“Cô Bạch à, mau dậy đi, đến lượt cô đi coi mắt rồi đó.” “Cô mà còn không đến đó nữa là người khác sẽ giành mất đàn ông tốt đó.” Bạch Linh Lung đang ngủ ngon lành, bị ai đó xô thật mạnh tỉnh lại, nhìn phụ nữ trung niên ăn mặc rất có cảm giác niên đại đứng ở trước mặt, đầu óc mơ màng giống như bị một đống hồ nhão dán dính lại, không thể suy nghĩ được. “Cô còn ngơ ngác như thế làm gì, mau đi rửa mặt trang điểm đi, cái bà họ Phan kia đã đi kêu cháu gái của bà ta đến rồi kìa, cô mà con không chịu đi, bọn họ sẽ giành trước của cô đó.” “Đồng chí nam ngày hôm nay là một miếng bánh béo bở, cả gia đình đều là công nhân chính thức trong xưởng quốc doanh, lại còn cao lớn cường tráng, số con gái làng trên xóm dưới muốn gả cho cậu ta có thể xếp dài cả con phố, nếu không phải tôi nhờ bà con hỗ trợ giới thiệu giùm thì người ta cũng sẽ không dành thời gian ra để đi coi mắt với cô đâu.” “Cô mau lên, mau đi chuẩn bị đi.” Trong lúc người phụ nữ này nói chuyện nước miếng văng tung tóe thì cuối cùng Bạch…

