Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa điện, Diêm Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nơi chân trời. Trăng tàn đã lặn, mây đêm tạm dừng. Nơi đây đã là phía đông nhất của hoàng cung, lẽ ra là nơi sớm nhất có thể nhìn thấy mặt trời nhưng hôm nay trời lại u ám mãi không thấy ánh sáng, có lẽ là sắp mưa rồi. Mỗi trận mưa thu là một trận lạnh, cũng chẳng trách gần đây chứng đau đầu của Vệ Sóc lại tái phát dữ dội hơn. Mỗi khi thân thể thái tử điện hạ không khỏe, ngài lại càng khó chiều hơn bình thường, vì vậy cứ mỗi độ thu về, cuộc sống của nàng cũng luôn khó khăn hơn một chút. Diêm Vũ không biết đang nghĩ gì, cứ ngẩn người nhìn về phía xa xăm. Mọi người trong Đông Cung từ lâu đã bị Vệ Sóc dạy dỗ nghiêm túc, cẩn thận, không bao giờ nói nhiều, vì vậy cũng không ai lên tiếng thúc giục hay hỏi han, chỉ lặng lẽ nhìn Diêm Vũ thẫn thờ. Nàng mặc một bộ y phục màu xanh trắng, hòa mình vào buổi sớm thu ấm áp cùng sắc điệu ấy, tựa như men trên gốm Thiên Thanh. Có lẽ vì quá lâu quên chớp mắt nên mắt thấy hơi cay,…
Chương 54: Trăng Tròn Sẽ Khuyết [10]
Buông Rèm Pha LêTác giả: Nguyên ViệnTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcKhoảnh khắc bước ra khỏi cửa điện, Diêm Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nơi chân trời. Trăng tàn đã lặn, mây đêm tạm dừng. Nơi đây đã là phía đông nhất của hoàng cung, lẽ ra là nơi sớm nhất có thể nhìn thấy mặt trời nhưng hôm nay trời lại u ám mãi không thấy ánh sáng, có lẽ là sắp mưa rồi. Mỗi trận mưa thu là một trận lạnh, cũng chẳng trách gần đây chứng đau đầu của Vệ Sóc lại tái phát dữ dội hơn. Mỗi khi thân thể thái tử điện hạ không khỏe, ngài lại càng khó chiều hơn bình thường, vì vậy cứ mỗi độ thu về, cuộc sống của nàng cũng luôn khó khăn hơn một chút. Diêm Vũ không biết đang nghĩ gì, cứ ngẩn người nhìn về phía xa xăm. Mọi người trong Đông Cung từ lâu đã bị Vệ Sóc dạy dỗ nghiêm túc, cẩn thận, không bao giờ nói nhiều, vì vậy cũng không ai lên tiếng thúc giục hay hỏi han, chỉ lặng lẽ nhìn Diêm Vũ thẫn thờ. Nàng mặc một bộ y phục màu xanh trắng, hòa mình vào buổi sớm thu ấm áp cùng sắc điệu ấy, tựa như men trên gốm Thiên Thanh. Có lẽ vì quá lâu quên chớp mắt nên mắt thấy hơi cay,… Đêm cuối cùng ở hành cung, mọi người đều bận rộn dọn đồ, nhưng Tiểu Huyền lúc này lại năn nỉ Diêm Vũ: "Cô nương tốt, ta cũng muốn đến hồ nước nóng kia, cô nương đồng ý đi.""Dù ta đồng ý thì có ích gì." Diêm Vũ cười, "Ngươi phải đi xin điện hạ."Tiểu Huyền dụi dụi má vào cánh tay nàng, "Cô nương đừng khiêm tốn nữa, bây giờ ta thấy điện hạ ngày đêm không rời khỏi cô, về cung rồi cô nương chẳng phải sẽ trở thành chủ nhân à? Chỉ cần nương nương cô nói một tiếng, thái tử điện hạ lẽ nào không cho phép?"Lời vừa dứt, ngoài cửa đã vang lên tiếng Vương công công tìm Diêm Vũ, thái tử điện hạ gọi nàng đến."Xem kìa, ta nói mà đúng không, bây giờ không chỉ là ngày đêm không rời khỏi