Lấy cho tôi bó hoa này!- Vâng, xin ngài đợi tôi một lát... Cẩm Vân vui vẻ gói lại bó hoa, chân tay nhanh nhẹn. Cô cắm cúi làm việc, đến khi bó xong cô ngẩng lên đưa hoa cho người đàn ông trước mặt thì sắc mặt của cô đã thay đôi, khuôn mặt trắng bệch Bó hoa rơi xuống đất, những cánh hoa hồng rơi lả tả trêи mặt đất, tâm trạng của cô lúc này cũng rối tung như vậy - Sao vậy, gặp lại tôi cô không vui sao? Cẩm Vân vẫn á khẩu không thể nói lên lời, người đàn ông bắt lấy chiếc cằm nhỏ gầy gò của cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn. Môi hắn nhếch lên thành một đường cong, nụ cười trông như châm chọc - Riêng tôi thì rất vui khi biết tin cô Hà ra tù đó! Cô tránh ánh mắt của hắn, đôi mắt ấy quá sâu, nó như muốn hút cô vào trong vậy. Cô không muốn như vậy, cô đã dùng năm năm trong tù để trả nợ cho hắn rồi, cô không muốn dính dáng vào hắn chút nào nữa - Cảm ơn ngài Mạc đã quan tâm, tôi rất tốt! Giọng cô dứt khoát, nghe ra được sự chán ghét đối phương - Tốt? Tối nay tôi có mở một bữa tiệc nhỏ, mong cô…
Tác giả: