“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…
Chương 74: Chương 74
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Đến số 81, cô mở cổng ra, sau đó đóng cửa lại, rồi mở cửa phòng bên trong. Bên trong cũng trống trơn, rất thích hợp để đồ.Xem ra chỉ có thể chất rau trong nhà, còn lương thực sẽ để ở ngoài sân, vì rau không có thứ gì để đựng, cũng không có bạt nhựa để trải ra đựng.Cô sắp xếp cải thảo một cách gọn gàng đặt ở phòng khách và phòng ăn, còn các loại rau khác thì xếp vào từng phòng riêng, vừa khít, chỉ còn mỗi nhà vệ sinh là không dùng đến.Cô đem lương thực đặt trong sân, chật kín đến mức không còn chỗ ngồi, chỉ có thể ngồi ở trên một bao gạo nghỉ ngơi một chút.Nhìn đồng hồ, còn khoảng mười đến hai mươi phút nữa bọn họ mới đến, Vương Tiểu Thanh liền đi vào không gian.Những lương thực còn chưa tuốt hạt, cô đem tuốt hết rồi đóng vào bao, sau đó xếp thêm hai trăm bao, chỉ còn hơn một trăm bao tải, dự kiến khoảng mười ngày nữa sẽ dùng hết“Chị gái, chị gái, chúng tôi đến rồi," tiếng của anh mặt sẹo vang lên, Vương Tiểu Thanh nhanh chóng ra khỏi không gian, đi ra mở cửa.Chỉ có năm người. Trương Vũ cũng có mặt, ba người còn lại chắc chắn là tay chân thân tín của anh mặt sẹo."Oa!" anh mặt sẹo và những người khác đều bị choáng ngợp, lần *****ên nhìn thấy nhiều lương thực như vậy. Bọn họ kiểm tra toàn bộ, kiểm tra cả rau bên trong nhà.Bọn họ gật đầu với anh mặt sẹo và Trương Vũ, ra hiệu không có vấn đề gì"Chị gái, đây là bốn ngàn tiền mặt và các loại phiếu mà chị cần. Về phiếu xe đạp, hôm nay tôi chưa chuẩn bị được, tạm thời không có.Lần sau chị đến, tôi đảm bảo sẽ có," anh mặt sẹo nhận hai phong bì từ Trương Vũ đưa qua, sau đó dùng hai tay đưa cho cô.Vương Tiểu Thanh không dám nhìn Trương Vũ, chỉ gật đầu nhận lấy hai phong bì, mở ra kiểm tra sơ qua, tin rằng bọn họ không dám lừa mình. Cô đưa chìa khóa nhà lại cho họ rồi quay lưng rời đi."Phát tài rồi, phát tài rồi, chúng ta phát rồi," Vương Tiểu Thanh còn chưa đi xa, đã nghe thấy tiếng tiếng reo hò từ bên trong ngôi nhà vọng ra.Vương Tiểu Thanh mỉm cười, một nghìn đồng lần trước cô chưa gửi tiết kiệm, lần này có thể gửi cùng lúc. Khoản tiền này cộng với bốn nghìn đồng trước đó, tổng cộng là chín nghìn đồng, cô sắp trở thành vạn nguyên hộ rồi, nghĩ thôi đã thấy phấn khích.Khi gần đến bưu điện, Vương Tiểu Thanh mới vào nhà vệ sinh để thay đồ. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu trắng, áo khoác ngoài màu đỏ, trông rất giống tiểu thư.Cô vào bưu điện gửi tiền, vừa cất sổ tiết kiệm xong thì thấy Vương Mộng Mộng bước vào."