Tác giả:

"Đinh! Có drama!" Khương Thất Ngư đang điên cuồng ăn cơm trong bữa tiệc tối bỗng trợn mắt, rồi tiếp tục cầm một miếng bánh kem lên ăn. Nhưng một lát sau, ánh mắt cô tỏa sáng. [Vãi chưởng! Thế mà con trai chủ tịch bất động sản Đường Thị không phải con ruột của ông ta! Hóa ra làm cha thay người khác!] [Con trai không phải của ông ta, mà là của! Trời má đây là đại án kinh thiên động địa gì vậy? Con trai gọi ông ta là cha, nhưng thật ra ông ta phải gọi con trai là em trai mới đúng?] [Thảo nào lúc ông ta nghi ngờ vợ mình, đưa con trai đi xét nghiệm DNA lại chẳng có vấn đề gì! Thật thảm thương!] Khương Thất Ngư có phần đồng tình nhìn người đàn ông béo tròn đang cụng ly với một vị chủ tịch lớn tuổi mặc tây trang giày da và diện mạo điển trai khác. Người đàn ông béo không có phản ứng gì, nhưng vị giám đốc lớn tuổi mặc tây trang giày da lại khẽ giật lỗ tai. Tiếng gì ấy nhỉ? Khương Nam Sơn nhìn ngó xung quanh, đâu thấy ai vừa nói chuyện với ông. Nhưng ông hơi híp mắt, nhìn người anh em chí cốt…

