“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…
Chương 77: Chương 77
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Trương Vũ chạy một mạch đến trạm thu mua phế liệu, thấy Vương Tiểu Thanh đang lật xem báo cũ trong phòng bảo vệ, ông lão thì vẫn say mê đọc sách."Anh đến rồi, chúng ta về thôi," Trương Vũ nói với Vương Tiểu Thanh rồi cúi xuống xách đồ lên."Ừm, được, tạm biệt ông ""Ừm," ông lão đáp lại một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên.Buổi chiều, sau khi về đến nhà, Vương Tiểu Thanh sắp xếp đồ đạc gọn gàng, chỉ để lại một ít đồ trong tủ bếp, phần còn lại đều đặt trong không gian, đề phòng những tình huống bất trắc.Cô thay một bộ quần áo cũ rồi đi đến điểm thanh niên tri thức tìm Lưu Hiểu Yến."Hiểu Yến, Hiểu Yến, tôi về rồi, nhanh ra đây đi.""Đến đây, đến đây." Lưu Hiểu Yến vui vẻ chạy ra."Đây, bánh đậu xanh," Vương Tiểu Thanh đưa cho Hiểu Yến hai miếng bánh đậu xanh."Oa, tuyệt quá, cảm ơn Tiểu Thanh, cô định đi đâu mà lại mặc thế này?" Lưu Hiểu Yến nhìn Vương Tiểu Thanh mặc quần áo cũ và giày cao su, trông giống như chuẩn bị đi làm việc."Tôi muốn đến con suối nhỏ dưới chân núi để bắt cá ăn, tôi thèm cá quá rồi."Thật ra trước đó ở nhà hàng cũng ăn cả hai lần rồi nhưng đều không ngon, có mùi tanh.Vương Tiểu Thanh muốn ăn cá chua và canh cá đậu phụ, dưa chua đã muối sẵn từ vài ngày trước, hôm nay vừa đúng lúc có thể ăn, hy vọng có thể bắt được cá."Vậy tôi cũng đi, cô đợi tôi một chút, tôi đi thay giày," Lưu Hiểu Yến trở về thay giày."Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình, con suối đó tôi đã nhìn qua rồi, hoàn toàn không có cá, tôi không tin hôm nay bọn cô có thể bắt được cá," Trương Hồng Châu đắc ý nằm trên giường mỉa mai, cô ta cố ý muốn Lưu Hiểu Yến cùng Vương Tiểu Thanh nghe xong sẽ không thoải mái.Ai ngờ, chẳng có ai để ý đến cô ta, chỉ có tiếng ngáy của Vương Mộng Mộng đáp lại.Lưu Hiểu Yến biết rõ, trong phòng này, hai người kia nói nhiều, cô chỉ có một mình, không nên cãi nhau với bọn họ làm gì, tốt nhất là coi như họ không tồn tại, khiến bọn họ tức chết."Đi thôi," Lưu Hiểu Yến vẫn vui vẻ nắm tay Vương Tiểu Thanh đi.Vương Tiểu Thanh quay lại lấy một cái xô, sợ lát nữa bắt được cá lại không có gì đựng và lấy một nắm cơm còn lại từ hôm qua.Trên đường đi, Vương Tiểu Thanh đem cơm mang theo nặn thành những cục cơm nhỏ, thêm một ít nước suối Linh Tuyền, nặn thành ba viên cơm nhỏ.Bọn họ đi tới con suối nhỏ dưới chân núi, con suối này thực ra khá rộng, ở thượng nguồn thì nước sâu hơn.Vương Tiểu Thanh không biết bơi, không dám đi, nên lần này câu thử ở hạ lưu xem sao, dù sao nước chỉ đến đầu gối."Oa, Tiểu Thanh, mình thấy cá rồi, hình như là cá trắm cỏ hoặc cá diếc, không nhìn rõ lắm," Lưu Hiểu Yến lớn tiếng thét to."Được, Hiểu Yến cô đừng lên tiếng, cần thận không cá chạy mất. Cô ngồi bên trái, tôi ngồi bên phải. Viên cơm này đặt ở giữa để thu hút cá, lát nữa chúng ta cầu cùng lúc, tôi không tin không bắt được cá," Vương Tiểu Thanh tự tin nói, đặt viên cơm *****ên vào nước, khi đặt xuống còn thêm nhiều nước suối Linh Tuyền.Chưa đầy một phút, đã có cá đến, lại có thêm ba bốn con cá đến tranh nhau ăn viên cơm.Vương Tiểu Thanh ra hiệu, hai người cùng lao tới, hợp sức bắt được một con cá."Bắt được rồi, tuyệt quá," con cá này khá lớn, ước chừng hai đến hai cân rưỡi, là cá trắm cỏ.”Hai người vui mừng không ngớt.Chuyển sang chỗ khác đặt viên cơm thứ hai, lại có cá đến, hai người lăn qua lăn lại mà không bắt được.Bởi vì con cá này có gai, hình như gọi là cá lăng, hai người suýt nữa bị gai đâm, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trương Vũ chạy một mạch đến trạm thu mua phế liệu, thấy Vương Tiểu Thanh đang lật xem báo cũ trong phòng bảo vệ, ông lão thì vẫn say mê đọc sách.
