TỰ Gió lạnh tựa như dao sắt, điên cuồng mà cuốn đi kim giáp. Gió thu lạnh thấu xương không ngừng gào thét, thổi quét qua mênh mông bát ngát cát vàng, tiếng gió rít gào giống như tiếng ***** của dã thú, cũng thổi không tiên tan được mùi máu tươi dày đặc. Nữ nhân khắp người đầy vết máu tay nắm chặt thanh gươm, máu tươi theo tay của nàng chảy xuống nhuộm đỏ thân kiếm, máu tuôn theo mũi kiếm chảy xuống, ngưng kết thành từng khối đỏ sậm rồi tuyệt vọng chìm vào trong cát. Nữ nhân ấy thân hình mảnh khảnh, ăn mặc khôi giáp, nàng đứng thẳng tắp trong cuồn cuộn gió cát, lại giống như một khắc sau liền sẽ đổ gục xuống dưới. Sau lưng nàng là mấy trăm tráng sĩ trẻ tuổi cả người nhuộm máu, đối mặt trước tầng tầng quân địch vây khốn, không có sợ hãi, một lòng thấy chết không sờn. Gió lạnh như dao cắt thổi quét vào bọn hắn, ánh mặt trời giữa trưa chiếu rọi lên gương mặt Phó Ngôn Khanh, cũng không xua đi chút nào lạnh lẽo. Nàng cổ họng đau rát, thấp giọng nói: "Ta xin lỗi các ngươi, hôm nay, ta sợ…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...