“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…

Chương 132: Chương 132

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Vương Tiểu Thanh không thể nói cho hai người họ thời gian chính xác, chỉ có thể nói đại khái."Vậy à, vậy thì tốt quá, vậy ngày mai tôi sẽ lên thị trấn viết thư, nhờ bố mẹ gửi sách vở lên, cảm ơn cô, đồng chí Vương". Chương Giang Bắc rất hào hứng, chỉ mong muốn ngay lập tức bắt đầu học.Hoàng Cẩm cũng rất kích động, nhưng không thể hiện ra bên ngoài, anh cũng chuẩn bị viết thư về cho gia đình để người nhà gửi sách vở trung học lên.Sau khi cảm ơn cô, hai người họ đi lên núi.Vương Tiểu Thanh tiếp tục đọc sách thêm nửa tiếng rồi đi ngủ, vì mắt có chút mỏi rồi.Sáng sớm hôm sau, Trương Hồng Châu dậy từ rất sớm, thu dọn hànnh lý, tắm rửa, thay quần áo, tô son, đánh phấn, lẳng lặng ngồi chờ Nhị Cẩu đến đón.Tới gần giữa trưa. tiếng pháo nổ vang dôi. Trương Hồng Châu biết họ đã đến.Trong lòng Trương Hồng Châu không hề có cảm giác vui sướng của một cô dâu, mà chỉ thấy mơ hồ, không biết bản thân mình làm như vậy là đúng hay sai.Rất nhanh sau đó, sự thẫn thờ của Trương Hồng Châu bị phá vỡ bởi không khí náo nhiệt của mọi người.Nhị Cẩu lao vào, nhìn thấy cô dâu xinh đẹp của mình, suýt chút nữa đã ***** miếng.Những người trong thôn đi theo, nhìn Trương Hồng Châu ăn diện xinh đẹp, đều nói cô ta như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.Trương Hồng Châu vốn dĩ là một cô gái khá xinh xắn, xuống nông thôn tuy rằng có phơi nắng làm đen da, nhưng nửa tháng nay không ra đồng phơi nắng nên cũng không quá đen."Nhi Cẩu thật có phúc.""Còn không phải sao, sớm biết vậy đã để con trai tôi ra tay trước rồi" thôn dân cười cười nói nói.Trương Hồng Châu nghe thấy thế liền không vui, mình cũng không phải món hàng, đâu phải cứ muốn là có thể lấy được.Nhị Cẩu cõng Trương Hồng Châu từ từ đi về nhà, trên đường đi không ai dám trêu chọc gây sự.Bởi vì mọi người đều biết cô ta đang mang thai, nếu không may có chuyện gì xảy ra thì không có ai gánh nổi trách nhiệm.Đến trước cổng nhà Nhị Cẩu, một tràng pháo dài được đốt lên chào đón, sau đó Nhị Cẩu đặt cô dâu xuống, cô dâu bước qua chậu than đặt trong sân."Mời cô dâu dâng trà cho bố mẹ chồng"Trương Hồng Châu cầm chén trà từ trong tay Nhị Cẩu, quỳ xuống dâng trà cho bố mẹ chồng.Bố mẹ Nhị Cầu đã chuẩn bị sẵn phong bao lì xì, gọi là tiền thay đổi cách xưng hô, theo phong tục trong thôn.Trương Hồng Châu nhận lấy bao lì xì, nghi thức hôn lễ đã hoàn tất.Mọi người bắt đầu dọn tiệc, một nhà một bàn, cộng thêm ba thanh niên tri thức, vừa đủ bảy bàn tiệc.Vương Mộng Mộng ngồi cùng bàn với các bác gái trong thôn, tâm trạng không tốt lắm, ban đầu cô ta cứ tưởng là miễn phí, đến nơi mới biết được phải bỏ tiền mừng.Người trong thôn đều chất phác, ít người tặng tiền, đại đa số đều tặng lương thực, trứng gà, hoặc đường, vải.Vương Mộng Mộng thấy Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc mỗi người bỏ ra một hào, không còn cách nào khác, cô ta cũng đành cắn răng bỏ ra một hào.Rất nhanh sau đó, thức ăn được mang lên, *****ên là một tô lớn bánh bao, bánh bao này được làm từ hỗn hợp bột ngô và bột mì, nhưng phần lớn là bột ngô, chỉ có một chút bột mì.Hơn nữa số lượng bánh bao đều được tính toán sẵn, mỗi người hai cái. Các món ăn cũng nhanh chóng được dọn lên.Món trứng xào cà chua thêm cả ớt, trong đó cà chua và ớt nhiều, còn trứng thì ít, Vương Mộng Mộng vừa gắp một miếng trứng thì hết sạch.Món đậu đũa xào thịt heo, cũng chỉ có vài miếng thịt, Vương Mộng Mộng nhanh tay gắp được hai miếng thịt.Món cải thảo xào mỡ, mọi người xúm vào ăn như bão tố, cuối cùng còn dùng bánh bao chùi sạch dĩa, đ ĩa thức ăn quả thật không cần phải rửa nữa.Món canh rau chân vịt với trứng gà, mọi người ăn khá nhẹ nhàng, không có tranh giành.Món đậu phụ kho, món cuối cùng là thịt kho tàu, vừa đủ tám miếng, mỗi người một miếng, nước thịt cũng bị ăn hết sạch, không còn giọt nào.