Chương 841

Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả MặtTác giả: Thập Nguyệt Sương HoaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Cô Bạch à, mau dậy đi, đến lượt cô đi coi mắt rồi đó.” “Cô mà còn không đến đó nữa là người khác sẽ giành mất đàn ông tốt đó.” Bạch Linh Lung đang ngủ ngon lành, bị ai đó xô thật mạnh tỉnh lại, nhìn phụ nữ trung niên ăn mặc rất có cảm giác niên đại đứng ở trước mặt, đầu óc mơ màng giống như bị một đống hồ nhão dán dính lại, không thể suy nghĩ được. “Cô còn ngơ ngác như thế làm gì, mau đi rửa mặt trang điểm đi, cái bà họ Phan kia đã đi kêu cháu gái của bà ta đến rồi kìa, cô mà con không chịu đi, bọn họ sẽ giành trước của cô đó.” “Đồng chí nam ngày hôm nay là một miếng bánh béo bở, cả gia đình đều là công nhân chính thức trong xưởng quốc doanh, lại còn cao lớn cường tráng, số con gái làng trên xóm dưới muốn gả cho cậu ta có thể xếp dài cả con phố, nếu không phải tôi nhờ bà con hỗ trợ giới thiệu giùm thì người ta cũng sẽ không dành thời gian ra để đi coi mắt với cô đâu.” “Cô mau lên, mau đi chuẩn bị đi.” Trong lúc người phụ nữ này nói chuyện nước miếng văng tung tóe thì cuối cùng Bạch… Sáng sớm hôm sau, Lục Tĩnh Xuyên dẫn theo vợ con lái xe đến quảng trường tối hôm qua bày sạp bán hàng, Cung Linh Lung treo bảng giá mà cô đã viết sẵn lên trên xe, giá bán lẻ và giá bán sỉ đều viết rất rõ ràng, sau đó cho ba anh em một cái loa, để bọn họ bắt đầu rao hàng mời khách.Ba anh em ngọt ngào cùng nhau rao hàng, lập tức có người chạy đến hỏi thăm giá cả, thấy trái cây của bọn họ đều rất tươi ngon, giá cả cũng phù hợp, một người đàn ông xách theo gánh hàng hỏi: “Mua mười cân là được tính giá sỉ thật à?”“Đúng vậy, mười cân tính giá sỉ, dưới mười cân thì bán theo giá bán lẻ.”Lục Tĩnh Xuyên đã lấy cân ra chuẩn bị sẵn sàng, cầm một quả táo đỏ rực dùng d.a.o găm cắt ra thành bốn miếng, chia cho khách hàng đến xem ăn thử: “Nào, các anh các chị cứ nếm thử vị trước đi, nếu ăn không ngon thì không cần mua.”“Ui chạm táo này ngon đó, ngọt ghê.” Hai mắt người đàn ông kia sáng lên, chỉ nếm một miếng đã hỏi: “Có thể ăn thử lê và quýt không?”“Được chứ.”Cung Linh Lung lập tức lột một quả quýt ra, đưa cho bọn họ chia đều, Lục Tĩnh Xuyên cũng gọt một quả lê, mấy người khách hàng khác cũng đến đây cầm một ít ăn thử.Trái cây có nguồn gốc từ không gian đều ngon miễn bàn, gần như tất cả mọi người ăn thử xong đều mua, có người chỉ mua lẻ hai ba cân về nhà ăn, còn có không ít người mua nhiều với giá sỉ rồi về bán lại cho người khác.Hai vợ chồng Lục Tĩnh Xuyên bận rộn đến mức chân không chạm đất, bé cả hỗ trợ bán hàng tiếp đãi khách khứa, bé hai phụ trách lấy tiền tìm tiền lẻ thối, bé út thì phụ trách chạy tới chạy lui rao hàng và nịnh nọt, cả gia đình năm người đều phối hợp vô cùng ăn ý.Dưa hấu dưa lê những trái cây đặc sản ở phương bắc như táo, lê và hồng đều khá được hoan nghênh, nhất là táo và lê trông vô cùng ngon miệng, có một khách hàng mua sỉ lớn còn lái máy kéo chạy đến, buổi sáng hai lần, buổi chiều hai lần, chỉ riêng táo thôi đã mua hết hai nghìn cân.Để lại một nửa hàng hóa đưa đến Hồng Kông, nửa còn lại đã bán xong dọn dẹp sạp hàng đi về.Bán hàng xong, bọn họ lập tức lái xe chạy đến tòa nhà kia, Lục Tĩnh Xuyên đậu xe trước cửa, lấy ra chìa khóa mà Cung Linh Lung đưa cho anh, mở ổ khóa ra rồi cười nói: “Linh Lung, là căn nhà này.”“Cha, cha cũng là người có nhà rồi, sau này sẽ không có ai nói cha là chạn vương nữa.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-841.html.]Cung Linh Lung mới vừa xuống xe đã nghe được con trai cưng nói ra câu này, vui vẻ cười âm lên, vỗ nhẹ vào m.ô.n.g cậu bé, lần lượt ôm ba anh em bọn họ xuống xe.Lục Tĩnh Xuyên cười liếc nhìn con trai nói: “Căn nhà này cũng là do cha làm chạn vương bám váy mẹ con mới có được đó.”“Làm chạn vương có gì mà không tốt chứ, con cảm thấy chạn vương là chức nghiệp rất cao quý.” Lục Sơ Minh nghiêm túc nói.Lục Tĩnh Xuyên: “… Đúng là rất cao quý, sau này cha truyền nghề lại cho con.”“Ha ha ha.”Cung Linh Lung bị hai cha con bọn họ chọc cười nắc nẻ mãi không ngừng, vỗ nhẹ lên m.ô.n.g cả hai người nói: “Bớt ba hoa đi, nào, đi vào nhà nhìn xem sản nghiệp của gia đình chúng ta.”Căn nhà mặt tiền này không khác gì mấy với căn bên cạnh, nhưng mà nhà bọn họ ở gần đầu phố, vị trí tốt hơn những căn ở bên trong một chút.Vách tường trong nhà đều được sơn màu xanh trắng, cầu thang cũng đã được sửa lại, cửa sổ đều còn mới tinh, lầu trên lầu dưới đều rất sạch sẽ, mọi người tùy ý đi dạo một vòng rồi lập tức đi xuống.“Linh Lung, em còn muốn ở thành phố Dương nhập hàng, chúng ta cứ coi nơi này thành kho hàng tạm thời đi.”“Được đó.”Hai ngày sau, hai vợ chồng bọn họ chạy ngược chạy xuôi đi đặt hàng, chạy hết toàn bộ các nhà máy may, nhà máy giày và các nhà máy công nghiệp nhẹ, nhét vô số xe hàng hóa vào trong nhẫn trữ vật, tiền mà ba anh em phụ trách bảo quản cũng giảm dần đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.“Mẹ, chỉ còn một vạn đồng cuối cùng.”Khi ba đứa con trai nhắc nhở tiền mặt sắp cạn kiệt, Cung Linh Lung đang đàm phán một đơn hàng lớn, cô vừa mới đặt năm nghìn bộ đồ dùng trên giường, ngày mốt nhà máy sẽ vận chuyển hàng hóa đến nhà.

