“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…

Chương 52: Chương 52

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… "Ai mà biết được cô ta có nói đúng giá hay không." Trương Hồng Châu cúi đầu nghịch móng tay."Tôi thề với trời, tôi làm chứng, váy của Tiểu Thanh đúng là mua với giá hai mươi đồng, nếu không tôi sẽ sống không được yên." Lưu Hiểu Yến thách thức."Được rồi, được rồi, trước mắt chúng ta cần phải nghĩ cách để tìm ra chiếc váy bị mất." Giả Nam Ngọc cảm thấy mọi người đang lạc đề."Thế này đi, lục soát phòng, kiểm tra hành lý và giường của mọi người." Chương Giang Bắc cảm thấy việc này quá vô lý."Không được, hành lý của chúng tôi là sự riêng tư, sao có thể tùy tiện lục soát được." Trương Hồng Châu không đồng ý."Cô không đồng ý, có phải cô có điều gì giấu giếm không?" Vương Tiểu Thanh nhìn chằm chằm vào Trương Hồng Châu."Được, được, vậy thì lục soát đin, làm nhanh lên, tôi còn phải đi ngủ nữa." Trương Hồng Châu đồng ý.Cô ta đồng ý nhanh chóng như vậy. Vương Tiểu Thanh liền có dự cảm không lànmh. có vẻ như hôm nay sẽ không tìm được gì.Quả nhiên, Lưu Hiểu Yến và ba nam đồng chí lục tung khắp mọi ngóc ngách của điểm trí thức nhưng không tìm thấy gì."Cảm ơn mọi người, không tìm thấy thì thôi, coi như tôi xui xẻo vậy, mọi người nghỉ ngơi sớm đi, mai còn đi làm."Vương Tiểu Thanh cảm ơn mọi người, bọn họ đã tìm kiếm hơn một tiếng rồi, mai còn phải dậy sớm nữa, nên đi ngủ sớm thôi.Nằm trên giường, Vương Tiểu Thanh cảm thấy không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được, cần phải phản đòn, vì vậy cô điều chỉnh hơi thở và giả vờ ngủ. Lại đợi hơn một tiếng, gần mười hai giờ, giả vờ ngủ mà không nhúc nhích cũng khá khó chịu.Cuối cùng, Vương Tiểu Thanh cũng nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, sau đó là tiếng mở cửa. Vương Tiểu Thanh nhanh chóng dậy rồi đi theo, cô không đi giày nên không phát ra tiếng động, cô đi tới nhà chính.Vương Tiểu Thanh theo dõi và thấy Trương Hồng Châu đang đứng trên ghế, lấy một cái túi đen từ trên xà nhà xuống. Khó trách không tìm thấy, cô ta giấu quá kín đáo, nếu không đứng lên ghế thì không thể thấy được. Vương Tiểu Thanh nắm chặt cổ tay của Trương Hồng Châu."Tôi biết ngay chính là cô, trong túi này chắc chắn là chiếc váy của tôi. Tôi sẽ công khai hành vi của cô, công bố cho mọi người biết.""A~đừng, van xin cô, đừng làm vậy mà. Tôi không dám nữa, tôi thật sự không dám nữa, tôi van xin cô.Trương Hồng Châu bị sự xuất hiện đột ngột của Vương Tiểu Thanh làm cho sợ hãi, suýt chút nữa đã quỳ xuống, trong bóng tối không thể nhìn rõ biểu cảm của cô ta, nếu không chắc chắn sẽ rất thú vị."Cô định đem chiếc váy này đi đâu?" Vương Tiểu Thanh tò mò hỏi."Tôi... Tôi chuẩn bị trả lại cho cô, thật mà. Tôi lấy cũng không mặc được, chỉ muốn hù dọa cô chút thôi." Trương Hồng Châu rất nhanh đã nghĩ ra lý do, vốn định vứt chiếc váy này đi, nhưng không ngờ bị bắt quả tang. May mắn cô ta phản ứng nhanh."Cô cảm thấy tôi sẽ tin cô sao?" Vương Tiểu Thanh nhướn mày."Xin cô bỏ qua cho tội, cô muốn tôi làm gì cũng được." Trương Hồng Châu run rẩy, sợ Vương Tiểu Thanh sẽ gọi mọi người đến."Được thôi, vậy cô bồi thường cho tôi năm đồng đi." Vương Tiểu Thanh lấy lại chiếc váy và nói ra yêu cầu của mình."Năm đồng nhiều quá, ba đồng được không? Ba đồng thôi." Trương Hồng Châu cảm thấy tim như đang rỉ máu, từ Thượng Hải đến đây, trong túi cô ta chỉ có mười đồng.May mà có trợ cấp cho thanh niên trí thức là hai mươi đồng, tổng cộng cô ta có ba mươi đồng. Từ lúc đến nông thôn tới nay đã tiêu ba đồng, còn lại hai mươi bảy đồng."Tôi chỉ nói một lần thôi, bây giờ, ngay lập tức, lấy tiền ra." Vương Tiểu Thanh nhất định phải để cô ta rút kinh nghiệm, nếu không lần sau cô ta vẫn sẽ tái phạm.

