“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…

Chương 111: Chương 111

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… "Cô đừng có vu khống người khác. Đồng chí Lưu Hiểu Yến tối qua bị sốt, ngủ ở nhà đồng chí Vương Tiểu Thanh. Đêm qua đồng chí Vương Tiểu Thanh còn nhờ tôi gọi bác sĩ đến. Không tin, cô cứ đến xem,"Giả Nam Ngọc vừa nhìn thấy Trương Hồng Châu đã thấy tức giận không kiềm chế nổi, hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta."Hừ, xem thì xem," Trương Hồng Châu không tin chuyện quỷ quái này, không có khả năng không trúng được, chẳng lẽ thuốc không có tác dụng?Năm tri thức đến nhà Vương Tiểu Thanh, Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc không phải là không tin lời Giả Nam Ngọc, hai người họ chỉ đơn giản muốn đến thăm hỏi mà thôi."Cốc cốc cốc," Hoàng Cẩm gõ cửa."Đến đây," giọng của Vương Tiểu Thanh vang lên.Vương Tiểu Thanh mở cửa ra thấy năm người bọn họ đến. có chút ngạc nhiên."Sao mọi người đều đến vậy?" Vương Tiểu Thanh mời họ vào nhà."Đồng chí Tiểu Thanh, chúng tôi nghe nói đồng chí Lưu Hiểu Yến bị bệnh, có thật không? Cô ấy đã đỡ hơn chưa?" Chương Giang Bắc bước lên phía trước."Đúng vậy, tối qua cô ấy bị sốt, bây giờ vẫn chưa ngủ dậy."Vương Tiểu Thanh mở cửa phòng cho bọn họ nhìn, Lưu Hiểu Yến đang ngủ, rồi cô đóng cửa phòng lại."Được rồi, có chuyện gì thì gọi chúng tôi. Chúng tôi đi làm trước đây," Hoàng Cẩm và mọi người hỏi thăm xong, chuẩn bị đi làm.Vương Tiểu Thanh không thèm nhìn Trương Hồng Châu lấy một cái, dù sao trưa nay cô ta cũng sẽ gặp đại họa, bây giờ cô không muốn cô ta nghi ngờ.Trương Hồng Châu vẻ mặt đầy nghị hoặc rời đi, cô ta không dám ở lại lâu, cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ Nhị Cẩu không thành công?Trương Hồng Châu không thể hiểu nổi, tâm trạng cũng không yên.Vương Tiểu Thanh thấy Lưu Hiểu Yến ngủ ngon, bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Cô lấy ra lời khai của Nhị Cẩu, rồi bắt chước chữ viết của hắn ta, viết một tờ giấy."Trưa nay nhanh chóng đến gặp tôi, có chuyện quan trọng cần bàn - Nhị Cẩu."Sau khi viết xong, cô đặt tờ giấy lên gối của Trương Hồng Châu để cô ta có thể dễ dàng thấy được vào buổi trưa.Quay về nhà, không có việc gì làm, Vương Tiểu Thanh quyết định ngủ thêm một chút với Lưu Hiểu Yến.Ngũ được một lúc, khi ngủ dậy cô thấy Lưu Hiểu Yến đang đọc tiểu thuyết, là cuốn tiểu thuyết mà cô tiện tay để dưới gối."Hiểu Yến, trưa nay cô muốn ăn gì? Hiếm khi có được nghỉ một ngày, không cần đi chợ, không cần đi hái nấm. Cô muốn ăn gì tôi đều nấu cho cho cô ăn."Vương Tiểu Thanh áp mặt vào mặt Lưu Hiểu Yến."Tôi muốn ăn cá chua,"Thoạt nhìn vẻ ngoài Lưu Hiểu Yến không hoạt bát như ngày thường nhưng cũng không còn mất hồn như hôm qua."Được, cô đọc tiểu thuyết đi, tôi đi chuẩn bị nguyên liệu," Vương Tiểu Thanh bật dậy.Vương Tiểu Thanh đi vào nhà chính, trước tiền đi vào không gian để rửa mặt, rồi lấy ra một con cá, còn một cái chân giò lợn nữa cô lấy ra luôn.Cô lấy bốn quả trứng gà, hai quả cà chua, cà chua mới trồng mấy ngày trước hôm nay vừa đó, đã bị Vương Tiểu Thanh hái xuống.Chân giò đã được xử lý sạch, không cần tự mình nhổ lông, chỉ cần chặt thành miếng, rồi luộc qua nước sôi.Cô cho gạo vào nồi, g.i.ế.c cá rồi đem đi phi lê, thái nhỏ cà chua.Sau khi mọi việc đã chuẩn bị xong, Lưu Hiểu Yến rời giường đến giúp cô nhóm lửa.Sau khi chân giò được luộc qua. cô đun nóng dầu trong chảo. thêm gia vị. xào qua rồi thêm nước ninh trong nửa tiếng.Vương Tiểu Thanh vốn muốn hỏi Lưu Hiểu Yến định như thế nào với Giả Nam Ngọc, nhưng lại sợ mình hỏi tới sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Lưu Hiểu Yến, cho nên muốn nói rồi lại thôi.Sau khi chân giò chín, trước tiên cô xào cà chua với trứng. Lưu Hiểu Yến là người Thượng Hải, thích ăn ngọt nên Vương Tiểu Thanh cho nhiều đường.Cuối cùng, cô nấu cá chua. Cá nếu để nguội sẽ có mùi tanh, nên nấu cuối cùng để không bị nguội."Hiểu Yến, ăn cơm thôi," Vương Tiểu Thanh lấy bát ra xới cơm.

