“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…
Chương 70: Chương 70
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Vương Tiểu Thanh kẹp đèn pin dưới nách, tay bưng một bát canh.Hiện tại trời đã tối, không biết anh ấy đã ăn chưa, hy vọng là chưa.Vương Tiểu Thanh tăng nhanh tốc độ, đến trước cổng nhà Trương Vũ, thấy khói bếp còn đang bốc lên, may quá vẫn còn kịp."Trương Vũ.. anh Trương... " Vương Tiểu Thanh không đi vào trong cô đứng ở cửa gọi anh.Trương Vũ nhanh chóng từ trong bếp chạy ra. Hôm nay anh trai và chị dâu về nhà mẹ đẻ, bà Vương đang nấu ăn, Trương Vũ vừa mới hỗ trợ nhóm lửa."Em đến rồi," Trương Vũ vui mừng.“Đây, anh cầm lấy, có chút nóng đấy," Vương Tiểu Thanh không thể cầm lâu hơn được nữa.Trương Vũ vội vàng nhận lấy và đặt lên bàn trong sân. Sau đó anh quay lại nắm lấy tay Vương Tiểu Thanh."Đừng nhúc nhích. anh xem một chút." Trương Vũ nhìn tay cô. ngón tay hơi đỏ lên thôi nhưng không sao."Không sao, không bị bỏng. Sau này không cần gấp gáp như vậy, hoặc là dùng giỏ mà xách," ánh mắt Trương Vũ đầy lo lắng."Em quên mất" Vương Tiểu Thanh nhớ ra, hôm nay Trương Vũ có cầm qua một cái giỏ, nhưng cô lại quên mất."Em ăn cơm chưa? Sao lại đem qua nhiều đồ ăn thế? Hay là ở lại đây ăn cùng đi," Trương Vũ mời cô."Không được, ở nhà vẫn còn nhiều lắm, anh ăn nhiều một chút, em về trước đây." Vương Tiểu Thanh sợ Lưu Hiểu Yến đợi lâu."Để anh tiễn em một đoạn." Trương Vũ đi theo tiễn cô."Anh Trương, cảm ơn anh về bỏ củi, em tự về được, anh không cần phải tiễn em đâu."Vương Tiểu Thanh nói nhưng Trương Vũ không trả lời.Sau khi đi một đoạn đường, Trương Vũ đứng lại ở ngã rẽ nhìn cô vào nhà rồi mới quay về nhàVương Tiểu Thanh về đến nhà, Lưu Hiểu Yến đã đứng đợi ở cửa, không còn cách nào khác, trong nhà có một nồi đồ ăn ngon, phải khóa cửa lại mới yên tâm."Tôi về rồi, chúng ta có thể ăn rồi," Vương Tiểu Thanh nhanh chóng mở cửa nhà."Cô múc ra hai bát gà hầm nấm, mỗi người một bát, trong nồi còn lại chút nước hầm, Vương Tiểu Thanh nghĩ trưa mai có thể dùng để nấu mì.Còn lại năm chiếc bánh, Vương Tiểu Thanh chỉ ăn hai cái, đưa ba cái còn lại cho Lưu Hiểu Yến."Thật ngại quá, tôi ăn hơi nhiều," Lưu Hiểu Yến ăn đến mức hai má phồng lên.“Hôm nay cô đã vất vả đi hái nấm, nên phải bồi dưỡng cho cô một chút” Vương Tiểu Thanh cũng bắt đầu ăn. Thịt gà rất mềm, thấm gia vị, nấm tươi ngon, quả là sự kết hợp tuyệt vời.Cuối cùng, hại người ăn sạch sành sanh, cả hai đều ăn đến no căng bụng.Trương Vũ về đến nhà, bà Vương đã ngồi chờ ở bàn ăn.“Về rồi à, con trai, mau ăn cơm đi. Món gà hầm nấm và bánh mì trắng này ai mang đến vậy?” Bà Vương ngạc nhiên hỏi, ai mà hào phóng thế."Con giúp cô ấy chặt củi, cô ấy mang đến," Trương Vũ nói đến cô ấy, bà Vương liền hiểu ngay.