Chương 4: Chương 4

Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp ĐổTác giả: Bĩ HắcTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đinh! Có drama!" Khương Thất Ngư đang điên cuồng ăn cơm trong bữa tiệc tối bỗng trợn mắt, rồi tiếp tục cầm một miếng bánh kem lên ăn. Nhưng một lát sau, ánh mắt cô tỏa sáng. [Vãi chưởng! Thế mà con trai chủ tịch bất động sản Đường Thị không phải con ruột của ông ta! Hóa ra làm cha thay người khác!] [Con trai không phải của ông ta, mà là của! Trời má đây là đại án kinh thiên động địa gì vậy? Con trai gọi ông ta là cha, nhưng thật ra ông ta phải gọi con trai là em trai mới đúng?] [Thảo nào lúc ông ta nghi ngờ vợ mình, đưa con trai đi xét nghiệm DNA lại chẳng có vấn đề gì! Thật thảm thương!] Khương Thất Ngư có phần đồng tình nhìn người đàn ông béo tròn đang cụng ly với một vị chủ tịch lớn tuổi mặc tây trang giày da và diện mạo điển trai khác. Người đàn ông béo không có phản ứng gì, nhưng vị giám đốc lớn tuổi mặc tây trang giày da lại khẽ giật lỗ tai. Tiếng gì ấy nhỉ? Khương Nam Sơn nhìn ngó xung quanh, đâu thấy ai vừa nói chuyện với ông. Nhưng ông hơi híp mắt, nhìn người anh em chí cốt… Khương Thất Ngư bị Tô Nhậm Mẫn nhìn chằm chằm, cô hơi khó hiểu chớp chớp mắt, lòng lại điên cuồng gào thét.[Đây là mẹ của mình ư? Ảnh hậu quốc dân Tô Nhậm Mẫn đấy! Đẹp quá đi mất, thả nào lúc còn trẻ được gọi là đệ nhất mỹ nhân giới giải trí!]Không một cô gái nào được khen mà không vui cả.Tô Nhậm Mẫn vô thức đứng thẳng lưng, hất mái tóc dài.Dù có thế nào thì cô bé này thật sự tinh mắt.Khương Nam Sơn đứng nguyên tại chỗ, miệng khẽ giật giật.Cô có ý gì đây? Bộ ông không đẹp trai hở?Lúc còn trẻ ông là tổng giám đốc đẹp trai độc đoán nhất Bắc Kinh đấy nhé!Lúc này Khương Nam Sơn nhìn thấy khóe miệng cong cong của Tô Nhậm Mẫn, đoán rằng bà cũng nghe được tiếng lòng của cô bé này.Dù là thật hay giả, đêm nay họ không thể để cô bé này đi như vậy.Khương Nam Sơn lên tiếng: "Khương Thất Ngư, sau bữa tiệc tối chúng tôi còn bữa ăn khuya, cháu muốn đi ăn cùng bác không?"Mí mắt Khương Thất Ngư giựt giựt.[Ôi trời ơi, bác không thể thích tôi được đâu! Giờ có Plato cũng không được, đây là loạn luân đấy!][Tôi có thể bi3n thái, nhưng cũng không thể bi3n thái đến cỡ đó được.]Khương Nam Sơn: "!"Trong đầu con bé này nghĩ gì suốt ngày thế?Tô Nhậm Mẫn suýt nữa phì cười.Bé con đáng yêu quá.Nếu là con gái của bà thật, đã trải qua nhiều khổ cực như thế mà vẫn giữ được vẻ phóng khoáng như vậy, thì đúng là hiếm có.Ngay khi Khương Thất Ngư mở miệng định nói.Tô Nhậm Mẫn đã lên tiếng trước: "Nhóc con à, hai bác chỉ thấy cháu đáng yêu thôi.Bác cũng đi ăn, cháu đi cùng hai bác nhé?"Được người đẹp mời, Khương Thất Ngư miệng nhanh hơn não: "Vâng vâng vâng! Cùng đi cùng đi!"Khương Nam Sơn: "! "Cảm giác thất bại tràn trề.Khương Tử Nhiễm bị ngó lơ: "! "Sao cô ta không biết có bữa ăn khuya này?Cô ta khóc thút thít, lấy tay đỡ trán: "Cha mẹ ơi, con đau bụng quá, con muốn đến bệnh viện! "Khương Nam Sơn nhìn cô ta, cất giọng an ủi: "Ngoan, lát nữa vào nhà hàng cha đi lấy túi chườm nóng cho con."Dù đứa nhỏ này là con của người giúp việc thì họ cũng đã nuôi nấng nó hai mươi năm, vẫn có tình cảm sâu đậm.Tình hình cụ thể phải đợi điều tra rõ mọi chuyện rồi tính sau.Khương Tử Nhiễm cắn môi, đến mức rách da chảy máu.Con ả Khương Thất Ngư này quả nhiên là tai họa!Cô ta không thể để cô ả này cướp mất cha mẹ mình.Mọi người nhìn sang bên này, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.Tưởng là drama, ai ngờ là sự yêu thích của bậc trên đối với con trẻ?Chẳng thú vị gì cả.Nhưng họ có thể tham gia bữa ăn khuya đó không nhỉ?Đáp án đương nhiên là không rồi.Đây là bữa tiệc tối thời thượng, người đến đây đều muốn nịnh bợ Khương Nam Sơn ngồi trên tài sản hàng tỷ và người vợ ảnh hậu có địa vị cực cao trong giới giải trí của ông.Nhưng người lọt vào mắt họ trước giờ không nhiều lắm.*Người đại diện của Khương Thất Ngư là Lý Lâm đang đứng dưới lầu đợi cô.Đến khi tiệc tối kết thúc, cô ấy vẫn chưa thấy Khương Thất Ngư đi xuống, vội gọi điện thoại đến.Điện thoại được kết nối, Lý Lâm tức giận: "Cô ăn uống no say rồi nên trốn đi đúng không?"Trước kia, cô ấy bảo Khương Thất Ngư tham gia tiệc tối thế này, cô căn bản không đi.Không thì dựa vào gương mặt của cô, không đời nào có chuyện đã vào giới giải trí một năm mà vẫn không tên không tuổi!Mấy hôm nay cô nghĩ thông suốt, quyết định đi dự tiệc, nhưng cũng chỉ biết ăn thôi, thật sự khiến cô ấy tức chết đi được!