"Cô đừng có vu khống người khác. Đồng chí Lưu Hiểu Yến tối qua bị sốt, ngủ ở nhà đồng chí Vương Tiểu Thanh. Đêm qua đồng chí Vương Tiểu Thanh còn nhờ tôi gọi bác sĩ đến. Không tin, cô cứ đến xem,"

Giả Nam Ngọc vừa nhìn thấy Trương Hồng Châu đã thấy tức giận không kiềm chế nổi, hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta.

"Hừ, xem thì xem," Trương Hồng Châu không tin chuyện quỷ quái này, không có khả năng không trúng được, chẳng lẽ thuốc không có tác dụng?

Năm tri thức đến nhà Vương Tiểu Thanh, Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc không phải là không tin lời Giả Nam Ngọc, hai người họ chỉ đơn giản muốn đến thăm hỏi mà thôi.

"Cốc cốc cốc," Hoàng Cẩm gõ cửa.

"Đến đây," giọng của Vương Tiểu Thanh vang lên.

Vương Tiểu Thanh mở cửa ra thấy năm người bọn họ đến. có chút ngạc nhiên.

"Sao mọi người đều đến vậy?" Vương Tiểu Thanh mời họ vào nhà.

"Đồng chí Tiểu Thanh, chúng tôi nghe nói đồng chí Lưu Hiểu Yến bị bệnh, có thật không? Cô ấy đã đỡ hơn chưa?" Chương Giang Bắc bước lên phía trước.

"Đúng vậy, tối qua cô ấy bị sốt, bây giờ vẫn chưa ngủ dậy."

Vương Tiểu Thanh mở cửa phòng cho bọn họ nhìn, Lưu Hiểu Yến đang ngủ, rồi cô đóng cửa phòng lại.

"Được rồi, có chuyện gì thì gọi chúng tôi. Chúng tôi đi làm trước đây," Hoàng Cẩm và mọi người hỏi thăm xong, chuẩn bị đi làm.

Vương Tiểu Thanh không thèm nhìn Trương Hồng Châu lấy một cái, dù sao trưa nay cô ta cũng sẽ gặp đại họa, bây giờ cô không muốn cô ta nghi ngờ.

Trương Hồng Châu vẻ mặt đầy nghị hoặc rời đi, cô ta không dám ở lại lâu, cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ Nhị Cẩu không thành công?

Trương Hồng Châu không thể hiểu nổi, tâm trạng cũng không yên.

Vương Tiểu Thanh thấy Lưu Hiểu Yến ngủ ngon, bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Cô lấy ra lời khai của Nhị Cẩu, rồi bắt chước chữ viết của hắn ta, viết một tờ giấy.

"Trưa nay nhanh chóng đến gặp tôi, có chuyện quan trọng cần bàn - Nhị Cẩu."

