“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…
Chương 124: Chương 124
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Buổi chiều lúc đi làm lại, Trương Hồng Châu cảm thấy đầu óc choáng váng, làm được nửa tiếng thì ngất xỉu, may mà phía sau có một bác gái đỡ lấy cô ta."Ôi trời, mau đến đây, có người ngất xỉu rồi!"Bác gái lớn tiếng kêu cứu, không lâu sau đó trưởng thôn và đội trưởng chạy tới, cùng với bác gái hỗ trợ đưa Trương Hồng Châu ra gốc cây để hạ nhiệt."Chắc là bị say nắng rồi, Tiểu Triệu, đi gọi bác sĩ Tôn tới đây" trưởng thôn chỉ vào một thanh niên.Ở Phong Thu Loan thật ra rất hiếm khi có người bị say nắng, vì tất cả mọi người đều tránh giờ nắng gắt.Mười phút sau, bác sĩ Tôn đến, Trương Hồng Châu vẫn chưa tỉnh lại.Bác sĩ Tôn xem xét tình trạng của cô ta, rồi bắt mạch, sau khi bắt mạch xong, ông ấy ngập ngừng, muốn nói lại thôi."Trưởng thôn, đội trưởng, cô ấy không phải bị say nắng..." bác sĩ Tôn cũng toát mồ hôi."Thế thì cô ấy bị làm sao, ông mau nói đi" trưởng thôn không ưa người lề mề."Cô ấy... cô ấy có thai rồi" bác sĩ Tôn nói ba từ cuối ra nhỏ như tiếng chuột kêu."Nói to lên" đội trưởng không kiên nhẫn."Tôi nói, cô ấy có thai rồi" bác sĩ Tôn lấy hết can đảm nói ra, đây là do các ông bắt tôi nói, đừng trách tôi.Nhất thời mọi người xung quanh đều á khẩu không trả lời được, cũng không biết nên nói cái gì cho phải."Tôi bị làm sao vậy?" Trương Hồng Châu mơ màng mở mắt ra, thấy trưởng thôn và đội trưởng đều vây quanh mình."Tri thức Trương, cô có thai rồi" một bác gái lên tiếng."Bà nói cái gì, không thể nào, không thể nào" Trương Hồng Châu nghe tin này xong, suýt chút nữa lại ngất tiếp, mặt đỏ bừng vì lo lắng.Lúc này, có người nhanh chóng đi báo tin cho bố mẹ của Nhị Cẩu."Bố Nhị Cẩu, mẹ Nhị Cẩu, sao hai người còn làm việc nữa, tri thức Trương có thai rồi, hai người còn không đi xem à?""Tri thức Trương có thai thì liên quan gì đến chúng tôi, Trương... bà đang nói tới tri thức Trương Hồng Châu đó hả?" Mẹ Nhị Cẩu đột nhiên phản ứng lại, hai mắt mở to kinh ngạc."Đúng vậy, cô ấy ngất xỉu rồi, mau đi xem đi" bà Triệu báo tin xong còn đi theo sau để xem kịch.Mẹ Nhị Cẩu vội vàng vứt bỏ liềm xuống, công điểm đâu có quan trọng bằng cháu.Bố mẹ Nhị Cẩu nhanh chóng chạy đến trước mặt Trương Hồng Châu, Trương Hồng Châu vẫn đang trong tình trạng bấn loạn."Tôi không muốn! Tôi không có thai, các người nói dối, tôi muốn đi bệnh viện."Trương Hồng Châu nghĩ kỹ rồi, cô sẽ đi bệnh viện kiểm tra, nếu thật sự có thai sẽ đi phá thai, cô nhất định sẽ không sinh con cho Nhị Cẩu."Ôi trời, con gái, có thai rồi thì đừng lăn qua lăn lại, về nhà mẹ pha cho con cốc nước đường đỏ mà uống nhé."Mẹ Nhị Cẩu thấy tình hình không ổn, vội vàng dỗ dành lấy lòng."