nữa." Tiểu Huyền giảo hoạt mà nhướn mày nhìn về phía nàng, "Mà là lúc nào cũng không rời khỏi được."Diêm Vũ không biết nên nói gì, nàng đặt đồ trong tay xuống, theo Vương công công rời đi.Trời đã tối hẳn, nhưng trong phòng không thắp đèn, Diêm Vũ tưởng Vệ Sóc lại đau đầu nên nhẹ nhàng bước vào.Nào ngờ vừa đến bên giường nàng đã bị cánh tay mạnh mẽ của hắn kéo xuống giường, đôi môi lạnh lẽo nhanh chóng bịt lấy môi nàng, ngăn không cho nàng phát ra tiếng. harry potter fanficDiêm Vũ không thể nói, chỉ có thể phát ra tiếng kêu khẽ khi bị hắn hôn, Vệ Sóc dùng sức, chỉ nhấc nhẹ là đã ôm nàng ngồi lên người mình, Diêm Vũ khoanh hai chân quanh chiếc eo rắn chắc của hắn quỳ trên giường, cái ót bị ấn xuống, dán sát vào người hắn tiếp tục hôn.Nụ hôn này nồng cháy hơn lúc sáng, Vệ Sóc khêu gợi lưỡi nàng ***** vào miệng mình, tư thế nàng ngồi trên người hắn, miệng lại không thể khép lại, nước bọt liên tục chảy theo đầu lưỡi vào miệng hắn, nàng rất căng thẳng, cố nuốt trở lại, nhưng hắn không buông ra, kéo đến tận rễ lưỡi cũng tê, chảy ra càng nhiều, lúc này chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.Bàn tay hắn càng lúc càng xấc láo, xoay vòng phủ lên eo, đầu ngón tay cái ***** chỗ đường cong eo, thành thạo kéo đứt dây buộc, Diêm Vũ bị hắn ***** đến hai chân mềm nhũn, cả người nằm sấp trên người hắn.Bên dưới ướt đẫm có hơi khó chịu, nàng vô thức vặn vẹo eo, đột nhiên nghe thấy tiếng ***** của Vệ Sóc bên tai, bàn tay nóng bỏng áp sát lại gần hơn."Ừm?" Giọng trầm thấp của hắn vang lên, mang theo sự quyến rũ khó hiểu, rồi ngón tay cứ thế đâm vào, nhẹ nhàng móc móc, một tay dính nhớp, "Ướt quá.."Q.uần lót cứ thế bị hắn xé nát, Diêm Vũ cảm thấy mặt lại bắt đầu nóng bừng, tưởng hắn sắp vào, nhưng Vệ Sóc lại bóp eo nâng người nàng dậy, hai tay vuốt dọc làn da mịn màng lên trên, ôm lấy hai b.ầu vú mềm mại, không nặng không nhẹ mà *****.Bàn tay hắn đang ***** vú, lại vươn cổ qua ***** lấy đầu v*, từng nụ hồng non mềm được ***** luân phiên, hưng phấn sung huyết sưng lên, Diêm Vũ thấy hơi ngứa, nuốt nước bọt gọi tên hắn: "Vệ Sóc.""Ừ?" Hắn đang ***** mạnh, chỉ phát ra một tiếng đáp lại từ cổ họng, đầu lưỡi vẫn quét qua lại trên đầu v*, ***** ra từng tiếng nước.Diêm Vũ cảm thấy sức lực toàn thân sắp bị hắn hôn cạn kiệt, khóe miệng còn vương nước bọt vừa rồi không kịp nuốt trở nên lạnh lạnh.Lúc này Vệ Sóc cũng buông đầu v* sưng tấy ra, trên đó dính đầy nước bọt của hắn, cũng có chút lạnh lạnh. Hắn buông miệng, lại bưng hai b.ầu vú túm lại với nhau, đầu lưỡi ***** dọc khe vú bị ép ra từ dưới lên trên, đến tận đường cằm của nàng, lặp đi lặp lại như vậy mấy lần.Bên dưới đã ướt đến mức không tưởng tượng nổi, như tràn ra, làn da trắng nõn của Diêm Vũ vì mẫn cảm mà ửng lên màu hồng nhạt, trong bóng tối cũng có thể nhìn rõ, chỉ nghe Vệ Sóc cười một tiếng, ***** cao ngất đã thoát khỏi sự trói buộc, da thịt áp vào da thịt, chống ở ***** của nàng.