Sau khi viết xong, cô đặt tờ giấy lên gối của Trương Hồng Châu để cô ta có thể dễ dàng thấy được vào buổi trưa.

Quay về nhà, không có việc gì làm, Vương Tiểu Thanh quyết định ngủ thêm một chút với Lưu Hiểu Yến.

Ngũ được một lúc, khi ngủ dậy cô thấy Lưu Hiểu Yến đang đọc tiểu thuyết, là cuốn tiểu thuyết mà cô tiện tay để dưới gối.

"Hiểu Yến, trưa nay cô muốn ăn gì? Hiếm khi có được nghỉ một ngày, không cần đi chợ, không cần đi hái nấm. Cô muốn ăn gì tôi đều nấu cho cho cô ăn."

Vương Tiểu Thanh áp mặt vào mặt Lưu Hiểu Yến.

"Tôi muốn ăn cá chua,"

Thoạt nhìn vẻ ngoài Lưu Hiểu Yến không hoạt bát như ngày thường nhưng cũng không còn mất hồn như hôm qua.

"Được, cô đọc tiểu thuyết đi, tôi đi chuẩn bị nguyên liệu," Vương Tiểu Thanh bật dậy.

Vương Tiểu Thanh đi vào nhà chính, trước tiền đi vào không gian để rửa mặt, rồi lấy ra một con cá, còn một cái chân giò lợn nữa cô lấy ra luôn.

Cô lấy bốn quả trứng gà, hai quả cà chua, cà chua mới trồng mấy ngày trước hôm nay vừa đó, đã bị Vương Tiểu Thanh hái xuống.

Chân giò đã được xử lý sạch, không cần tự mình nhổ lông, chỉ cần chặt thành miếng, rồi luộc qua nước sôi.

Cô cho gạo vào nồi, g.i.ế.c cá rồi đem đi phi lê, thái nhỏ cà chua.

Sau khi mọi việc đã chuẩn bị xong, Lưu Hiểu Yến rời giường đến giúp cô nhóm lửa.

Sau khi chân giò được luộc qua. cô đun nóng dầu trong chảo. thêm gia vị. xào qua rồi thêm nước ninh trong nửa tiếng.

Vương Tiểu Thanh vốn muốn hỏi Lưu Hiểu Yến định như thế nào với Giả Nam Ngọc, nhưng lại sợ mình hỏi tới sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Lưu Hiểu Yến, cho nên muốn nói rồi lại thôi.

Sau khi chân giò chín, trước tiên cô xào cà chua với trứng. Lưu Hiểu Yến là người Thượng Hải, thích ăn ngọt nên Vương Tiểu Thanh cho nhiều đường.

Cuối cùng, cô nấu cá chua. Cá nếu để nguội sẽ có mùi tanh, nên nấu cuối cùng để không bị nguội.

"Hiểu Yến, ăn cơm thôi," Vương Tiểu Thanh lấy bát ra xới cơm.