Đúng vậy, tối nay sẽ hầm thịt cho con ăn." Bố Nhị Cậu cũng xen vào."Biến đi! Khụ khụ khụ." Trương Hồng Châu hét lớn rồi họ khan."Thôi được rồi, thôi được rồi, mọi người đều giải tán hết đi. Bà Triệu, bà dìu Trương Hồng Châu về điểm thanh niên tri thức nghỉ ngơi."Còn chuyện hôn nhân cưới hỏi, trưởng thôn và đội trưởng cũng không tiện can thiệp vào.Bà Triệu dìu Trương Hồng Châu về điểm thanh niên tri thức, rót cho cô ta một cốc nước.Bà định khuyên Trương Hồng Châu lấy Nhị Cẩu, nhưng thấy Trương Hồng Châu đang không vui nên không nói nữa.Trương Hồng Châu nằm trên giường, tâm trạng buồn bã, chỉ muốn c.h.ế.t đi cho xong. Tại sao bản thân lại thảm thế này, thế mà lại mang thai con của kẻ cầm thú đó, Trương Hồng Châu thật sự không cam lòng, không cam lòng.Trương Hồng Châu cố gắng trấn tĩnh tâm trạng, lấy hết tiền tiết kiệm của mình ra, chỉ có mười lăm đồng, không biết có đủ không, chắc cũng đủ, ngày mai cô sẽ xin nghỉ làm rồi đi phá thai.Hiện tại vẫn còn sớm, Trương Hồng Châu đi tắm rửa rồi hâm nóng bữa tối, ăn xong lên giường nghỉ ngơi.
Buổi chiều lúc đi làm lại, Trương Hồng Châu cảm thấy đầu óc choáng váng, làm được nửa tiếng thì ngất xỉu, may mà phía sau có một bác gái đỡ lấy cô ta.
"Ôi trời, mau đến đây, có người ngất xỉu rồi!"
Bác gái lớn tiếng kêu cứu, không lâu sau đó trưởng thôn và đội trưởng chạy tới, cùng với bác gái hỗ trợ đưa Trương Hồng Châu ra gốc cây để hạ nhiệt.
"Chắc là bị say nắng rồi, Tiểu Triệu, đi gọi bác sĩ Tôn tới đây" trưởng thôn chỉ vào một thanh niên.
Ở Phong Thu Loan thật ra rất hiếm khi có người bị say nắng, vì tất cả mọi người đều tránh giờ nắng gắt.
Mười phút sau, bác sĩ Tôn đến, Trương Hồng Châu vẫn chưa tỉnh lại.
Bác sĩ Tôn xem xét tình trạng của cô ta, rồi bắt mạch, sau khi bắt mạch xong, ông ấy ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
"Trưởng thôn, đội trưởng, cô ấy không phải bị say nắng..." bác sĩ Tôn cũng toát mồ hôi.
"Thế thì cô ấy bị làm sao, ông mau nói đi" trưởng thôn không ưa người lề mề.
"Cô ấy... cô ấy có thai rồi" bác sĩ Tôn nói ba từ cuối ra nhỏ như tiếng chuột kêu.
"Nói to lên" đội trưởng không kiên nhẫn.
"Tôi nói, cô ấy có thai rồi" bác sĩ Tôn lấy hết can đảm nói ra, đây là do các ông bắt tôi nói, đừng trách tôi.
Nhất thời mọi người xung quanh đều á khẩu không trả lời được, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Tôi bị làm sao vậy?" Trương Hồng Châu mơ màng mở mắt ra, thấy trưởng thôn và đội trưởng đều vây quanh mình.
"Tri thức Trương, cô có thai rồi" một bác gái lên tiếng.
"Bà nói cái gì, không thể nào, không thể nào" Trương Hồng Châu nghe tin này xong, suýt chút nữa lại ngất tiếp, mặt đỏ bừng vì lo lắng.
Lúc này, có người nhanh chóng đi báo tin cho bố mẹ của Nhị Cẩu.
"Bố Nhị Cẩu, mẹ Nhị Cẩu, sao hai người còn làm việc nữa, tri thức Trương có thai rồi, hai người còn không đi xem à?"
"Tri thức Trương có thai thì liên quan gì đến chúng tôi, Trương... bà đang nói tới tri thức Trương Hồng Châu đó hả?" Mẹ Nhị Cẩu đột nhiên phản ứng lại, hai mắt mở to kinh ngạc.