"Ai mà biết được cô ta có nói đúng giá hay không." Trương Hồng Châu cúi đầu nghịch móng tay.

"Tôi thề với trời, tôi làm chứng, váy của Tiểu Thanh đúng là mua với giá hai mươi đồng, nếu không tôi sẽ sống không được yên." Lưu Hiểu Yến thách thức.

"Được rồi, được rồi, trước mắt chúng ta cần phải nghĩ cách để tìm ra chiếc váy bị mất." Giả Nam Ngọc cảm thấy mọi người đang lạc đề.

"Thế này đi, lục soát phòng, kiểm tra hành lý và giường của mọi người." Chương Giang Bắc cảm thấy việc này quá vô lý.

"Không được, hành lý của chúng tôi là sự riêng tư, sao có thể tùy tiện lục soát được." Trương Hồng Châu không đồng ý.

"Cô không đồng ý, có phải cô có điều gì giấu giếm không?" Vương Tiểu Thanh nhìn chằm chằm vào Trương Hồng Châu.

"Được, được, vậy thì lục soát đin, làm nhanh lên, tôi còn phải đi ngủ nữa." Trương Hồng Châu đồng ý.

Cô ta đồng ý nhanh chóng như vậy. Vương Tiểu Thanh liền có dự cảm không lànmh. có vẻ như hôm nay sẽ không tìm được gì.

Quả nhiên, Lưu Hiểu Yến và ba nam đồng chí lục tung khắp mọi ngóc ngách của điểm trí thức nhưng không tìm thấy gì.

"Cảm ơn mọi người, không tìm thấy thì thôi, coi như tôi xui xẻo vậy, mọi người nghỉ ngơi sớm đi, mai còn đi làm."

Vương Tiểu Thanh cảm ơn mọi người, bọn họ đã tìm kiếm hơn một tiếng rồi, mai còn phải dậy sớm nữa, nên đi ngủ sớm thôi.

Nằm trên giường, Vương Tiểu Thanh cảm thấy không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được, cần phải phản đòn, vì vậy cô điều chỉnh hơi thở và giả vờ ngủ. Lại đợi hơn một tiếng, gần mười hai giờ, giả vờ ngủ mà không nhúc nhích cũng khá khó chịu.

Cuối cùng, Vương Tiểu Thanh cũng nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, sau đó là tiếng mở cửa. Vương Tiểu Thanh nhanh chóng dậy rồi đi theo, cô không đi giày nên không phát ra tiếng động, cô đi tới nhà chính.