“Vậy con ăn nhiều vào, cô tri thức này cũng không dễ dàng gì, một cô gái lại còn một mình xây nhà, có nhiều việc cần đàn ông giúp sức...” Bà Vương lẩm bẩm một lúc, sợ con trai không hiểu ý."Mẹ, mẹ cũng ăn đi," Trương Vũ gặp thức ăn vào bát bà, mong bà thôi không nói nữa.Hai người vốn cũng nấu vài món, nhưng chỉ ăn được một chút, còn đồ ăn mà Vương Tiểu Thanh mang đến thì ăn hết sạch.“Món này nấu ngon thật, còn ngon hơn cả mẹ nấu,” bà Vương thán phục."Mẹ, em trai, chúng con về rồi." Trương Dũng và Tào Chiêu Đệ bước vào.Bà Trương thầm nghĩ hỏng rồi, muốn dọn dẹp nhưng đã không còn kịp rồi."A, đây là gì? Xương gà! Mẹ, hai người ăn gà à!" Tào Chiêu Đệ nhanh tay nhanh mắt nhặt lên một chiếc xương gà.“Là người ta mang qua cho Trương Vũ, không nhiều lắm, chỉ vài miếng thịt gà thôi,” bà Vương giải thích để tránh cô ta ganh tị."Trương Dũng, tôi đã nói từ lâu với anh là mẹ anh thiên vị mà anh lại không tin. Anh tự nhìn đi, sớm không ăn gà, muộn không ăn gà lại đúng lúc chúng ta không ở nhà lại đi ăn gà," Tào Chiêu Đệ giận dữ trở về phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Vương Tiểu Thanh kẹp đèn pin dưới nách, tay bưng một bát canh.
Hiện tại trời đã tối, không biết anh ấy đã ăn chưa, hy vọng là chưa.
Vương Tiểu Thanh tăng nhanh tốc độ, đến trước cổng nhà Trương Vũ, thấy khói bếp còn đang bốc lên, may quá vẫn còn kịp.
"Trương Vũ.. anh Trương... " Vương Tiểu Thanh không đi vào trong cô đứng ở cửa gọi anh.
Trương Vũ nhanh chóng từ trong bếp chạy ra. Hôm nay anh trai và chị dâu về nhà mẹ đẻ, bà Vương đang nấu ăn, Trương Vũ vừa mới hỗ trợ nhóm lửa.
"Em đến rồi," Trương Vũ vui mừng.
“Đây, anh cầm lấy, có chút nóng đấy," Vương Tiểu Thanh không thể cầm lâu hơn được nữa.
Trương Vũ vội vàng nhận lấy và đặt lên bàn trong sân. Sau đó anh quay lại nắm lấy tay Vương Tiểu Thanh.
"Đừng nhúc nhích. anh xem một chút." Trương Vũ nhìn tay cô. ngón tay hơi đỏ lên thôi nhưng không sao.
"Không sao, không bị bỏng. Sau này không cần gấp gáp như vậy, hoặc là dùng giỏ mà xách," ánh mắt Trương Vũ đầy lo lắng.
"Em quên mất" Vương Tiểu Thanh nhớ ra, hôm nay Trương Vũ có cầm qua một cái giỏ, nhưng cô lại quên mất.
"Em ăn cơm chưa? Sao lại đem qua nhiều đồ ăn thế? Hay là ở lại đây ăn cùng đi," Trương Vũ mời cô.
"Không được, ở nhà vẫn còn nhiều lắm, anh ăn nhiều một chút, em về trước đây." Vương Tiểu Thanh sợ Lưu Hiểu Yến đợi lâu.
"Để anh tiễn em một đoạn." Trương Vũ đi theo tiễn cô.
"Anh Trương, cảm ơn anh về bỏ củi, em tự về được, anh không cần phải tiễn em đâu."
Vương Tiểu Thanh nói nhưng Trương Vũ không trả lời.
Sau khi đi một đoạn đường, Trương Vũ đứng lại ở ngã rẽ nhìn cô vào nhà rồi mới quay về nhà
Vương Tiểu Thanh về đến nhà, Lưu Hiểu Yến đã đứng đợi ở cửa, không còn cách nào khác, trong nhà có một nồi đồ ăn ngon, phải khóa cửa lại mới yên tâm.
"Tôi về rồi, chúng ta có thể ăn rồi," Vương Tiểu Thanh nhanh chóng mở cửa nhà."
