*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Còn 15 phút nữa là đến giờ lên máy bay. Tô Vãn ngồi trong phòng chờ VIP, lơ đãng lật giở cuốn tạp chí trên tay. Điện thoại trên bàn rung lên, là một số điện thoại địa phương lạ. "Alo, xin chào..." Tô Vãn dùng ngón tay thon dài trắng nõn lướt qua màn hình, đưa điện thoại lên tai, lịch sự chào hỏi, chờ đợi đối phương giới thiệu. Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó mới truyền đến giọng nói hơi do dự: "Tô Vãn, chị là Dư Cầm Cầm. Chị..." Nghe thấy giọng nói, sắc mặt vốn dịu dàng của Tô Vãn lập tức lạnh xuống. Cô dập máy, kéo số vào danh sách đen mà không biểu lộ cảm xúc gì. Cô nhắm mắt, hít thở sâu. Tô Vãn vẫn luôn không hiểu, tại sao có người lại có thể trơ trẽn đến vậy, cho rằng chỉ cần rơi vài giọt nước mắt, nói vài câu xin lỗi là có thể xóa bỏ những tổn thương đã gây ra cho người khác? Tô Vãn cười khẩy, thầm nghĩ: Có những người, chính là được đằng chân lân…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...