Vương Tiểu Thanh theo dõi và thấy Trương Hồng Châu đang đứng trên ghế, lấy một cái túi đen từ trên xà nhà xuống. Khó trách không tìm thấy, cô ta giấu quá kín đáo, nếu không đứng lên ghế thì không thể thấy được. Vương Tiểu Thanh nắm chặt cổ tay của Trương Hồng Châu.

"Tôi biết ngay chính là cô, trong túi này chắc chắn là chiếc váy của tôi. Tôi sẽ công khai hành vi của cô, công bố cho mọi người biết."

"A~đừng, van xin cô, đừng làm vậy mà. Tôi không dám nữa, tôi thật sự không dám nữa, tôi van xin cô.

Trương Hồng Châu bị sự xuất hiện đột ngột của Vương Tiểu Thanh làm cho sợ hãi, suýt chút nữa đã quỳ xuống, trong bóng tối không thể nhìn rõ biểu cảm của cô ta, nếu không chắc chắn sẽ rất thú vị.

"Cô định đem chiếc váy này đi đâu?" Vương Tiểu Thanh tò mò hỏi.

"Tôi... Tôi chuẩn bị trả lại cho cô, thật mà. Tôi lấy cũng không mặc được, chỉ muốn hù dọa cô chút thôi." Trương Hồng Châu rất nhanh đã nghĩ ra lý do, vốn định vứt chiếc váy này đi, nhưng không ngờ bị bắt quả tang. May mắn cô ta phản ứng nhanh.

"Cô cảm thấy tôi sẽ tin cô sao?" Vương Tiểu Thanh nhướn mày.

"Xin cô bỏ qua cho tội, cô muốn tôi làm gì cũng được." Trương Hồng Châu run rẩy, sợ Vương Tiểu Thanh sẽ gọi mọi người đến.

"Được thôi, vậy cô bồi thường cho tôi năm đồng đi." Vương Tiểu Thanh lấy lại chiếc váy và nói ra yêu cầu của mình.

"Năm đồng nhiều quá, ba đồng được không? Ba đồng thôi." Trương Hồng Châu cảm thấy tim như đang rỉ máu, từ Thượng Hải đến đây, trong túi cô ta chỉ có mười đồng.

May mà có trợ cấp cho thanh niên trí thức là hai mươi đồng, tổng cộng cô ta có ba mươi đồng. Từ lúc đến nông thôn tới nay đã tiêu ba đồng, còn lại hai mươi bảy đồng.

"Tôi chỉ nói một lần thôi, bây giờ, ngay lập tức, lấy tiền ra." Vương Tiểu Thanh nhất định phải để cô ta rút kinh nghiệm, nếu không lần sau cô ta vẫn sẽ tái phạm.

