“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…

Chương 66: Chương 66

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Vương Tiểu Thanh ***** chú chó con đang tập trung ăn. Đương nhiên, sau này vẫn sẽ có thức ăn khô, nhưng không thể để người khác nhìn thấy. Bởi vì trong thời đại đến ăn cháo loãng còn bị người ta ghen tỵ, nếu như Vương Tiểu Thanh bị phát hiện cho chó ăn thịt và cơm trắng, cô sẽ bị lôi ra phê bình.Quay vào nhà, Trương Vũ đã rửa xong bát đĩa."Anh Trương, thật sự ngại quá," Vương Tiểu Thanh không ngờ Trương Vũ lại nhanh nhẹn như vậy."Không sao đâu, dù gì về nhà, anh cũng chẳng có việc gì làm. À đúng rồi, anh còn một thứ này cho em, không biết em có cần không" Trương Vũ nói một nửa, cố tình gây sự tò mò."Là gì vậy?" Vương Tiểu Thanh tràn đầy mong đợi."Đây," Trương Vũ từ trong túi lấy ra hai chiếc khóa."Oa, làm sao anh biết tôi cần cái này vậy, tốt quá. Hôm nay tôi quên mua mất rồi, bao nhiêu tiền, tôi đưa lại cho anh," Vương Tiểu Thanh quá đỗi vui mừng, hôm nay cô quên mua, trùng hợp anh lại mang tới."Không đáng bao nhiêu đâu." Trương Vũ không muốn nhân tiền."Không được, việc nào ra việc đó," Vương Tiểu Thanh từ trong túi lấy ra một nắm tiền lẻ."Thế này nhé, anh không lấy tiền, sau này em làm món gì ngon, gọi anh tới nếm thử là được rồi," Trương Vũ cố lấy hết dũng khí nói ra một câu như vậy."Vậy cũng được, nếu anh đã nói thế, lần sau tôi làm món ngon nhất định sẽ không quên anh đâu."Vương Tiểu Thanh đồng ý, bản thân cô cũng nợ anh không ít ân tình. Trương Vũ đã về, Vương Tiểu Thanh dẫn chú chó vào trong nhà, đóng cửa cẩn thận rồi đi vào không gian. Ngâm mình nửa tiếng, hôm nay cô quả thực có chút mệt mỏi, vừa nằm lên giường là ngủ thiếp đi.Sáng hôm sau khi thức dậy đi làm, Lưu Hiểu Yến tới tìm cô đi cùng. Vương Tiểu Thanh vừa ra cửa liền gặp Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu."Đồng chí Mộng Mộng, có một số người thật sự không có lương tâm. Ở chung một mái nhà bao lâu không nói, tốt xấu gì cô cũng làm chị cô ta vài năm. Thế mà cô ta quay lưng liền không nhận họ hàng, ăn uống không mời cô, lại đi mời một kẻ quê mùa, đàn ông lạ hoắc đến ăn cơm." đêm qua Trương Hồng Châu rình thấy Trương Vũ cũng ở đó ăn cơm."Đúng vậy, cô ta đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa." Vương Mộng Mộng đã nguôi giận, bởi hôm nay cô tính toán thời gian, tính ra Lưu Thái Hồng đã lấy lương được mấy ngày rồi, bà hứa sẽ gửi tiền cho cô.Chờ qua hai ngày nữa, tới ngày nghỉ, cô sẽ đi rút tiền rồi đến nhà hàng ăn một bữa thỏa thích, nghĩ thôi cũng thấy thích rồi.Buổi trưa khi tan làm về, Vương Tiểu Thanh trốn vào không gian, cuộc sống sống một mình thật sự quá sướng. Trước đây ở điểm tri thức ăn uống không đủ no, còn cách ba ngày phải nấu cơm. Bây giờ chỉ có mình cô, lúc nấu cơm nấu nhiều một chút, nấu một lần đủ ăn vài ngày, có cả bánh bao thịt mua lúc trước, đồ ăn vặt, chẳng sợ đồ ăn bị hỏng, ăn xong lại ngủ, quá tuyệt.Hai ngày nữa trôi qua, lúc tan làm đội trưởng thông báo ngày mai nghỉ. Hiện tại không phải mùa vụ, một tháng qua, đại khái chỉ làm khoảng bốn, năm ngày rồi lại nghỉ một ngày.Hôm nay Vương Tiểu Thanh không định đi lên thị trấn, cô ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, hôm nay cô định lên núi nhặt củi, trong nhà hết củi rồi.“Bà Lưu, bà cho cháu mượn d.a.o rựa được không?” Vương Tiểu Thanh cầm một quả trứng gà đến nhà bà Lưu.“Là Tiểu Thanh à, d.a.o rựa ở sau cửa, cháu tự đi lấy nhé.” Bà Lưu cầm chổi đi ra, xem ra bà Lưu đang quét dọn, bình thường đi làm không có thời gian dọn dẹp.“Cảm ơn bà Lưu, quả trứng này cho cháu của bà ăn,” Vương Tiểu Thanh đưa quả trứng gà cho bà Lưu rồi đi lấy d.a.o rựa.“Đứa nhỏ này quá khách sáo rồi” Bà Lưu vui vẻ nhận lấy.