"Anh đến rồi, chúng ta về thôi," Trương Vũ nói với Vương Tiểu Thanh rồi cúi xuống xách đồ lên.
"Ừm, được, tạm biệt ông "
"Ừm," ông lão đáp lại một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên.
Buổi chiều, sau khi về đến nhà, Vương Tiểu Thanh sắp xếp đồ đạc gọn gàng, chỉ để lại một ít đồ trong tủ bếp, phần còn lại đều đặt trong không gian, đề phòng những tình huống bất trắc.
Cô thay một bộ quần áo cũ rồi đi đến điểm thanh niên tri thức tìm Lưu Hiểu Yến.
"Hiểu Yến, Hiểu Yến, tôi về rồi, nhanh ra đây đi."
"Đến đây, đến đây." Lưu Hiểu Yến vui vẻ chạy ra.
"Đây, bánh đậu xanh," Vương Tiểu Thanh đưa cho Hiểu Yến hai miếng bánh đậu xanh.
"Oa, tuyệt quá, cảm ơn Tiểu Thanh, cô định đi đâu mà lại mặc thế này?" Lưu Hiểu Yến nhìn Vương Tiểu Thanh mặc quần áo cũ và giày cao su, trông giống như chuẩn bị đi làm việc.
"Tôi muốn đến con suối nhỏ dưới chân núi để bắt cá ăn, tôi thèm cá quá rồi."
Thật ra trước đó ở nhà hàng cũng ăn cả hai lần rồi nhưng đều không ngon, có mùi tanh.
Vương Tiểu Thanh muốn ăn cá chua và canh cá đậu phụ, dưa chua đã muối sẵn từ vài ngày trước, hôm nay vừa đúng lúc có thể ăn, hy vọng có thể bắt được cá.
"Vậy tôi cũng đi, cô đợi tôi một chút, tôi đi thay giày," Lưu Hiểu Yến trở về thay giày.
"Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình, con suối đó tôi đã nhìn qua rồi, hoàn toàn không có cá, tôi không tin hôm nay bọn cô có thể bắt được cá," Trương Hồng Châu đắc ý nằm trên giường mỉa mai, cô ta cố ý muốn Lưu Hiểu Yến cùng Vương Tiểu Thanh nghe xong sẽ không thoải mái.
Ai ngờ, chẳng có ai để ý đến cô ta, chỉ có tiếng ngáy của Vương Mộng Mộng đáp lại.
Lưu Hiểu Yến biết rõ, trong phòng này, hai người kia nói nhiều, cô chỉ có một mình, không nên cãi nhau với bọn họ làm gì, tốt nhất là coi như họ không tồn tại, khiến bọn họ tức chết.
"Đi thôi," Lưu Hiểu Yến vẫn vui vẻ nắm tay Vương Tiểu Thanh đi.
Vương Tiểu Thanh quay lại lấy một cái xô, sợ lát nữa bắt được cá lại không có gì đựng và lấy một nắm cơm còn lại từ hôm qua.
Trên đường đi, Vương Tiểu Thanh đem cơm mang theo nặn thành những cục cơm nhỏ, thêm một ít nước suối Linh Tuyền, nặn thành ba viên cơm nhỏ.
Bọn họ đi tới con suối nhỏ dưới chân núi, con suối này thực ra khá rộng, ở thượng nguồn thì nước sâu hơn.
Vương Tiểu Thanh không biết bơi, không dám đi, nên lần này câu thử ở hạ lưu xem sao, dù sao nước chỉ đến đầu gối.
"Oa, Tiểu Thanh, mình thấy cá rồi, hình như là cá trắm cỏ hoặc cá diếc, không nhìn rõ lắm," Lưu Hiểu Yến lớn tiếng thét to.
"Được, Hiểu Yến cô đừng lên tiếng, cần thận không cá chạy mất. Cô ngồi bên trái, tôi ngồi bên phải. Viên cơm này đặt ở giữa để thu hút cá, lát nữa chúng ta cầu cùng lúc, tôi không tin không bắt được cá," Vương Tiểu Thanh tự tin nói, đặt viên cơm *****ên vào nước, khi đặt xuống còn thêm nhiều nước suối Linh Tuyền.
Chưa đầy một phút, đã có cá đến, lại có thêm ba bốn con cá đến tranh nhau ăn viên cơm.
Vương Tiểu Thanh ra hiệu, hai người cùng lao tới, hợp sức bắt được một con cá.
"Bắt được rồi, tuyệt quá," con cá này khá lớn, ước chừng hai đến hai cân rưỡi, là cá trắm cỏ.”
Hai người vui mừng không ngớt.
Chuyển sang chỗ khác đặt viên cơm thứ hai, lại có cá đến, hai người lăn qua lăn lại mà không bắt được.