Đồng chí Mộng Mộng, bác gái của chúng ta đúng là chuẩn xác, mỗi tháng đều gửi năm đồng qua, không giống như ai đó cô độc không nơi nương tựa," Trương Hồng Châu vừa khen ngợi Vương Mộng Mộng vừa chọc tức Vương Tiểu Thanh, một mũi tên trúng hai đích."Còn cô không cô độc, thế sao không có ai gửi tiền hay đồ tới cho cô, cô nhìn cô kìa, ăn mặc như người đàn bà quê mùa còn hành xử thì như một kẻ ăn xin."Vương Tiểu Thanh nói một câu khiến mặt Trương Hồng Châu đỏ bừng, bên cạnh có không ít người nhìn vào cười nhạo, Trương Hồng Châu định đáp trả lại nhưng Vương Tiểu Thanh đã nhanh chóng rời đi.Trương Hồng Chậu còn muốn đuổi theo để cãi nhau với Vương Tiểu Thanh, nhưng lại sợ bỏ lỡ bữa ăn ngon của Vương Mộng Mộng, nên đành phải nuốt cục tức này lại.Vương Tiểu Thanh suy nghĩ một chút, hôm nay đã mua nồi, đũa, cốc, ấm nước và trà, trong không gian còn khá nhiều thịt.Lần trước mua sườn, móng giò và thịt nạc vẫn còn, nhưng bánh trứng, bánh ngọt và bánh bao thịt đã ăn hết rồi. Mỗi sáng đi làm cô không muốn nấu ăn nên đã ăn hết chỗ đó.
Đến số 81, cô mở cổng ra, sau đó đóng cửa lại, rồi mở cửa phòng bên trong. Bên trong cũng trống trơn, rất thích hợp để đồ.
Xem ra chỉ có thể chất rau trong nhà, còn lương thực sẽ để ở ngoài sân, vì rau không có thứ gì để đựng, cũng không có bạt nhựa để trải ra đựng.
Cô sắp xếp cải thảo một cách gọn gàng đặt ở phòng khách và phòng ăn, còn các loại rau khác thì xếp vào từng phòng riêng, vừa khít, chỉ còn mỗi nhà vệ sinh là không dùng đến.
Cô đem lương thực đặt trong sân, chật kín đến mức không còn chỗ ngồi, chỉ có thể ngồi ở trên một bao gạo nghỉ ngơi một chút.
Nhìn đồng hồ, còn khoảng mười đến hai mươi phút nữa bọn họ mới đến, Vương Tiểu Thanh liền đi vào không gian.
Những lương thực còn chưa tuốt hạt, cô đem tuốt hết rồi đóng vào bao, sau đó xếp thêm hai trăm bao, chỉ còn hơn một trăm bao tải, dự kiến khoảng mười ngày nữa sẽ dùng hết
“Chị gái, chị gái, chúng tôi đến rồi," tiếng của anh mặt sẹo vang lên, Vương Tiểu Thanh nhanh chóng ra khỏi không gian, đi ra mở cửa.
Chỉ có năm người. Trương Vũ cũng có mặt, ba người còn lại chắc chắn là tay chân thân tín của anh mặt sẹo.
"Oa!" anh mặt sẹo và những người khác đều bị choáng ngợp, lần *****ên nhìn thấy nhiều lương thực như vậy. Bọn họ kiểm tra toàn bộ, kiểm tra cả rau bên trong nhà.
Bọn họ gật đầu với anh mặt sẹo và Trương Vũ, ra hiệu không có vấn đề gì
"Chị gái, đây là bốn ngàn tiền mặt và các loại phiếu mà chị cần. Về phiếu xe đạp, hôm nay tôi chưa chuẩn bị được, tạm thời không có.
Lần sau chị đến, tôi đảm bảo sẽ có," anh mặt sẹo nhận hai phong bì từ Trương Vũ đưa qua, sau đó dùng hai tay đưa cho cô.
Vương Tiểu Thanh không dám nhìn Trương Vũ, chỉ gật đầu nhận lấy hai phong bì, mở ra kiểm tra sơ qua, tin rằng bọn họ không dám lừa mình. Cô đưa chìa khóa nhà lại cho họ rồi quay lưng rời đi.