Vương Tiểu Thanh ***** chú chó con đang tập trung ăn. Đương nhiên, sau này vẫn sẽ có thức ăn khô, nhưng không thể để người khác nhìn thấy. Bởi vì trong thời đại đến ăn cháo loãng còn bị người ta ghen tỵ, nếu như Vương Tiểu Thanh bị phát hiện cho chó ăn thịt và cơm trắng, cô sẽ bị lôi ra phê bình.

Quay vào nhà, Trương Vũ đã rửa xong bát đĩa.

"Anh Trương, thật sự ngại quá," Vương Tiểu Thanh không ngờ Trương Vũ lại nhanh nhẹn như vậy.

"Không sao đâu, dù gì về nhà, anh cũng chẳng có việc gì làm. À đúng rồi, anh còn một thứ này cho em, không biết em có cần không" Trương Vũ nói một nửa, cố tình gây sự tò mò.

"Là gì vậy?" Vương Tiểu Thanh tràn đầy mong đợi.

"Đây," Trương Vũ từ trong túi lấy ra hai chiếc khóa.

"Oa, làm sao anh biết tôi cần cái này vậy, tốt quá. Hôm nay tôi quên mua mất rồi, bao nhiêu tiền, tôi đưa lại cho anh," Vương Tiểu Thanh quá đỗi vui mừng, hôm nay cô quên mua, trùng hợp anh lại mang tới.

"Không đáng bao nhiêu đâu." Trương Vũ không muốn nhân tiền.

"Không được, việc nào ra việc đó," Vương Tiểu Thanh từ trong túi lấy ra một nắm tiền lẻ.

"Thế này nhé, anh không lấy tiền, sau này em làm món gì ngon, gọi anh tới nếm thử là được rồi," Trương Vũ cố lấy hết dũng khí nói ra một câu như vậy.

"Vậy cũng được, nếu anh đã nói thế, lần sau tôi làm món ngon nhất định sẽ không quên anh đâu."

Vương Tiểu Thanh đồng ý, bản thân cô cũng nợ anh không ít ân tình. Trương Vũ đã về, Vương Tiểu Thanh dẫn chú chó vào trong nhà, đóng cửa cẩn thận rồi đi vào không gian. Ngâm mình nửa tiếng, hôm nay cô quả thực có chút mệt mỏi, vừa nằm lên giường là ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau khi thức dậy đi làm, Lưu Hiểu Yến tới tìm cô đi cùng. Vương Tiểu Thanh vừa ra cửa liền gặp Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu.