Đêm cuối cùng ở hành cung, mọi người đều bận rộn dọn đồ, nhưng Tiểu Huyền lúc này lại năn nỉ Diêm Vũ: "Cô nương tốt, ta cũng muốn đến hồ nước nóng kia, cô nương đồng ý đi."
"Dù ta đồng ý thì có ích gì." Diêm Vũ cười, "Ngươi phải đi xin điện hạ."
Tiểu Huyền dụi dụi má vào cánh tay nàng, "Cô nương đừng khiêm tốn nữa, bây giờ ta thấy điện hạ ngày đêm không rời khỏi cô, về cung rồi cô nương chẳng phải sẽ trở thành chủ nhân à? Chỉ cần nương nương cô nói một tiếng, thái tử điện hạ lẽ nào không cho phép?"
Lời vừa dứt, ngoài cửa đã vang lên tiếng Vương công công tìm Diêm Vũ, thái tử điện hạ gọi nàng đến.
"Xem kìa, ta nói mà đúng không, bây giờ không chỉ là ngày đêm không rời khỏi nữa." Tiểu Huyền giảo hoạt mà nhướn mày nhìn về phía nàng, "Mà là lúc nào cũng không rời khỏi được."
Diêm Vũ không biết nên nói gì, nàng đặt đồ trong tay xuống, theo Vương công công rời đi.
Trời đã tối hẳn, nhưng trong phòng không thắp đèn, Diêm Vũ tưởng Vệ Sóc lại đau đầu nên nhẹ nhàng bước vào.
Nào ngờ vừa đến bên giường nàng đã bị cánh tay mạnh mẽ của hắn kéo xuống giường, đôi môi lạnh lẽo nhanh chóng bịt lấy môi nàng, ngăn không cho nàng phát ra tiếng. harry potter fanfic
Diêm Vũ không thể nói, chỉ có thể phát ra tiếng kêu khẽ khi bị hắn hôn, Vệ Sóc dùng sức, chỉ nhấc nhẹ là đã ôm nàng ngồi lên người mình, Diêm Vũ khoanh hai chân quanh chiếc eo rắn chắc của hắn quỳ trên giường, cái ót bị ấn xuống, dán sát vào người hắn tiếp tục hôn.
Nụ hôn này nồng cháy hơn lúc sáng, Vệ Sóc khêu gợi lưỡi nàng ***** vào miệng mình, tư thế nàng ngồi trên người hắn, miệng lại không thể khép lại, nước bọt liên tục chảy theo đầu lưỡi vào miệng hắn, nàng rất căng thẳng, cố nuốt trở lại, nhưng hắn không buông ra, kéo đến tận rễ lưỡi cũng tê, chảy ra càng nhiều, lúc này chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Bàn tay hắn càng lúc càng xấc láo, xoay vòng phủ lên eo, đầu ngón tay cái ***** chỗ đường cong eo, thành thạo kéo đứt dây buộc, Diêm Vũ bị hắn ***** đến hai chân mềm nhũn, cả người nằm sấp trên người hắn.
Bên dưới ướt đẫm có hơi khó chịu, nàng vô thức vặn vẹo eo, đột nhiên nghe thấy tiếng ***** của Vệ Sóc bên tai, bàn tay nóng bỏng áp sát lại gần hơn.
"Ừm?" Giọng trầm thấp của hắn vang lên, mang theo sự quyến rũ khó hiểu, rồi ngón tay cứ thế đâm vào, nhẹ nhàng móc móc, một tay dính nhớp, "Ướt quá.."
Q.uần lót cứ thế bị hắn xé nát, Diêm Vũ cảm thấy mặt lại bắt đầu nóng bừng, tưởng hắn sắp vào, nhưng Vệ Sóc lại bóp eo nâng người nàng dậy, hai tay vuốt dọc làn da mịn màng lên trên, ôm lấy hai b.ầu vú mềm mại, không nặng không nhẹ mà *****.
Bàn tay hắn đang ***** vú, lại vươn cổ qua ***** lấy đầu v*, từng nụ hồng non mềm được ***** luân phiên, hưng phấn sung huyết sưng lên, Diêm Vũ thấy hơi ngứa, nuốt nước bọt gọi tên hắn: "Vệ Sóc."