Khương Thất Ngư bị Tô Nhậm Mẫn nhìn chằm chằm, cô hơi khó hiểu chớp chớp mắt, lòng lại điên cuồng gào thét.

[Đây là mẹ của mình ư? Ảnh hậu quốc dân Tô Nhậm Mẫn đấy! Đẹp quá đi mất, thả nào lúc còn trẻ được gọi là đệ nhất mỹ nhân giới giải trí!]

Không một cô gái nào được khen mà không vui cả.

Tô Nhậm Mẫn vô thức đứng thẳng lưng, hất mái tóc dài.

Dù có thế nào thì cô bé này thật sự tinh mắt.

Khương Nam Sơn đứng nguyên tại chỗ, miệng khẽ giật giật.

Cô có ý gì đây? Bộ ông không đẹp trai hở?

Lúc còn trẻ ông là tổng giám đốc đẹp trai độc đoán nhất Bắc Kinh đấy nhé!

Lúc này Khương Nam Sơn nhìn thấy khóe miệng cong cong của Tô Nhậm Mẫn, đoán rằng bà cũng nghe được tiếng lòng của cô bé này.

Dù là thật hay giả, đêm nay họ không thể để cô bé này đi như vậy.

Khương Nam Sơn lên tiếng: "Khương Thất Ngư, sau bữa tiệc tối chúng tôi còn bữa ăn khuya, cháu muốn đi ăn cùng bác không?"

Mí mắt Khương Thất Ngư giựt giựt.

[Ôi trời ơi, bác không thể thích tôi được đâu! Giờ có Plato cũng không được, đây là loạn luân đấy!]

[Tôi có thể bi3n thái, nhưng cũng không thể bi3n thái đến cỡ đó được.

]

Khương Nam Sơn: "!"

Trong đầu con bé này nghĩ gì suốt ngày thế?

Tô Nhậm Mẫn suýt nữa phì cười.

Bé con đáng yêu quá.

Nếu là con gái của bà thật, đã trải qua nhiều khổ cực như thế mà vẫn giữ được vẻ phóng khoáng như vậy, thì đúng là hiếm có.

Ngay khi Khương Thất Ngư mở miệng định nói.

Tô Nhậm Mẫn đã lên tiếng trước: "Nhóc con à, hai bác chỉ thấy cháu đáng yêu thôi.

Bác cũng đi ăn, cháu đi cùng hai bác nhé?"

Được người đẹp mời, Khương Thất Ngư miệng nhanh hơn não: "Vâng vâng vâng! Cùng đi cùng đi!"

Khương Nam Sơn: "! "

Cảm giác thất bại tràn trề.

Khương Tử Nhiễm bị ngó lơ: "! "

Sao cô ta không biết có bữa ăn khuya này?

Cô ta khóc thút thít, lấy tay đỡ trán: "Cha mẹ ơi, con đau bụng quá, con muốn đến bệnh viện! "

Khương Nam Sơn nhìn cô ta, cất giọng an ủi: "Ngoan, lát nữa vào nhà hàng cha đi lấy túi chườm nóng cho con.

"

Dù đứa nhỏ này là con của người giúp việc thì họ cũng đã nuôi nấng nó hai mươi năm, vẫn có tình cảm sâu đậm.

Tình hình cụ thể phải đợi điều tra rõ mọi chuyện rồi tính sau.

Khương Tử Nhiễm cắn môi, đến mức rách da chảy máu.

Con ả Khương Thất Ngư này quả nhiên là tai họa!

Cô ta không thể để cô ả này cướp mất cha mẹ mình.

Mọi người nhìn sang bên này, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Tưởng là drama, ai ngờ là sự yêu thích của bậc trên đối với con trẻ?

Chẳng thú vị gì cả.

