảm giác ấm áp và thô ráp mà bàn tay của Thái Lãnh Hàn xoa bóp chân cho cô vẫn như còn đọng lại. Triệu Uyển Nhu không muốn lớp dầu nóng mang theo sự quan tâm chăm sóc của tảng băng ngốc nào đó bị lớp vải làm thấm mất. Cô đưa cả hai tay túm lấy vạt váy, kéo cao lên, để lộ bắp chân trắng nõn. Cứ như thế, Triệu Uyển Nhu chậm rãi bước từng bước lên cầu thang như một nàng công chúa đi tìm hạnh phúc của chính mình. Thế nhưng, trang phục hiện tại quá rườm rà khiến “công chúa” khá vất vả mới có thể lên đến được trước cửa phòng. Triệu Uyển Nhu bước vào phòng thì thấy cánh cửa phòng tắm đang đóng, bên trong phòng tắm vẳng ra tiếng nước chảy. Cô đoán là Thái Lãnh Hàn còn đang tắm. Thế là, Triệu Uyển Nhu định tranh thủ thời gian, thay bộ lễ phục vướng víu này ra cho thoải mái để có thể nói chuyện được lâu dài và nghiêm túc với Thái Lãnh Hàn. Tuy nhiên, khi Triệu Uyển Nhu với tay ra phía sau để cởi khóa chiếc váy thì mới nhớ ra, ngoài cái khóa cài, phía sau váy còn được thắt một sợi dây lụa làm duyên. Sợi dây được luồn khéo léo và chắc chắn, trước đó còn được thím Hai cẩn thận thắt thành một mối nơ nên không dễ tháo ra.