Sáng sớm hôm sau, Lục Tĩnh Xuyên dẫn theo vợ con lái xe đến quảng trường tối hôm qua bày sạp bán hàng, Cung Linh Lung treo bảng giá mà cô đã viết sẵn lên trên xe, giá bán lẻ và giá bán sỉ đều viết rất rõ ràng, sau đó cho ba anh em một cái loa, để bọn họ bắt đầu rao hàng mời khách.

Ba anh em ngọt ngào cùng nhau rao hàng, lập tức có người chạy đến hỏi thăm giá cả, thấy trái cây của bọn họ đều rất tươi ngon, giá cả cũng phù hợp, một người đàn ông xách theo gánh hàng hỏi: “Mua mười cân là được tính giá sỉ thật à?”

“Đúng vậy, mười cân tính giá sỉ, dưới mười cân thì bán theo giá bán lẻ.”

Lục Tĩnh Xuyên đã lấy cân ra chuẩn bị sẵn sàng, cầm một quả táo đỏ rực dùng d.a.o găm cắt ra thành bốn miếng, chia cho khách hàng đến xem ăn thử: “Nào, các anh các chị cứ nếm thử vị trước đi, nếu ăn không ngon thì không cần mua.”

“Ui chạm táo này ngon đó, ngọt ghê.” Hai mắt người đàn ông kia sáng lên, chỉ nếm một miếng đã hỏi: “Có thể ăn thử lê và quýt không?”

“Được chứ.”

Cung Linh Lung lập tức lột một quả quýt ra, đưa cho bọn họ chia đều, Lục Tĩnh Xuyên cũng gọt một quả lê, mấy người khách hàng khác cũng đến đây cầm một ít ăn thử.

Trái cây có nguồn gốc từ không gian đều ngon miễn bàn, gần như tất cả mọi người ăn thử xong đều mua, có người chỉ mua lẻ hai ba cân về nhà ăn, còn có không ít người mua nhiều với giá sỉ rồi về bán lại cho người khác.

Hai vợ chồng Lục Tĩnh Xuyên bận rộn đến mức chân không chạm đất, bé cả hỗ trợ bán hàng tiếp đãi khách khứa, bé hai phụ trách lấy tiền tìm tiền lẻ thối, bé út thì phụ trách chạy tới chạy lui rao hàng và nịnh nọt, cả gia đình năm người đều phối hợp vô cùng ăn ý.

Dưa hấu dưa lê những trái cây đặc sản ở phương bắc như táo, lê và hồng đều khá được hoan nghênh, nhất là táo và lê trông vô cùng ngon miệng, có một khách hàng mua sỉ lớn còn lái máy kéo chạy đến, buổi sáng hai lần, buổi chiều hai lần, chỉ riêng táo thôi đã mua hết hai nghìn cân.

Để lại một nửa hàng hóa đưa đến Hồng Kông, nửa còn lại đã bán xong dọn dẹp sạp hàng đi về.

Bán hàng xong, bọn họ lập tức lái xe chạy đến tòa nhà kia, Lục Tĩnh Xuyên đậu xe trước cửa, lấy ra chìa khóa mà Cung Linh Lung đưa cho anh, mở ổ khóa ra rồi cười nói: “Linh Lung, là căn nhà này.”

“Cha, cha cũng là người có nhà rồi, sau này sẽ không có ai nói cha là chạn vương nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - 

https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-841.html

.]

Cung Linh Lung mới vừa xuống xe đã nghe được con trai cưng nói ra câu này, vui vẻ cười âm lên, vỗ nhẹ vào m.ô.n.g cậu bé, lần lượt ôm ba anh em bọn họ xuống xe.

Lục Tĩnh Xuyên cười liếc nhìn con trai nói: “Căn nhà này cũng là do cha làm chạn vương bám váy mẹ con mới có được đó.”

“Làm chạn vương có gì mà không tốt chứ, con cảm thấy chạn vương là chức nghiệp rất cao quý.” Lục Sơ Minh nghiêm túc nói.

Lục Tĩnh Xuyên: “… Đúng là rất cao quý, sau này cha truyền nghề lại cho con.”

“Ha ha ha.”

Cung Linh Lung bị hai cha con bọn họ chọc cười nắc nẻ mãi không ngừng, vỗ nhẹ lên m.ô.n.g cả hai người nói: “Bớt ba hoa đi, nào, đi vào nhà nhìn xem sản nghiệp của gia đình chúng ta.”