"Phát tài rồi, phát tài rồi, chúng ta phát rồi," Vương Tiểu Thanh còn chưa đi xa, đã nghe thấy tiếng tiếng reo hò từ bên trong ngôi nhà vọng ra.
Vương Tiểu Thanh mỉm cười, một nghìn đồng lần trước cô chưa gửi tiết kiệm, lần này có thể gửi cùng lúc. Khoản tiền này cộng với bốn nghìn đồng trước đó, tổng cộng là chín nghìn đồng, cô sắp trở thành vạn nguyên hộ rồi, nghĩ thôi đã thấy phấn khích.
Khi gần đến bưu điện, Vương Tiểu Thanh mới vào nhà vệ sinh để thay đồ. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu trắng, áo khoác ngoài màu đỏ, trông rất giống tiểu thư.
Cô vào bưu điện gửi tiền, vừa cất sổ tiết kiệm xong thì thấy Vương Mộng Mộng bước vào.
"Đồng chí Mộng Mộng, bác gái của chúng ta đúng là chuẩn xác, mỗi tháng đều gửi năm đồng qua, không giống như ai đó cô độc không nơi nương tựa," Trương Hồng Châu vừa khen ngợi Vương Mộng Mộng vừa chọc tức Vương Tiểu Thanh, một mũi tên trúng hai đích.
"Còn cô không cô độc, thế sao không có ai gửi tiền hay đồ tới cho cô, cô nhìn cô kìa, ăn mặc như người đàn bà quê mùa còn hành xử thì như một kẻ ăn xin."
Vương Tiểu Thanh nói một câu khiến mặt Trương Hồng Châu đỏ bừng, bên cạnh có không ít người nhìn vào cười nhạo, Trương Hồng Châu định đáp trả lại nhưng Vương Tiểu Thanh đã nhanh chóng rời đi.
Trương Hồng Chậu còn muốn đuổi theo để cãi nhau với Vương Tiểu Thanh, nhưng lại sợ bỏ lỡ bữa ăn ngon của Vương Mộng Mộng, nên đành phải nuốt cục tức này lại.
Vương Tiểu Thanh suy nghĩ một chút, hôm nay đã mua nồi, đũa, cốc, ấm nước và trà, trong không gian còn khá nhiều thịt.
Lần trước mua sườn, móng giò và thịt nạc vẫn còn, nhưng bánh trứng, bánh ngọt và bánh bao thịt đã ăn hết rồi. Mỗi sáng đi làm cô không muốn nấu ăn nên đã ăn hết chỗ đó.
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Đến số 81, cô mở cổng ra, sau đó đóng cửa lại, rồi mở cửa phòng bên trong. Bên trong cũng trống trơn, rất thích hợp để đồ.Xem ra chỉ có thể chất rau trong nhà, còn lương thực sẽ để ở ngoài sân, vì rau không có thứ gì để đựng, cũng không có bạt nhựa để trải ra đựng.Cô sắp xếp cải thảo một cách gọn gàng đặt ở phòng khách và phòng ăn, còn các loại rau khác thì xếp vào từng phòng riêng, vừa khít, chỉ còn mỗi nhà vệ sinh là không dùng đến.Cô đem lương thực đặt trong sân, chật kín đến mức không còn chỗ ngồi, chỉ có thể ngồi ở trên một bao gạo nghỉ ngơi một chút.Nhìn đồng hồ, còn khoảng mười đến hai mươi phút nữa bọn họ mới đến, Vương Tiểu Thanh liền đi vào không gian.Những lương thực còn chưa tuốt hạt, cô đem tuốt hết rồi đóng vào bao, sau đó xếp thêm hai trăm bao, chỉ còn hơn một trăm bao tải, dự kiến khoảng mười ngày nữa sẽ dùng hết“Chị gái, chị gái, chúng tôi đến rồi," tiếng của anh mặt sẹo vang lên, Vương Tiểu Thanh nhanh chóng ra khỏi không gian, đi ra mở cửa.Chỉ có năm người. Trương Vũ cũng có mặt, ba người còn lại chắc chắn là tay chân thân tín của anh mặt sẹo."Oa!" anh mặt sẹo và những người khác đều bị choáng ngợp, lần *****ên nhìn thấy nhiều lương thực như vậy. Bọn họ kiểm tra toàn bộ, kiểm tra cả rau bên trong nhà.Bọn họ gật đầu với anh mặt sẹo và Trương Vũ, ra hiệu không có vấn đề gì"Chị gái, đây là bốn ngàn tiền mặt và các loại phiếu mà chị cần. Về phiếu xe đạp, hôm nay tôi chưa chuẩn bị được, tạm thời không có.Lần sau chị đến, tôi đảm bảo sẽ có," anh mặt sẹo nhận hai phong bì từ Trương Vũ đưa qua, sau đó dùng hai tay đưa cho cô.Vương Tiểu Thanh không dám nhìn Trương Vũ, chỉ gật đầu nhận lấy hai phong bì, mở ra kiểm tra sơ qua, tin rằng bọn họ không dám lừa mình. Cô đưa chìa khóa nhà lại cho họ rồi quay lưng rời đi."Phát tài rồi, phát tài rồi, chúng ta phát rồi," Vương Tiểu Thanh còn chưa đi xa, đã nghe thấy tiếng tiếng reo hò từ bên trong ngôi nhà vọng ra.Vương Tiểu Thanh mỉm cười, một nghìn đồng lần trước cô chưa gửi tiết kiệm, lần này có thể gửi cùng lúc. Khoản tiền này cộng với bốn nghìn đồng trước đó, tổng cộng là chín nghìn đồng, cô sắp trở thành vạn nguyên hộ rồi, nghĩ thôi đã thấy phấn khích.Khi gần đến bưu điện, Vương Tiểu Thanh mới vào nhà vệ sinh để thay đồ. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu trắng, áo khoác ngoài màu đỏ, trông rất giống tiểu thư.Cô vào bưu điện gửi tiền, vừa cất sổ tiết kiệm xong thì thấy Vương Mộng Mộng bước vào."Đồng chí Mộng Mộng, bác gái của chúng ta đúng là chuẩn xác, mỗi tháng đều gửi năm đồng qua, không giống như ai đó cô độc không nơi nương tựa," Trương Hồng Châu vừa khen ngợi Vương Mộng Mộng vừa chọc tức Vương Tiểu Thanh, một mũi tên trúng hai đích."Còn cô không cô độc, thế sao không có ai gửi tiền hay đồ tới cho cô, cô nhìn cô kìa, ăn mặc như người đàn bà quê mùa còn hành xử thì như một kẻ ăn xin."Vương Tiểu Thanh nói một câu khiến mặt Trương Hồng Châu đỏ bừng, bên cạnh có không ít người nhìn vào cười nhạo, Trương Hồng Châu định đáp trả lại nhưng Vương Tiểu Thanh đã nhanh chóng rời đi.Trương Hồng Chậu còn muốn đuổi theo để cãi nhau với Vương Tiểu Thanh, nhưng lại sợ bỏ lỡ bữa ăn ngon của Vương Mộng Mộng, nên đành phải nuốt cục tức này lại.Vương Tiểu Thanh suy nghĩ một chút, hôm nay đã mua nồi, đũa, cốc, ấm nước và trà, trong không gian còn khá nhiều thịt.Lần trước mua sườn, móng giò và thịt nạc vẫn còn, nhưng bánh trứng, bánh ngọt và bánh bao thịt đã ăn hết rồi. Mỗi sáng đi làm cô không muốn nấu ăn nên đã ăn hết chỗ đó.