Vương Tiểu Thanh không thể nói cho hai người họ thời gian chính xác, chỉ có thể nói đại khái.

"Vậy à, vậy thì tốt quá, vậy ngày mai tôi sẽ lên thị trấn viết thư, nhờ bố mẹ gửi sách vở lên, cảm ơn cô, đồng chí Vương". Chương Giang Bắc rất hào hứng, chỉ mong muốn ngay lập tức bắt đầu học.

Hoàng Cẩm cũng rất kích động, nhưng không thể hiện ra bên ngoài, anh cũng chuẩn bị viết thư về cho gia đình để người nhà gửi sách vở trung học lên.

Sau khi cảm ơn cô, hai người họ đi lên núi.

Vương Tiểu Thanh tiếp tục đọc sách thêm nửa tiếng rồi đi ngủ, vì mắt có chút mỏi rồi.

Sáng sớm hôm sau, Trương Hồng Châu dậy từ rất sớm, thu dọn hànnh lý, tắm rửa, thay quần áo, tô son, đánh phấn, lẳng lặng ngồi chờ Nhị Cẩu đến đón.

Tới gần giữa trưa. tiếng pháo nổ vang dôi. Trương Hồng Châu biết họ đã đến.

Trong lòng Trương Hồng Châu không hề có cảm giác vui sướng của một cô dâu, mà chỉ thấy mơ hồ, không biết bản thân mình làm như vậy là đúng hay sai.

Rất nhanh sau đó, sự thẫn thờ của Trương Hồng Châu bị phá vỡ bởi không khí náo nhiệt của mọi người.

Nhị Cẩu lao vào, nhìn thấy cô dâu xinh đẹp của mình, suýt chút nữa đã ***** miếng.

Những người trong thôn đi theo, nhìn Trương Hồng Châu ăn diện xinh đẹp, đều nói cô ta như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Trương Hồng Châu vốn dĩ là một cô gái khá xinh xắn, xuống nông thôn tuy rằng có phơi nắng làm đen da, nhưng nửa tháng nay không ra đồng phơi nắng nên cũng không quá đen.

"Nhi Cẩu thật có phúc."

"Còn không phải sao, sớm biết vậy đã để con trai tôi ra tay trước rồi" thôn dân cười cười nói nói.

Trương Hồng Châu nghe thấy thế liền không vui, mình cũng không phải món hàng, đâu phải cứ muốn là có thể lấy được.

Nhị Cẩu cõng Trương Hồng Châu từ từ đi về nhà, trên đường đi không ai dám trêu chọc gây sự.

Bởi vì mọi người đều biết cô ta đang mang thai, nếu không may có chuyện gì xảy ra thì không có ai gánh nổi trách nhiệm.

Đến trước cổng nhà Nhị Cẩu, một tràng pháo dài được đốt lên chào đón, sau đó Nhị Cẩu đặt cô dâu xuống, cô dâu bước qua chậu than đặt trong sân.

"Mời cô dâu dâng trà cho bố mẹ chồng"

Trương Hồng Châu cầm chén trà từ trong tay Nhị Cẩu, quỳ xuống dâng trà cho bố mẹ chồng.

Bố mẹ Nhị Cầu đã chuẩn bị sẵn phong bao lì xì, gọi là tiền thay đổi cách xưng hô, theo phong tục trong thôn.

Trương Hồng Châu nhận lấy bao lì xì, nghi thức hôn lễ đã hoàn tất.

Mọi người bắt đầu dọn tiệc, một nhà một bàn, cộng thêm ba thanh niên tri thức, vừa đủ bảy bàn tiệc.

Vương Mộng Mộng ngồi cùng bàn với các bác gái trong thôn, tâm trạng không tốt lắm, ban đầu cô ta cứ tưởng là miễn phí, đến nơi mới biết được phải bỏ tiền mừng.

Người trong thôn đều chất phác, ít người tặng tiền, đại đa số đều tặng lương thực, trứng gà, hoặc đường, vải.

Vương Mộng Mộng thấy Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc mỗi người bỏ ra một hào, không còn cách nào khác, cô ta cũng đành cắn răng bỏ ra một hào.

Rất nhanh sau đó, thức ăn được mang lên, *****ên là một tô lớn bánh bao, bánh bao này được làm từ hỗn hợp bột ngô và bột mì, nhưng phần lớn là bột ngô, chỉ có một chút bột mì.

Hơn nữa số lượng bánh bao đều được tính toán sẵn, mỗi người hai cái. Các món ăn cũng nhanh chóng được dọn lên.

Món trứng xào cà chua thêm cả ớt, trong đó cà chua và ớt nhiều, còn trứng thì ít, Vương Mộng Mộng vừa gắp một miếng trứng thì hết sạch.