Bởi vì con cá này có gai, hình như gọi là cá lăng, hai người suýt nữa bị gai đâm, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Trương Vũ chạy một mạch đến trạm thu mua phế liệu, thấy Vương Tiểu Thanh đang lật xem báo cũ trong phòng bảo vệ, ông lão thì vẫn say mê đọc sách."Anh đến rồi, chúng ta về thôi," Trương Vũ nói với Vương Tiểu Thanh rồi cúi xuống xách đồ lên."Ừm, được, tạm biệt ông ""Ừm," ông lão đáp lại một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên.Buổi chiều, sau khi về đến nhà, Vương Tiểu Thanh sắp xếp đồ đạc gọn gàng, chỉ để lại một ít đồ trong tủ bếp, phần còn lại đều đặt trong không gian, đề phòng những tình huống bất trắc.Cô thay một bộ quần áo cũ rồi đi đến điểm thanh niên tri thức tìm Lưu Hiểu Yến."Hiểu Yến, Hiểu Yến, tôi về rồi, nhanh ra đây đi.""Đến đây, đến đây." Lưu Hiểu Yến vui vẻ chạy ra."Đây, bánh đậu xanh," Vương Tiểu Thanh đưa cho Hiểu Yến hai miếng bánh đậu xanh."Oa, tuyệt quá, cảm ơn Tiểu Thanh, cô định đi đâu mà lại mặc thế này?" Lưu Hiểu Yến nhìn Vương Tiểu Thanh mặc quần áo cũ và giày cao su, trông giống như chuẩn bị đi làm việc."Tôi muốn đến con suối nhỏ dưới chân núi để bắt cá ăn, tôi thèm cá quá rồi."Thật ra trước đó ở nhà hàng cũng ăn cả hai lần rồi nhưng đều không ngon, có mùi tanh.Vương Tiểu Thanh muốn ăn cá chua và canh cá đậu phụ, dưa chua đã muối sẵn từ vài ngày trước, hôm nay vừa đúng lúc có thể ăn, hy vọng có thể bắt được cá."Vậy tôi cũng đi, cô đợi tôi một chút, tôi đi thay giày," Lưu Hiểu Yến trở về thay giày."Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình, con suối đó tôi đã nhìn qua rồi, hoàn toàn không có cá, tôi không tin hôm nay bọn cô có thể bắt được cá," Trương Hồng Châu đắc ý nằm trên giường mỉa mai, cô ta cố ý muốn Lưu Hiểu Yến cùng Vương Tiểu Thanh nghe xong sẽ không thoải mái.Ai ngờ, chẳng có ai để ý đến cô ta, chỉ có tiếng ngáy của Vương Mộng Mộng đáp lại.Lưu Hiểu Yến biết rõ, trong phòng này, hai người kia nói nhiều, cô chỉ có một mình, không nên cãi nhau với bọn họ làm gì, tốt nhất là coi như họ không tồn tại, khiến bọn họ tức chết."Đi thôi," Lưu Hiểu Yến vẫn vui vẻ nắm tay Vương Tiểu Thanh đi.Vương Tiểu Thanh quay lại lấy một cái xô, sợ lát nữa bắt được cá lại không có gì đựng và lấy một nắm cơm còn lại từ hôm qua.Trên đường đi, Vương Tiểu Thanh đem cơm mang theo nặn thành những cục cơm nhỏ, thêm một ít nước suối Linh Tuyền, nặn thành ba viên cơm nhỏ.Bọn họ đi tới con suối nhỏ dưới chân núi, con suối này thực ra khá rộng, ở thượng nguồn thì nước sâu hơn.Vương Tiểu Thanh không biết bơi, không dám đi, nên lần này câu thử ở hạ lưu xem sao, dù sao nước chỉ đến đầu gối."Oa, Tiểu Thanh, mình thấy cá rồi, hình như là cá trắm cỏ hoặc cá diếc, không nhìn rõ lắm," Lưu Hiểu Yến lớn tiếng thét to."Được, Hiểu Yến cô đừng lên tiếng, cần thận không cá chạy mất. Cô ngồi bên trái, tôi ngồi bên phải. Viên cơm này đặt ở giữa để thu hút cá, lát nữa chúng ta cầu cùng lúc, tôi không tin không bắt được cá," Vương Tiểu Thanh tự tin nói, đặt viên cơm *****ên vào nước, khi đặt xuống còn thêm nhiều nước suối Linh Tuyền.Chưa đầy một phút, đã có cá đến, lại có thêm ba bốn con cá đến tranh nhau ăn viên cơm.Vương Tiểu Thanh ra hiệu, hai người cùng lao tới, hợp sức bắt được một con cá."Bắt được rồi, tuyệt quá," con cá này khá lớn, ước chừng hai đến hai cân rưỡi, là cá trắm cỏ.”Hai người vui mừng không ngớt.Chuyển sang chỗ khác đặt viên cơm thứ hai, lại có cá đến, hai người lăn qua lăn lại mà không bắt được.Bởi vì con cá này có gai, hình như gọi là cá lăng, hai người suýt nữa bị gai đâm, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.