Tác giả:

Đỉnh núi Vân Cảnh phủ đầy tuyết trắng, nhưng giờ đây xác chất thành đống, máu chảy thành sông. Gió núi rít từng cơn, như tiếng khóc của vô số vong hồn. Đế Tử Nguyên một thân tấn y đen tuyền đứng trên đỉnh núi, cơn gió vù vù không biết từ khi nào thổi tung mái tóc đen mượt của nàng nhuốm sương hóa tuyết! Nét mặt nàng như đã tê dại vì gió lạnh trên núi Vân Cảnh, nếu không phải ánh mắt đau đớn quá đỗi bàng hoàng của nàng, thì hầu như sẽ khiến người ta nghĩ nàng đã bình tĩnh đón nhận sự thật. Cuối cùng, nàng xoay người rút kiếm Thanh Lư nhuốm máu cắm bên bờ vực, tuy lưỡi kiếm nhuốm máu nhưng không giấu được sự sắc bén, giống như cách thức quyết liệt của chủ nhân nó khi nhảy xuống núi Vân Cảnh. Đế Tử Nguyên lấy một dải lụa trắng, cẩn thận lau lưỡi kiếm cho đến khi không còn vết máu, nó lại trở nên sáng bóng. Đế Tử Nguyên nhìn khuôn mặt của nữ tử được phản chiếu trên thân kiếm: nhếch nhác thảm hại, hốc hác tiều tụy, lần đầu tiên trong đời nàng dùng những từ như vậy để miêu tả khuôn mặt bản…

Truyện chữ