Nhưng họ có thể tham gia bữa ăn khuya đó không nhỉ?

Đáp án đương nhiên là không rồi.

Đây là bữa tiệc tối thời thượng, người đến đây đều muốn nịnh bợ Khương Nam Sơn ngồi trên tài sản hàng tỷ và người vợ ảnh hậu có địa vị cực cao trong giới giải trí của ông.

Nhưng người lọt vào mắt họ trước giờ không nhiều lắm.

*

Người đại diện của Khương Thất Ngư là Lý Lâm đang đứng dưới lầu đợi cô.

Đến khi tiệc tối kết thúc, cô ấy vẫn chưa thấy Khương Thất Ngư đi xuống, vội gọi điện thoại đến.

Điện thoại được kết nối, Lý Lâm tức giận: "Cô ăn uống no say rồi nên trốn đi đúng không?"

Trước kia, cô ấy bảo Khương Thất Ngư tham gia tiệc tối thế này, cô căn bản không đi.

Không thì dựa vào gương mặt của cô, không đời nào có chuyện đã vào giới giải trí một năm mà vẫn không tên không tuổi!

Mấy hôm nay cô nghĩ thông suốt, quyết định đi dự tiệc, nhưng cũng chỉ biết ăn thôi, thật sự khiến cô ấy tức chết đi được!

Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp ĐổTác giả: Bĩ HắcTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đinh! Có drama!" Khương Thất Ngư đang điên cuồng ăn cơm trong bữa tiệc tối bỗng trợn mắt, rồi tiếp tục cầm một miếng bánh kem lên ăn. Nhưng một lát sau, ánh mắt cô tỏa sáng. [Vãi chưởng! Thế mà con trai chủ tịch bất động sản Đường Thị không phải con ruột của ông ta! Hóa ra làm cha thay người khác!] [Con trai không phải của ông ta, mà là của! Trời má đây là đại án kinh thiên động địa gì vậy? Con trai gọi ông ta là cha, nhưng thật ra ông ta phải gọi con trai là em trai mới đúng?] [Thảo nào lúc ông ta nghi ngờ vợ mình, đưa con trai đi xét nghiệm DNA lại chẳng có vấn đề gì! Thật thảm thương!] Khương Thất Ngư có phần đồng tình nhìn người đàn ông béo tròn đang cụng ly với một vị chủ tịch lớn tuổi mặc tây trang giày da và diện mạo điển trai khác. Người đàn ông béo không có phản ứng gì, nhưng vị giám đốc lớn tuổi mặc tây trang giày da lại khẽ giật lỗ tai. Tiếng gì ấy nhỉ? Khương Nam Sơn nhìn ngó xung quanh, đâu thấy ai vừa nói chuyện với ông. Nhưng ông hơi híp mắt, nhìn người anh em chí cốt… Khương Thất Ngư bị Tô Nhậm Mẫn nhìn chằm chằm, cô hơi khó hiểu chớp chớp mắt, lòng lại điên cuồng gào thét.[Đây là mẹ của mình ư? Ảnh hậu quốc dân Tô Nhậm Mẫn đấy! Đẹp quá đi mất, thả nào lúc còn trẻ được gọi là đệ nhất mỹ nhân giới giải trí!]Không một cô gái nào được khen mà không vui cả.Tô Nhậm Mẫn vô thức đứng thẳng lưng, hất mái tóc dài.Dù có thế nào thì cô bé này thật sự tinh mắt.Khương Nam Sơn đứng nguyên tại chỗ, miệng khẽ giật giật.Cô có ý gì đây? Bộ ông không đẹp trai hở?Lúc còn trẻ ông là tổng giám đốc đẹp trai độc đoán nhất Bắc Kinh đấy nhé!Lúc này Khương Nam Sơn nhìn thấy khóe miệng cong cong của Tô Nhậm Mẫn, đoán rằng bà cũng nghe được tiếng lòng của cô bé này.Dù là thật hay giả, đêm nay họ không thể để cô bé này đi như vậy.Khương Nam Sơn lên tiếng: "Khương Thất Ngư, sau bữa tiệc tối chúng tôi còn bữa ăn khuya, cháu muốn đi ăn cùng bác không?"Mí mắt Khương Thất Ngư giựt giựt.[Ôi trời ơi, bác không thể thích tôi được đâu! Giờ có Plato cũng không được, đây là loạn luân đấy!][Tôi có thể bi3n thái, nhưng cũng không thể bi3n thái đến cỡ đó được.]Khương Nam Sơn: "!"Trong đầu con bé này nghĩ gì suốt ngày thế?Tô Nhậm Mẫn suýt nữa phì cười.Bé con đáng yêu quá.Nếu là con gái của bà thật, đã trải qua nhiều khổ cực như thế mà vẫn giữ được vẻ phóng khoáng như vậy, thì đúng là hiếm có.Ngay khi Khương Thất Ngư mở miệng định nói.Tô Nhậm Mẫn đã lên tiếng trước: "Nhóc con à, hai bác chỉ thấy cháu đáng yêu thôi.Bác cũng đi ăn, cháu đi cùng hai bác nhé?"Được người đẹp mời, Khương Thất Ngư miệng nhanh hơn não: "Vâng vâng vâng! Cùng đi cùng đi!"Khương Nam Sơn: "! "Cảm giác thất bại tràn trề.Khương Tử Nhiễm bị ngó lơ: "! "Sao cô ta không biết có bữa ăn khuya này?Cô ta khóc thút thít, lấy tay đỡ trán: "Cha mẹ ơi, con đau bụng quá, con muốn đến bệnh viện! "Khương Nam Sơn nhìn cô ta, cất giọng an ủi: "Ngoan, lát nữa vào nhà hàng cha đi lấy túi chườm nóng cho con."Dù đứa nhỏ này là con của người giúp việc thì họ cũng đã nuôi nấng nó hai mươi năm, vẫn có tình cảm sâu đậm.Tình hình cụ thể phải đợi điều tra rõ mọi chuyện rồi tính sau.Khương Tử Nhiễm cắn môi, đến mức rách da chảy máu.Con ả Khương Thất Ngư này quả nhiên là tai họa!Cô ta không thể để cô ả này cướp mất cha mẹ mình.Mọi người nhìn sang bên này, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.Tưởng là drama, ai ngờ là sự yêu thích của bậc trên đối với con trẻ?Chẳng thú vị gì cả.Nhưng họ có thể tham gia bữa ăn khuya đó không nhỉ?Đáp án đương nhiên là không rồi.Đây là bữa tiệc tối thời thượng, người đến đây đều muốn nịnh bợ Khương Nam Sơn ngồi trên tài sản hàng tỷ và người vợ ảnh hậu có địa vị cực cao trong giới giải trí của ông.Nhưng người lọt vào mắt họ trước giờ không nhiều lắm.*Người đại diện của Khương Thất Ngư là Lý Lâm đang đứng dưới lầu đợi cô.Đến khi tiệc tối kết thúc, cô ấy vẫn chưa thấy Khương Thất Ngư đi xuống, vội gọi điện thoại đến.Điện thoại được kết nối, Lý Lâm tức giận: "Cô ăn uống no say rồi nên trốn đi đúng không?"Trước kia, cô ấy bảo Khương Thất Ngư tham gia tiệc tối thế này, cô căn bản không đi.Không thì dựa vào gương mặt của cô, không đời nào có chuyện đã vào giới giải trí một năm mà vẫn không tên không tuổi!Mấy hôm nay cô nghĩ thông suốt, quyết định đi dự tiệc, nhưng cũng chỉ biết ăn thôi, thật sự khiến cô ấy tức chết đi được!

Chương 4: Chương 4