"Đúng vậy, cô ấy ngất xỉu rồi, mau đi xem đi" bà Triệu báo tin xong còn đi theo sau để xem kịch.
Mẹ Nhị Cẩu vội vàng vứt bỏ liềm xuống, công điểm đâu có quan trọng bằng cháu.
Bố mẹ Nhị Cẩu nhanh chóng chạy đến trước mặt Trương Hồng Châu, Trương Hồng Châu vẫn đang trong tình trạng bấn loạn.
"Tôi không muốn! Tôi không có thai, các người nói dối, tôi muốn đi bệnh viện."
Trương Hồng Châu nghĩ kỹ rồi, cô sẽ đi bệnh viện kiểm tra, nếu thật sự có thai sẽ đi phá thai, cô nhất định sẽ không sinh con cho Nhị Cẩu.
"Ôi trời, con gái, có thai rồi thì đừng lăn qua lăn lại, về nhà mẹ pha cho con cốc nước đường đỏ mà uống nhé."
Mẹ Nhị Cẩu thấy tình hình không ổn, vội vàng dỗ dành lấy lòng.
"Đúng vậy, tối nay sẽ hầm thịt cho con ăn." Bố Nhị Cậu cũng xen vào.
"Biến đi! Khụ khụ khụ." Trương Hồng Châu hét lớn rồi họ khan.
"Thôi được rồi, thôi được rồi, mọi người đều giải tán hết đi. Bà Triệu, bà dìu Trương Hồng Châu về điểm thanh niên tri thức nghỉ ngơi."
Còn chuyện hôn nhân cưới hỏi, trưởng thôn và đội trưởng cũng không tiện can thiệp vào.
Bà Triệu dìu Trương Hồng Châu về điểm thanh niên tri thức, rót cho cô ta một cốc nước.
Bà định khuyên Trương Hồng Châu lấy Nhị Cẩu, nhưng thấy Trương Hồng Châu đang không vui nên không nói nữa.
Trương Hồng Châu nằm trên giường, tâm trạng buồn bã, chỉ muốn c.h.ế.t đi cho xong. Tại sao bản thân lại thảm thế này, thế mà lại mang thai con của kẻ cầm thú đó, Trương Hồng Châu thật sự không cam lòng, không cam lòng.
Trương Hồng Châu cố gắng trấn tĩnh tâm trạng, lấy hết tiền tiết kiệm của mình ra, chỉ có mười lăm đồng, không biết có đủ không, chắc cũng đủ, ngày mai cô sẽ xin nghỉ làm rồi đi phá thai.
Hiện tại vẫn còn sớm, Trương Hồng Châu đi tắm rửa rồi hâm nóng bữa tối, ăn xong lên giường nghỉ ngơi.
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Buổi chiều lúc đi làm lại, Trương Hồng Châu cảm thấy đầu óc choáng váng, làm được nửa tiếng thì ngất xỉu, may mà phía sau có một bác gái đỡ lấy cô ta."Ôi trời, mau đến đây, có người ngất xỉu rồi!"Bác gái lớn tiếng kêu cứu, không lâu sau đó trưởng thôn và đội trưởng chạy tới, cùng với bác gái hỗ trợ đưa Trương Hồng Châu ra gốc cây để hạ nhiệt."Chắc là bị say nắng rồi, Tiểu Triệu, đi gọi bác sĩ Tôn tới đây" trưởng thôn chỉ vào một thanh niên.Ở Phong Thu Loan thật ra rất hiếm khi có người bị say nắng, vì tất cả mọi người đều tránh giờ nắng gắt.Mười phút sau, bác sĩ Tôn đến, Trương Hồng Châu vẫn chưa tỉnh lại.Bác sĩ Tôn xem xét tình trạng của cô ta, rồi bắt mạch, sau khi bắt mạch xong, ông ấy ngập ngừng, muốn nói lại thôi."Trưởng thôn, đội trưởng, cô ấy không phải bị say nắng..." bác sĩ Tôn cũng toát mồ hôi."Thế thì cô ấy bị làm sao, ông mau nói đi" trưởng thôn không ưa người lề mề."Cô ấy... cô