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… "Ai mà biết được cô ta có nói đúng giá hay không." Trương Hồng Châu cúi đầu nghịch móng tay."Tôi thề với trời, tôi làm chứng, váy của Tiểu Thanh đúng là mua với giá hai mươi đồng, nếu không tôi sẽ sống không được yên." Lưu Hiểu Yến thách thức."Được rồi, được rồi, trước mắt chúng ta cần phải nghĩ cách để tìm ra chiếc váy bị mất." Giả Nam Ngọc cảm thấy mọi người đang lạc đề."Thế này đi, lục soát phòng, kiểm tra hành lý và giường của mọi người." Chương Giang Bắc cảm thấy việc này quá vô lý."Không được, hành lý của chúng tôi là sự riêng tư, sao có thể tùy tiện lục soát được." Trương Hồng Châu không đồng ý."Cô không đồng ý, có phải cô có điều gì giấu giếm không?" Vương Tiểu Thanh nhìn chằm chằm vào Trương Hồng Châu."Được, được, vậy thì lục soát đin, làm nhanh lên, tôi còn phải đi ngủ nữa." Trương Hồng Châu đồng ý.Cô ta đồng ý nhanh chóng như vậy. Vương Tiểu Thanh liền có dự cảm không lànmh. có vẻ như hôm nay sẽ không tìm được gì.Quả nhiên, Lưu Hiểu Yến và ba nam đồng chí lục tung khắp mọi ngóc ngách của điểm trí thức nhưng không tìm thấy gì."Cảm ơn mọi người, không tìm thấy thì thôi, coi như tôi xui xẻo vậy, mọi người nghỉ ngơi sớm đi, mai còn đi làm."Vương Tiểu Thanh cảm ơn mọi người, bọn họ đã tìm kiếm hơn một tiếng rồi, mai còn phải dậy sớm nữa, nên đi ngủ sớm thôi.Nằm trên giường, Vương Tiểu Thanh cảm thấy không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được, cần phải phản đòn, vì vậy cô điều chỉnh hơi thở và giả vờ ngủ. Lại đợi hơn một tiếng, gần mười hai giờ, giả vờ ngủ mà không nhúc nhích cũng khá khó chịu.Cuối cùng, Vương Tiểu Thanh cũng nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, sau đó là tiếng mở cửa. Vương Tiểu Thanh nhanh chóng dậy rồi đi theo, cô không đi giày nên không phát ra tiếng động, cô đi tới nhà chính.Vương Tiểu Thanh theo dõi và thấy Trương Hồng Châu đang đứng trên ghế, lấy một cái túi đen từ trên xà nhà xuống. Khó trách không tìm thấy, cô ta giấu quá kín đáo, nếu không đứng lên ghế thì không thể thấy được. Vương Tiểu Thanh nắm chặt cổ tay của Trương Hồng Châu."Tôi biết ngay chính là cô, trong túi này chắc chắn là chiếc váy của tôi. Tôi sẽ công khai hành vi của cô, công bố cho mọi người biết.""A~đừng, van xin cô, đừng làm vậy mà. Tôi không dám nữa, tôi thật sự không dám nữa, tôi van xin cô.Trương Hồng Châu bị sự xuất hiện đột ngột của Vương Tiểu Thanh làm cho sợ hãi, suýt chút nữa đã quỳ xuống, trong bóng tối không thể nhìn rõ biểu cảm của cô ta, nếu không chắc chắn sẽ rất thú vị."Cô định đem chiếc váy này đi đâu?" Vương Tiểu Thanh tò mò hỏi."Tôi... Tôi chuẩn bị trả lại cho cô, thật mà. Tôi lấy cũng không mặc được, chỉ muốn hù dọa cô chút thôi." Trương Hồng Châu rất nhanh đã nghĩ ra lý do, vốn định vứt chiếc váy này đi, nhưng không ngờ bị bắt quả tang. May mắn cô ta phản ứng nhanh."Cô cảm thấy tôi sẽ tin cô sao?" Vương Tiểu Thanh nhướn mày."Xin cô bỏ qua cho tội, cô muốn tôi làm gì cũng được." Trương Hồng Châu run rẩy, sợ Vương Tiểu Thanh sẽ gọi mọi người đến."Được thôi, vậy cô bồi thường cho tôi năm đồng đi." Vương Tiểu Thanh lấy lại chiếc váy và nói ra yêu cầu của mình."Năm đồng nhiều quá, ba đồng được không? Ba đồng thôi." Trương Hồng Châu cảm thấy tim như đang rỉ máu, từ Thượng Hải đến đây, trong túi cô ta chỉ có mười đồng.May mà có trợ cấp cho thanh niên trí thức là hai mươi đồng, tổng cộng cô ta có ba mươi đồng. Từ lúc đến nông thôn tới nay đã tiêu ba đồng, còn lại hai mươi bảy đồng."Tôi chỉ nói một lần thôi, bây giờ, ngay lập tức, lấy tiền ra." Vương Tiểu Thanh nhất định phải để cô ta rút kinh nghiệm, nếu không lần sau cô ta vẫn sẽ tái phạm.

Chương 52: Chương 52