Cô múc ra hai bát gà hầm nấm, mỗi người một bát, trong nồi còn lại chút nước hầm, Vương Tiểu Thanh nghĩ trưa mai có thể dùng để nấu mì.
Còn lại năm chiếc bánh, Vương Tiểu Thanh chỉ ăn hai cái, đưa ba cái còn lại cho Lưu Hiểu Yến.
"Thật ngại quá, tôi ăn hơi nhiều," Lưu Hiểu Yến ăn đến mức hai má phồng lên.
“Hôm nay cô đã vất vả đi hái nấm, nên phải bồi dưỡng cho cô một chút” Vương Tiểu Thanh cũng bắt đầu ăn. Thịt gà rất mềm, thấm gia vị, nấm tươi ngon, quả là sự kết hợp tuyệt vời.
Cuối cùng, hại người ăn sạch sành sanh, cả hai đều ăn đến no căng bụng.
Trương Vũ về đến nhà, bà Vương đã ngồi chờ ở bàn ăn.
“Về rồi à, con trai, mau ăn cơm đi. Món gà hầm nấm và bánh mì trắng này ai mang đến vậy?” Bà Vương ngạc nhiên hỏi, ai mà hào phóng thế.
"Con giúp cô ấy chặt củi, cô ấy mang đến," Trương Vũ nói đến cô ấy, bà Vương liền hiểu ngay.
“Vậy con ăn nhiều vào, cô tri thức này cũng không dễ dàng gì, một cô gái lại còn một mình xây nhà, có nhiều việc cần đàn ông giúp sức...” Bà Vương lẩm bẩm một lúc, sợ con trai không hiểu ý.
"Mẹ, mẹ cũng ăn đi," Trương Vũ gặp thức ăn vào bát bà, mong bà thôi không nói nữa.
Hai người vốn cũng nấu vài món, nhưng chỉ ăn được một chút, còn đồ ăn mà Vương Tiểu Thanh mang đến thì ăn hết sạch.
“Món này nấu ngon thật, còn ngon hơn cả mẹ nấu,” bà Vương thán phục.
"Mẹ, em trai, chúng con về rồi." Trương Dũng và Tào Chiêu Đệ bước vào.
Bà Trương thầm nghĩ hỏng rồi, muốn dọn dẹp nhưng đã không còn kịp rồi.
"A, đây là gì? Xương gà! Mẹ, hai người ăn gà à!" Tào Chiêu Đệ nhanh tay nhanh mắt nhặt lên một chiếc xương gà.
“Là người ta mang qua cho Trương Vũ, không nhiều lắm, chỉ vài miếng thịt gà thôi,” bà Vương giải thích để tránh cô ta ganh tị.
"Trương Dũng, tôi đã nói từ lâu với anh là mẹ anh thiên vị mà anh lại không tin. Anh tự nhìn đi, sớm không ăn gà, muộn không ăn gà lại đúng lúc chúng ta không ở nhà lại đi ăn gà," Tào Chiêu Đệ giận dữ trở về phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Vương Tiểu Thanh kẹp đèn pin dưới nách, tay bưng một bát canh.Hiện tại trời đã tối, không biết anh ấy đã ăn chưa, hy vọng là chưa.Vương Tiểu Thanh tăng nhanh tốc độ, đến trước cổng nhà Trương Vũ, thấy khói bếp còn đang bốc lên, may quá vẫn còn kịp."Trương Vũ.. anh Trương... " Vương Tiểu Thanh không đi vào trong cô đứng ở cửa gọi anh.Trương Vũ nhanh chóng từ trong bếp chạy ra. Hôm nay anh trai và chị dâu về nhà mẹ đẻ, bà Vương đang nấu ăn, Trương Vũ vừa mới hỗ trợ nhóm lửa."Em đến rồi," Trương Vũ vui mừng.“Đây, anh cầm lấy, có chút nóng đấy," Vương Tiểu Thanh không thể cầm lâu hơn được nữa.Trương Vũ vội vàng nhận lấy và đặt lên bàn trong sân. Sau đó anh quay lại nắm lấy tay Vương Tiểu Thanh."