ấy có thai rồi" bác sĩ Tôn nói ba từ cuối ra nhỏ như tiếng chuột kêu."Nói to lên" đội trưởng không kiên nhẫn."Tôi nói, cô ấy có thai rồi" bác sĩ Tôn lấy hết can đảm nói ra, đây là do các ông bắt tôi nói, đừng trách tôi.Nhất thời mọi người xung quanh đều á khẩu không trả lời được, cũng không biết nên nói cái gì cho phải."Tôi bị làm sao vậy?" Trương Hồng Châu mơ màng mở mắt ra, thấy trưởng thôn và đội trưởng đều vây quanh mình."Tri thức Trương, cô có thai rồi" một bác gái lên tiếng."Bà nói cái gì, không thể nào, không thể nào" Trương Hồng Châu nghe tin này xong, suýt chút nữa lại ngất tiếp, mặt đỏ bừng vì lo lắng.Lúc này, có người nhanh chóng đi báo tin cho bố mẹ của Nhị Cẩu."Bố Nhị Cẩu, mẹ Nhị Cẩu, sao hai người còn làm việc nữa, tri thức Trương có thai rồi, hai người còn không đi xem à?""Tri thức Trương có thai thì liên quan gì đến chúng tôi, Trương... bà đang nói tới tri thức Trương Hồng Châu đó hả?" Mẹ Nhị Cẩu đột nhiên phản ứng lại, hai mắt mở to kinh ngạc."Đúng vậy, cô ấy ngất xỉu rồi, mau đi xem đi" bà Triệu báo tin xong còn đi theo sau để xem kịch.Mẹ Nhị Cẩu vội vàng vứt bỏ liềm xuống, công điểm đâu có quan trọng bằng cháu.Bố mẹ Nhị Cẩu nhanh chóng chạy đến trước mặt Trương Hồng Châu, Trương Hồng Châu vẫn đang trong tình trạng bấn loạn."Tôi không muốn! Tôi không có thai, các người nói dối, tôi muốn đi bệnh viện."Trương Hồng Châu nghĩ kỹ rồi, cô sẽ đi bệnh viện kiểm tra, nếu thật sự có thai sẽ đi phá thai, cô nhất định sẽ không sinh con cho Nhị Cẩu."Ôi trời, con gái, có thai rồi thì đừng lăn qua lăn lại, về nhà mẹ pha cho con cốc nước đường đỏ mà uống nhé."Mẹ Nhị Cẩu thấy tình hình không ổn, vội vàng dỗ dành lấy lòng."Đúng vậy, tối nay sẽ hầm thịt cho con ăn." Bố Nhị Cậu cũng xen vào."Biến đi! Khụ khụ khụ." Trương Hồng Châu hét lớn rồi họ khan."Thôi được rồi, thôi được rồi, mọi người đều giải tán hết đi. Bà Triệu, bà dìu Trương Hồng Châu về điểm thanh niên tri thức nghỉ ngơi."Còn chuyện hôn nhân cưới hỏi, trưởng thôn và đội trưởng cũng không tiện can thiệp vào.Bà Triệu dìu Trương Hồng Châu về điểm thanh niên tri thức, rót cho cô ta một cốc nước.Bà định khuyên Trương Hồng Châu lấy Nhị Cẩu, nhưng thấy Trương Hồng Châu đang không vui nên không nói nữa.Trương Hồng Châu nằm trên giường, tâm trạng buồn bã, chỉ muốn c.h.ế.t đi cho xong. Tại sao bản thân lại thảm thế này, thế mà lại mang thai con của kẻ cầm thú đó, Trương Hồng Châu thật sự không cam lòng, không cam lòng.Trương Hồng Châu cố gắng trấn tĩnh tâm trạng, lấy hết tiền tiết kiệm của mình ra, chỉ có mười lăm đồng, không biết có đủ không, chắc cũng đủ, ngày mai cô sẽ xin nghỉ làm rồi đi phá thai.Hiện tại vẫn còn sớm, Trương Hồng Châu đi tắm rửa rồi hâm nóng bữa tối, ăn xong lên giường nghỉ ngơi.