"Ừ?" Hắn đang ***** mạnh, chỉ phát ra một tiếng đáp lại từ cổ họng, đầu lưỡi vẫn quét qua lại trên đầu v*, ***** ra từng tiếng nước.
Diêm Vũ cảm thấy sức lực toàn thân sắp bị hắn hôn cạn kiệt, khóe miệng còn vương nước bọt vừa rồi không kịp nuốt trở nên lạnh lạnh.
Lúc này Vệ Sóc cũng buông đầu v* sưng tấy ra, trên đó dính đầy nước bọt của hắn, cũng có chút lạnh lạnh. Hắn buông miệng, lại bưng hai b.ầu vú túm lại với nhau, đầu lưỡi ***** dọc khe vú bị ép ra từ dưới lên trên, đến tận đường cằm của nàng, lặp đi lặp lại như vậy mấy lần.
Bên dưới đã ướt đến mức không tưởng tượng nổi, như tràn ra, làn da trắng nõn của Diêm Vũ vì mẫn cảm mà ửng lên màu hồng nhạt, trong bóng tối cũng có thể nhìn rõ, chỉ nghe Vệ Sóc cười một tiếng, ***** cao ngất đã thoát khỏi sự trói buộc, da thịt áp vào da thịt, chống ở ***** của nàng.
Buông Rèm Pha LêTác giả: Nguyên ViệnTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcKhoảnh khắc bước ra khỏi cửa điện, Diêm Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nơi chân trời. Trăng tàn đã lặn, mây đêm tạm dừng. Nơi đây đã là phía đông nhất của hoàng cung, lẽ ra là nơi sớm nhất có thể nhìn thấy mặt trời nhưng hôm nay trời lại u ám mãi không thấy ánh sáng, có lẽ là sắp mưa rồi. Mỗi trận mưa thu là một trận lạnh, cũng chẳng trách gần đây chứng đau đầu của Vệ Sóc lại tái phát dữ dội hơn. Mỗi khi thân thể thái tử điện hạ không khỏe, ngài lại càng khó chiều hơn bình thường, vì vậy cứ mỗi độ thu về, cuộc sống của nàng cũng luôn khó khăn hơn một chút. Diêm Vũ không biết đang nghĩ gì, cứ ngẩn người nhìn về phía xa xăm. Mọi người trong Đông Cung từ lâu đã bị Vệ Sóc dạy dỗ nghiêm túc, cẩn thận, không bao giờ nói nhiều, vì vậy cũng không ai lên tiếng thúc giục hay hỏi han, chỉ lặng lẽ nhìn Diêm Vũ thẫn thờ. Nàng mặc một bộ y phục màu xanh trắng, hòa mình vào buổi sớm thu ấm áp cùng sắc điệu ấy, tựa như men trên gốm Thiên Thanh. Có lẽ vì quá lâu quên chớp mắt nên mắt thấy hơi cay,… Đêm cuối cùng ở hành cung, mọi người đều bận rộn dọn đồ, nhưng Tiểu Huyền lúc này lại năn nỉ Diêm Vũ: "Cô nương tốt, ta cũng muốn đến hồ nước nóng kia, cô nương đồng ý đi.""Dù ta đồng ý thì có ích gì." Diêm Vũ cười, "Ngươi phải đi xin điện hạ."Tiểu Huyền dụi dụi má vào cánh tay nàng, "Cô nương đừng khiêm tốn nữa, bây giờ ta thấy điện hạ ngày đêm không rời khỏi cô, về cung rồi cô nương chẳng phải sẽ trở thành chủ nhân à? Chỉ cần nương nương cô nói một tiếng, thái tử điện hạ lẽ nào không cho phép?"Lời vừa dứt, ngoài cửa đã vang lên tiếng Vương công công tìm Diêm Vũ, thái tử điện hạ gọi nàng đến."Xem kìa, ta nói mà đúng không, bây giờ không chỉ là ngày đêm không rời khỏi nữa." Tiểu Huyền giảo hoạt mà nhướn mày nhìn về phía nàng, "Mà là lúc nào cũng không rời khỏi được."Diêm Vũ không biết nên nói gì, nàng