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… "Cô đừng có vu khống người khác. Đồng chí Lưu Hiểu Yến tối qua bị sốt, ngủ ở nhà đồng chí Vương Tiểu Thanh. Đêm qua đồng chí Vương Tiểu Thanh còn nhờ tôi gọi bác sĩ đến. Không tin, cô cứ đến xem,"Giả Nam Ngọc vừa nhìn thấy Trương Hồng Châu đã thấy tức giận không kiềm chế nổi, hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta."Hừ, xem thì xem," Trương Hồng Châu không tin chuyện quỷ quái này, không có khả năng không trúng được, chẳng lẽ thuốc không có tác dụng?Năm tri thức đến nhà Vương Tiểu Thanh, Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc không phải là không tin lời Giả Nam Ngọc, hai người họ chỉ đơn giản muốn đến thăm hỏi mà thôi."Cốc cốc cốc," Hoàng Cẩm gõ cửa."Đến đây," giọng của Vương Tiểu Thanh vang lên.Vương Tiểu Thanh mở cửa ra thấy năm người bọn họ đến. có chút ngạc nhiên."Sao mọi người đều đến vậy?" Vương Tiểu Thanh mời họ vào nhà."Đồng chí Tiểu Thanh, chúng tôi nghe nói đồng chí Lưu Hiểu Yến bị bệnh, có thật không? Cô ấy đã đỡ hơn chưa?" Chương Giang Bắc bước lên phía trước."Đúng vậy, tối qua cô ấy bị sốt, bây giờ vẫn chưa ngủ dậy."Vương Tiểu Thanh mở cửa phòng cho bọn họ nhìn, Lưu Hiểu Yến đang ngủ, rồi cô đóng cửa phòng lại."Được rồi, có chuyện gì thì gọi chúng tôi. Chúng tôi đi làm trước đây," Hoàng Cẩm và mọi người hỏi thăm xong, chuẩn bị đi làm.Vương Tiểu Thanh không thèm nhìn Trương Hồng Châu lấy một cái, dù sao trưa nay cô ta cũng sẽ gặp đại họa, bây giờ cô không muốn cô ta nghi ngờ.Trương Hồng Châu vẻ mặt đầy nghị hoặc rời đi, cô ta không dám ở lại lâu, cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ Nhị Cẩu không thành công?Trương Hồng Châu không thể hiểu nổi, tâm trạng cũng không yên.Vương Tiểu Thanh thấy Lưu Hiểu Yến ngủ ngon, bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Cô lấy ra lời khai của Nhị Cẩu, rồi bắt chước chữ viết của hắn ta, viết một tờ giấy."Trưa nay nhanh chóng đến gặp tôi, có chuyện quan trọng cần bàn - Nhị Cẩu."Sau khi viết xong, cô đặt tờ giấy lên gối của Trương Hồng Châu để cô ta có thể dễ dàng thấy được vào buổi trưa.Quay về nhà, không có việc gì làm, Vương Tiểu Thanh quyết định ngủ thêm một chút với Lưu Hiểu Yến.Ngũ được một lúc, khi ngủ dậy cô thấy Lưu Hiểu Yến đang đọc tiểu thuyết, là cuốn tiểu thuyết mà cô tiện tay để dưới gối."Hiểu Yến, trưa nay cô muốn ăn gì? Hiếm khi có được nghỉ một ngày, không cần đi chợ, không cần đi hái nấm. Cô muốn ăn gì tôi đều nấu cho cho cô ăn."Vương Tiểu Thanh áp mặt vào mặt Lưu Hiểu Yến."Tôi muốn ăn cá chua,"Thoạt nhìn vẻ ngoài Lưu Hiểu Yến không hoạt bát như ngày thường nhưng cũng không còn mất hồn như hôm qua."Được, cô đọc tiểu thuyết đi, tôi đi chuẩn bị nguyên liệu," Vương Tiểu Thanh bật dậy.Vương Tiểu Thanh đi vào nhà chính, trước tiền đi vào không gian để rửa mặt, rồi lấy ra một con cá, còn một cái chân giò lợn nữa cô lấy ra luôn.Cô lấy bốn quả trứng gà, hai quả cà chua, cà chua mới trồng mấy ngày trước hôm nay vừa đó, đã bị Vương Tiểu Thanh hái xuống.Chân giò đã được xử lý sạch, không cần tự mình nhổ lông, chỉ cần chặt thành miếng, rồi luộc qua nước sôi.Cô cho gạo vào nồi, g.i.ế.c cá rồi đem đi phi lê, thái nhỏ cà chua.Sau khi mọi việc đã chuẩn bị xong, Lưu Hiểu Yến rời giường đến giúp cô nhóm lửa.Sau khi chân giò được luộc qua. cô đun nóng dầu trong chảo. thêm gia vị. xào qua rồi thêm nước ninh trong nửa tiếng.Vương Tiểu Thanh vốn muốn hỏi Lưu Hiểu Yến định như thế nào với Giả Nam Ngọc, nhưng lại sợ mình hỏi tới sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Lưu Hiểu Yến, cho nên muốn nói rồi lại thôi.Sau khi chân giò chín, trước tiên cô xào cà chua với trứng. Lưu Hiểu Yến là người Thượng Hải, thích ăn ngọt nên Vương Tiểu Thanh cho nhiều đường.Cuối cùng, cô nấu cá chua. Cá nếu để nguội sẽ có mùi tanh, nên nấu cuối cùng để không bị nguội."Hiểu Yến, ăn cơm thôi," Vương Tiểu Thanh lấy bát ra xới cơm.

Chương 111: Chương 111