"Đồng chí Mộng Mộng, có một số người thật sự không có lương tâm. Ở chung một mái nhà bao lâu không nói, tốt xấu gì cô cũng làm chị cô ta vài năm. Thế mà cô ta quay lưng liền không nhận họ hàng, ăn uống không mời cô, lại đi mời một kẻ quê mùa, đàn ông lạ hoắc đến ăn cơm." đêm qua Trương Hồng Châu rình thấy Trương Vũ cũng ở đó ăn cơm.

"Đúng vậy, cô ta đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa." Vương Mộng Mộng đã nguôi giận, bởi hôm nay cô tính toán thời gian, tính ra Lưu Thái Hồng đã lấy lương được mấy ngày rồi, bà hứa sẽ gửi tiền cho cô.

Chờ qua hai ngày nữa, tới ngày nghỉ, cô sẽ đi rút tiền rồi đến nhà hàng ăn một bữa thỏa thích, nghĩ thôi cũng thấy thích rồi.

Buổi trưa khi tan làm về, Vương Tiểu Thanh trốn vào không gian, cuộc sống sống một mình thật sự quá sướng. Trước đây ở điểm tri thức ăn uống không đủ no, còn cách ba ngày phải nấu cơm. Bây giờ chỉ có mình cô, lúc nấu cơm nấu nhiều một chút, nấu một lần đủ ăn vài ngày, có cả bánh bao thịt mua lúc trước, đồ ăn vặt, chẳng sợ đồ ăn bị hỏng, ăn xong lại ngủ, quá tuyệt.

Hai ngày nữa trôi qua, lúc tan làm đội trưởng thông báo ngày mai nghỉ. Hiện tại không phải mùa vụ, một tháng qua, đại khái chỉ làm khoảng bốn, năm ngày rồi lại nghỉ một ngày.

Hôm nay Vương Tiểu Thanh không định đi lên thị trấn, cô ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, hôm nay cô định lên núi nhặt củi, trong nhà hết củi rồi.

“Bà Lưu, bà cho cháu mượn d.a.o rựa được không?” Vương Tiểu Thanh cầm một quả trứng gà đến nhà bà Lưu.

“Là Tiểu Thanh à, d.a.o rựa ở sau cửa, cháu tự đi lấy nhé.” Bà Lưu cầm chổi đi ra, xem ra bà Lưu đang quét dọn, bình thường đi làm không có thời gian dọn dẹp.

“Cảm ơn bà Lưu, quả trứng này cho cháu của bà ăn,” Vương Tiểu Thanh đưa quả trứng gà cho bà Lưu rồi đi lấy d.a.o rựa.

“Đứa nhỏ này quá khách sáo rồi” Bà Lưu vui vẻ nhận lấy.