Căn nhà mặt tiền này không khác gì mấy với căn bên cạnh, nhưng mà nhà bọn họ ở gần đầu phố, vị trí tốt hơn những căn ở bên trong một chút.

Vách tường trong nhà đều được sơn màu xanh trắng, cầu thang cũng đã được sửa lại, cửa sổ đều còn mới tinh, lầu trên lầu dưới đều rất sạch sẽ, mọi người tùy ý đi dạo một vòng rồi lập tức đi xuống.

“Linh Lung, em còn muốn ở thành phố Dương nhập hàng, chúng ta cứ coi nơi này thành kho hàng tạm thời đi.”

“Được đó.”

Hai ngày sau, hai vợ chồng bọn họ chạy ngược chạy xuôi đi đặt hàng, chạy hết toàn bộ các nhà máy may, nhà máy giày và các nhà máy công nghiệp nhẹ, nhét vô số xe hàng hóa vào trong nhẫn trữ vật, tiền mà ba anh em phụ trách bảo quản cũng giảm dần đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

“Mẹ, chỉ còn một vạn đồng cuối cùng.”

Khi ba đứa con trai nhắc nhở tiền mặt sắp cạn kiệt, Cung Linh Lung đang đàm phán một đơn hàng lớn, cô vừa mới đặt năm nghìn bộ đồ dùng trên giường, ngày mốt nhà máy sẽ vận chuyển hàng hóa đến nhà.

Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả MặtTác giả: Thập Nguyệt Sương HoaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Cô Bạch à, mau dậy đi, đến lượt cô đi coi mắt rồi đó.” “Cô mà còn không đến đó nữa là người khác sẽ giành mất đàn ông tốt đó.” Bạch Linh Lung đang ngủ ngon lành, bị ai đó xô thật mạnh tỉnh lại, nhìn phụ nữ trung niên ăn mặc rất có cảm giác niên đại đứng ở trước mặt, đầu óc mơ màng giống như bị một đống hồ nhão dán dính lại, không thể suy nghĩ được. “Cô còn ngơ ngác như thế làm gì, mau đi rửa mặt trang điểm đi, cái bà họ Phan kia đã đi kêu cháu gái của bà ta đến rồi kìa, cô mà con không chịu đi, bọn họ sẽ giành trước của cô đó.” “Đồng chí nam ngày hôm nay là một miếng bánh béo bở, cả gia đình đều là công nhân chính thức trong xưởng quốc doanh, lại còn cao lớn cường tráng, số con gái làng trên xóm dưới muốn gả cho cậu ta có thể xếp dài cả con phố, nếu không phải tôi nhờ bà con hỗ trợ giới thiệu giùm thì người ta cũng sẽ không dành thời gian ra để đi coi mắt với cô đâu.” “Cô mau lên, mau đi chuẩn bị đi.” Trong lúc người phụ nữ này nói chuyện nước miếng văng tung tóe thì cuối cùng Bạch… Sáng sớm hôm sau, Lục Tĩnh Xuyên dẫn theo vợ con lái xe đến quảng trường tối hôm qua bày sạp bán hàng, Cung Linh Lung treo bảng giá mà cô đã viết sẵn lên trên xe, giá bán lẻ và giá bán sỉ đều viết rất rõ ràng, sau đó cho ba anh em một cái loa, để bọn họ bắt đầu rao hàng mời khách.Ba anh em ngọt ngào cùng nhau rao hàng, lập tức có người chạy đến hỏi thăm giá cả, thấy trái cây của bọn họ đều rất tươi ngon, giá cả cũng phù hợp, một người đàn ông xách theo gánh hàng hỏi: “Mua mười cân là được tính giá sỉ thật à?”“Đúng vậy, mười cân tính giá sỉ, dưới mười cân thì bán theo giá bán lẻ.”Lục Tĩnh Xuyên đã lấy cân ra chuẩn bị sẵn sàng, cầm một quả táo đỏ rực dùng d.a.o găm cắt ra thành bốn miếng, chia cho khách hàng đến xem ăn thử: “Nào, các anh các chị cứ nếm thử vị trước đi, nếu ăn không ngon thì không cần mua.”“Ui chạm táo này ngon đó, ngọt ghê.” Hai mắt người đàn ông kia sáng lên, chỉ nếm một miếng đã hỏi: “Có thể ăn thử lê và quýt không?”“Được chứ.”Cung Linh Lung lập tức lột một quả quýt ra, đưa cho bọn họ chia đều, Lục Tĩnh Xuyên cũng gọt một quả lê, mấy người khách hàng khác cũng đến đây cầm một ít ăn thử.Trái cây có nguồn gốc từ không gian đều ngon miễn bàn, gần như tất cả mọi người ăn thử xong đều mua, có người chỉ mua lẻ hai ba cân về nhà ăn, còn có không ít người mua nhiều với giá sỉ rồi về bán lại cho người khác.Hai vợ chồng Lục Tĩnh Xuyên bận rộn đến mức chân không chạm đất, bé cả hỗ trợ bán hàng tiếp đãi khách khứa, bé hai phụ trách lấy tiền tìm tiền lẻ thối, bé út thì phụ trách chạy tới chạy lui rao hàng và nịnh nọt, cả gia đình năm người đều phối hợp vô cùng ăn ý.Dưa hấu dưa lê những trái cây đặc sản ở phương bắc như táo, lê và hồng đều khá được hoan nghênh, nhất là táo và lê trông vô cùng ngon miệng, có một khách hàng mua sỉ lớn còn lái máy kéo chạy đến, buổi sáng hai lần, buổi chiều hai lần, chỉ riêng táo thôi đã mua hết hai nghìn cân.Để lại một nửa hàng hóa đưa đến Hồng Kông, nửa còn lại đã bán xong dọn dẹp sạp hàng đi về.Bán hàng xong, bọn họ lập tức lái xe chạy đến tòa nhà kia, Lục Tĩnh Xuyên đậu xe trước cửa, lấy ra chìa khóa mà Cung Linh Lung đưa cho anh, mở ổ khóa ra rồi cười nói: “Linh Lung, là căn nhà này.”“Cha, cha cũng là người có nhà rồi, sau này sẽ không có ai nói cha là chạn vương nữa.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-841.html.]Cung Linh Lung mới vừa xuống xe đã nghe được con trai cưng nói ra câu này, vui vẻ cười âm lên, vỗ nhẹ vào m.ô.n.g cậu bé, lần lượt ôm ba anh em bọn họ xuống xe.Lục Tĩnh Xuyên cười liếc nhìn con trai nói: “Căn nhà này cũng là do cha làm chạn vương bám váy mẹ con mới có được đó.”“Làm chạn vương có gì mà không tốt chứ, con cảm thấy chạn vương là chức nghiệp rất cao quý.” Lục Sơ Minh nghiêm túc nói.Lục Tĩnh Xuyên: “… Đúng là rất cao quý, sau này cha truyền nghề lại cho con.”“Ha ha ha.”Cung Linh Lung bị hai cha con bọn họ chọc cười nắc nẻ mãi không ngừng, vỗ nhẹ lên m.ô.n.g cả hai người nói: “Bớt ba hoa đi, nào, đi vào nhà nhìn xem sản nghiệp của gia đình chúng ta.”Căn nhà mặt tiền này không khác gì mấy với căn bên cạnh, nhưng mà nhà bọn họ ở gần đầu phố, vị trí tốt hơn những căn ở bên trong một chút.Vách tường trong nhà đều được sơn màu xanh trắng, cầu thang cũng đã được sửa lại, cửa sổ đều còn mới tinh, lầu trên lầu dưới đều rất sạch sẽ, mọi người tùy ý đi dạo một vòng rồi lập tức đi xuống.“Linh Lung, em còn muốn ở thành phố Dương nhập hàng, chúng ta cứ coi nơi này thành kho hàng tạm thời đi.”“Được đó.”Hai ngày sau, hai vợ chồng bọn họ chạy ngược chạy xuôi đi đặt hàng, chạy hết toàn bộ các nhà máy may, nhà máy giày và các nhà máy công nghiệp nhẹ, nhét vô số xe hàng hóa vào trong nhẫn trữ vật, tiền mà ba anh em phụ trách bảo quản cũng giảm dần đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.“Mẹ, chỉ còn một vạn đồng cuối cùng.”Khi ba đứa con trai nhắc nhở tiền mặt sắp cạn kiệt, Cung Linh Lung đang đàm phán một đơn hàng lớn, cô vừa mới đặt năm nghìn bộ đồ dùng trên giường, ngày mốt nhà máy sẽ vận chuyển hàng hóa đến nhà.

Chương 841