Đừng nhúc nhích. anh xem một chút." Trương Vũ nhìn tay cô. ngón tay hơi đỏ lên thôi nhưng không sao."Không sao, không bị bỏng. Sau này không cần gấp gáp như vậy, hoặc là dùng giỏ mà xách," ánh mắt Trương Vũ đầy lo lắng."Em quên mất" Vương Tiểu Thanh nhớ ra, hôm nay Trương Vũ có cầm qua một cái giỏ, nhưng cô lại quên mất."Em ăn cơm chưa? Sao lại đem qua nhiều đồ ăn thế? Hay là ở lại đây ăn cùng đi," Trương Vũ mời cô."Không được, ở nhà vẫn còn nhiều lắm, anh ăn nhiều một chút, em về trước đây." Vương Tiểu Thanh sợ Lưu Hiểu Yến đợi lâu."Để anh tiễn em một đoạn." Trương Vũ đi theo tiễn cô."Anh Trương, cảm ơn anh về bỏ củi, em tự về được, anh không cần phải tiễn em đâu."Vương Tiểu Thanh nói nhưng Trương Vũ không trả lời.Sau khi đi một đoạn đường, Trương Vũ đứng lại ở ngã rẽ nhìn cô vào nhà rồi mới quay về nhàVương Tiểu Thanh về đến nhà, Lưu Hiểu Yến đã đứng đợi ở cửa, không còn cách nào khác, trong nhà có một nồi đồ ăn ngon, phải khóa cửa lại mới yên tâm."Tôi về rồi, chúng ta có thể ăn rồi," Vương Tiểu Thanh nhanh chóng mở cửa nhà."Cô múc ra hai bát gà hầm nấm, mỗi người một bát, trong nồi còn lại chút nước hầm, Vương Tiểu Thanh nghĩ trưa mai có thể dùng để nấu mì.Còn lại năm chiếc bánh, Vương Tiểu Thanh chỉ ăn hai cái, đưa ba cái còn lại cho Lưu Hiểu Yến."Thật ngại quá, tôi ăn hơi nhiều," Lưu Hiểu Yến ăn đến mức hai má phồng lên.“Hôm nay cô đã vất vả đi hái nấm, nên phải bồi dưỡng cho cô một chút” Vương Tiểu Thanh cũng bắt đầu ăn. Thịt gà rất mềm, thấm gia vị, nấm tươi ngon, quả là sự kết hợp tuyệt vời.Cuối cùng, hại người ăn sạch sành sanh, cả hai đều ăn đến no căng bụng.Trương Vũ về đến nhà, bà Vương đã ngồi chờ ở bàn ăn.“Về rồi à, con trai, mau ăn cơm đi. Món gà hầm nấm và bánh mì trắng này ai mang đến vậy?” Bà Vương ngạc nhiên hỏi, ai mà hào phóng thế."Con giúp cô ấy chặt củi, cô ấy mang đến," Trương Vũ nói đến cô ấy, bà Vương liền hiểu ngay.“Vậy con ăn nhiều vào, cô tri thức này cũng không dễ dàng gì, một cô gái lại còn một mình xây nhà, có nhiều việc cần đàn ông giúp sức...” Bà Vương lẩm bẩm một lúc, sợ con trai không hiểu ý."Mẹ, mẹ cũng ăn đi," Trương Vũ gặp thức ăn vào bát bà, mong bà thôi không nói nữa.Hai người vốn cũng nấu vài món, nhưng chỉ ăn được một chút, còn đồ ăn mà Vương Tiểu Thanh mang đến thì ăn hết sạch.“Món này nấu ngon thật, còn ngon hơn cả mẹ nấu,” bà Vương thán phục."Mẹ, em trai, chúng con về rồi." Trương Dũng và Tào Chiêu Đệ bước vào.Bà Trương thầm nghĩ hỏng rồi, muốn dọn dẹp nhưng đã không còn kịp rồi."A, đây là gì? Xương gà! Mẹ, hai người ăn gà à!" Tào Chiêu Đệ nhanh tay nhanh mắt nhặt lên một chiếc xương gà.“Là người ta mang qua cho Trương Vũ, không nhiều lắm, chỉ vài miếng thịt gà thôi,” bà Vương giải thích để tránh cô ta ganh tị."Trương Dũng, tôi đã nói từ lâu với anh là mẹ anh thiên vị mà anh lại không tin. Anh tự nhìn đi, sớm không ăn gà, muộn không ăn gà lại đúng lúc chúng ta không ở nhà lại đi ăn gà," Tào Chiêu Đệ giận dữ trở về phòng rồi đóng sầm cửa lại.