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Vương Tiểu Thanh ***** chú chó con đang tập trung ăn. Đương nhiên, sau này vẫn sẽ có thức ăn khô, nhưng không thể để người khác nhìn thấy. Bởi vì trong thời đại đến ăn cháo loãng còn bị người ta ghen tỵ, nếu như Vương Tiểu Thanh bị phát hiện cho chó ăn thịt và cơm trắng, cô sẽ bị lôi ra phê bình.Quay vào nhà, Trương Vũ đã rửa xong bát đĩa."Anh Trương, thật sự ngại quá," Vương Tiểu Thanh không ngờ Trương Vũ lại nhanh nhẹn như vậy."Không sao đâu, dù gì về nhà, anh cũng chẳng có việc gì làm. À đúng rồi, anh còn một thứ này cho em, không biết em có cần không" Trương Vũ nói một nửa, cố tình gây sự tò mò."Là gì vậy?" Vương Tiểu Thanh tràn đầy mong đợi."Đây," Trương Vũ từ trong túi lấy ra hai chiếc khóa."Oa, làm sao anh biết tôi cần cái này vậy, tốt quá. Hôm nay tôi quên mua mất rồi, bao nhiêu tiền, tôi đưa lại cho anh," Vương Tiểu Thanh quá đỗi vui mừng, hôm nay cô quên mua, trùng hợp anh lại mang tới."Không đáng bao nhiêu đâu." Trương Vũ không muốn nhân tiền."Không được, việc nào ra việc đó," Vương Tiểu Thanh từ trong túi lấy ra một nắm tiền lẻ."Thế này nhé, anh không lấy tiền, sau này em làm món gì ngon, gọi anh tới nếm thử là được rồi," Trương Vũ cố lấy hết dũng khí nói ra một câu như vậy."Vậy cũng được, nếu anh đã nói thế, lần sau tôi làm món ngon nhất định sẽ không quên anh đâu."Vương Tiểu Thanh đồng ý, bản thân cô cũng nợ anh không ít ân tình. Trương Vũ đã về, Vương Tiểu Thanh dẫn chú chó vào trong nhà, đóng cửa cẩn thận rồi đi vào không gian. Ngâm mình nửa tiếng, hôm nay cô quả thực có chút mệt mỏi, vừa nằm lên giường là ngủ thiếp đi.Sáng hôm sau khi thức dậy đi làm, Lưu Hiểu Yến tới tìm cô đi cùng. Vương Tiểu Thanh vừa ra cửa liền gặp Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu."Đồng chí Mộng Mộng, có một số người thật sự không có lương tâm. Ở chung một mái nhà bao lâu không nói, tốt xấu gì cô cũng làm chị cô ta vài năm. Thế mà cô ta quay lưng liền không nhận họ hàng, ăn uống không mời cô, lại đi mời một kẻ quê mùa, đàn ông lạ hoắc đến ăn cơm." đêm qua Trương Hồng Châu rình thấy Trương Vũ cũng ở đó ăn cơm."Đúng vậy, cô ta đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa." Vương Mộng Mộng đã nguôi giận, bởi hôm nay cô tính toán thời gian, tính ra Lưu Thái Hồng đã lấy lương được mấy ngày rồi, bà hứa sẽ gửi tiền cho cô.Chờ qua hai ngày nữa, tới ngày nghỉ, cô sẽ đi rút tiền rồi đến nhà hàng ăn một bữa thỏa thích, nghĩ thôi cũng thấy thích rồi.Buổi trưa khi tan làm về, Vương Tiểu Thanh trốn vào không gian, cuộc sống sống một mình thật sự quá sướng. Trước đây ở điểm tri thức ăn uống không đủ no, còn cách ba ngày phải nấu cơm. Bây giờ chỉ có mình cô, lúc nấu cơm nấu nhiều một chút, nấu một lần đủ ăn vài ngày, có cả bánh bao thịt mua lúc trước, đồ ăn vặt, chẳng sợ đồ ăn bị hỏng, ăn xong lại ngủ, quá tuyệt.Hai ngày nữa trôi qua, lúc tan làm đội trưởng thông báo ngày mai nghỉ. Hiện tại không phải mùa vụ, một tháng qua, đại khái chỉ làm khoảng bốn, năm ngày rồi lại nghỉ một ngày.Hôm nay Vương Tiểu Thanh không định đi lên thị trấn, cô ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, hôm nay cô định lên núi nhặt củi, trong nhà hết củi rồi.“Bà Lưu, bà cho cháu mượn d.a.o rựa được không?” Vương Tiểu Thanh cầm một quả trứng gà đến nhà bà Lưu.“Là Tiểu Thanh à, d.a.o rựa ở sau cửa, cháu tự đi lấy nhé.” Bà Lưu cầm chổi đi ra, xem ra bà Lưu đang quét dọn, bình thường đi làm không có thời gian dọn dẹp.“Cảm ơn bà Lưu, quả trứng này cho cháu của bà ăn,” Vương Tiểu Thanh đưa quả trứng gà cho bà Lưu rồi đi lấy d.a.o rựa.“Đứa nhỏ này quá khách sáo rồi” Bà Lưu vui vẻ nhận lấy.

Chương 66: Chương 66