đặt đồ trong tay xuống, theo Vương công công rời đi.Trời đã tối hẳn, nhưng trong phòng không thắp đèn, Diêm Vũ tưởng Vệ Sóc lại đau đầu nên nhẹ nhàng bước vào.Nào ngờ vừa đến bên giường nàng đã bị cánh tay mạnh mẽ của hắn kéo xuống giường, đôi môi lạnh lẽo nhanh chóng bịt lấy môi nàng, ngăn không cho nàng phát ra tiếng. harry potter fanficDiêm Vũ không thể nói, chỉ có thể phát ra tiếng kêu khẽ khi bị hắn hôn, Vệ Sóc dùng sức, chỉ nhấc nhẹ là đã ôm nàng ngồi lên người mình, Diêm Vũ khoanh hai chân quanh chiếc eo rắn chắc của hắn quỳ trên giường, cái ót bị ấn xuống, dán sát vào người hắn tiếp tục hôn.Nụ hôn này nồng cháy hơn lúc sáng, Vệ Sóc khêu gợi lưỡi nàng ***** vào miệng mình, tư thế nàng ngồi trên người hắn, miệng lại không thể khép lại, nước bọt liên tục chảy theo đầu lưỡi vào miệng hắn, nàng rất căng thẳng, cố nuốt trở lại, nhưng hắn không buông ra, kéo đến tận rễ lưỡi cũng tê, chảy ra càng nhiều, lúc này chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.Bàn tay hắn càng lúc càng xấc láo, xoay vòng phủ lên eo, đầu ngón tay cái ***** chỗ đường cong eo, thành thạo kéo đứt dây buộc, Diêm Vũ bị hắn ***** đến hai chân mềm nhũn, cả người nằm sấp trên người hắn.Bên dưới ướt đẫm có hơi khó chịu, nàng vô thức vặn vẹo eo, đột nhiên nghe thấy tiếng ***** của Vệ Sóc bên tai, bàn tay nóng bỏng áp sát lại gần hơn."Ừm?" Giọng trầm thấp của hắn vang lên, mang theo sự quyến rũ khó hiểu, rồi ngón tay cứ thế đâm vào, nhẹ nhàng móc móc, một tay dính nhớp, "Ướt quá.."Q.uần lót cứ thế bị hắn xé nát, Diêm Vũ cảm thấy mặt lại bắt đầu nóng bừng, tưởng hắn sắp vào, nhưng Vệ Sóc lại bóp eo nâng người nàng dậy, hai tay vuốt dọc làn da mịn màng lên trên, ôm lấy hai b.ầu vú mềm mại, không nặng không nhẹ mà *****.Bàn tay hắn đang ***** vú, lại vươn cổ qua ***** lấy đầu v*, từng nụ hồng non mềm được ***** luân phiên, hưng phấn sung huyết sưng lên, Diêm Vũ thấy hơi ngứa, nuốt nước bọt gọi tên hắn: "Vệ Sóc.""Ừ?" Hắn đang ***** mạnh, chỉ phát ra một tiếng đáp lại từ cổ họng, đầu lưỡi vẫn quét qua lại trên đầu v*, ***** ra từng tiếng nước.Diêm Vũ cảm thấy sức lực toàn thân sắp bị hắn hôn cạn kiệt, khóe miệng còn vương nước bọt vừa rồi không kịp nuốt trở nên lạnh lạnh.Lúc này Vệ Sóc cũng buông đầu v* sưng tấy ra, trên đó dính đầy nước bọt của hắn, cũng có chút lạnh lạnh. Hắn buông miệng, lại bưng hai b.ầu vú túm lại với nhau, đầu lưỡi ***** dọc khe vú bị ép ra từ dưới lên trên, đến tận đường cằm của nàng, lặp đi lặp lại như vậy mấy lần.Bên dưới đã ướt đến mức không tưởng tượng nổi, như tràn ra, làn da trắng nõn của Diêm Vũ vì mẫn cảm mà ửng lên màu hồng nhạt, trong bóng tối cũng có thể nhìn rõ, chỉ nghe Vệ Sóc cười một tiếng, ***** cao ngất đã thoát khỏi sự trói buộc, da thịt áp vào da thịt, chống ở ***** của nàng.