Món đậu đũa xào thịt heo, cũng chỉ có vài miếng thịt, Vương Mộng Mộng nhanh tay gắp được hai miếng thịt.

Món cải thảo xào mỡ, mọi người xúm vào ăn như bão tố, cuối cùng còn dùng bánh bao chùi sạch dĩa, đ ĩa thức ăn quả thật không cần phải rửa nữa.

Món canh rau chân vịt với trứng gà, mọi người ăn khá nhẹ nhàng, không có tranh giành.

Món đậu phụ kho, món cuối cùng là thịt kho tàu, vừa đủ tám miếng, mỗi người một miếng, nước thịt cũng bị ăn hết sạch, không còn giọt nào.

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Vương Tiểu Thanh không thể nói cho hai người họ thời gian chính xác, chỉ có thể nói đại khái."Vậy à, vậy thì tốt quá, vậy ngày mai tôi sẽ lên thị trấn viết thư, nhờ bố mẹ gửi sách vở lên, cảm ơn cô, đồng chí Vương". Chương Giang Bắc rất hào hứng, chỉ mong muốn ngay lập tức bắt đầu học.Hoàng Cẩm cũng rất kích động, nhưng không thể hiện ra bên ngoài, anh cũng chuẩn bị viết thư về cho gia đình để người nhà gửi sách vở trung học lên.Sau khi cảm ơn cô, hai người họ đi lên núi.Vương Tiểu Thanh tiếp tục đọc sách thêm nửa tiếng rồi đi ngủ, vì mắt có chút mỏi rồi.Sáng sớm hôm sau, Trương Hồng Châu dậy từ rất sớm, thu dọn hànnh lý, tắm rửa, thay quần áo, tô son, đánh phấn, lẳng lặng ngồi chờ Nhị Cẩu đến đón.Tới gần giữa trưa. tiếng pháo nổ vang dôi. Trương Hồng Châu biết họ đã đến.Trong lòng Trương Hồng Châu không hề có cảm giác vui sướng của một cô dâu, mà chỉ thấy mơ hồ, không biết bản thân mình làm như vậy là đúng hay sai.Rất nhanh sau đó, sự thẫn thờ của Trương Hồng Châu bị phá vỡ bởi không khí náo nhiệt của mọi người.Nhị Cẩu lao vào, nhìn thấy cô dâu xinh đẹp của mình, suýt chút nữa đã ***** miếng.Những người trong thôn đi theo, nhìn Trương Hồng Châu ăn diện xinh đẹp, đều nói cô ta như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.Trương Hồng Châu vốn dĩ là một cô gái khá xinh xắn, xuống nông thôn tuy rằng có phơi nắng làm đen da, nhưng nửa tháng nay không ra đồng phơi nắng nên cũng không quá đen."Nhi Cẩu thật có phúc.""Còn không phải sao, sớm biết vậy đã để con trai tôi ra tay trước rồi" thôn dân cười cười nói nói.Trương Hồng Châu nghe thấy thế liền không vui, mình cũng không phải món hàng, đâu phải cứ muốn là có thể lấy được.Nhị Cẩu cõng Trương Hồng Châu từ từ đi về nhà, trên đường đi không ai dám trêu chọc gây sự.Bởi vì mọi người đều biết cô ta đang mang thai, nếu không may có chuyện gì xảy ra thì không có ai gánh nổi trách nhiệm.Đến trước cổng nhà Nhị Cẩu, một tràng pháo dài được đốt lên chào đón, sau đó Nhị Cẩu đặt cô dâu xuống, cô dâu bước qua chậu than đặt trong sân."Mời cô dâu dâng trà cho bố mẹ chồng"Trương Hồng Châu cầm chén trà từ trong tay Nhị Cẩu, quỳ xuống dâng trà cho bố mẹ chồng.Bố mẹ Nhị Cầu đã chuẩn bị sẵn phong bao lì xì, gọi là tiền thay đổi cách xưng hô, theo phong tục trong thôn.Trương Hồng Châu nhận lấy bao lì xì, nghi thức hôn lễ đã hoàn tất.Mọi người bắt đầu dọn tiệc, một nhà một bàn, cộng thêm ba thanh niên tri thức, vừa đủ bảy bàn tiệc.Vương Mộng Mộng ngồi cùng bàn với các bác gái trong thôn, tâm trạng không tốt lắm, ban đầu cô ta cứ tưởng là miễn phí, đến nơi mới biết được phải bỏ tiền mừng.Người trong thôn đều chất phác, ít người tặng tiền, đại đa số đều tặng lương thực, trứng gà, hoặc đường, vải.Vương Mộng Mộng thấy Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc mỗi người bỏ ra một hào, không còn cách nào khác, cô ta cũng đành cắn răng bỏ ra một hào.Rất nhanh sau đó, thức ăn được mang lên, *****ên là một tô lớn bánh bao, bánh bao này được làm từ hỗn hợp bột ngô và bột mì, nhưng phần lớn là bột ngô, chỉ có một chút bột mì.Hơn nữa số lượng bánh bao đều được tính toán sẵn, mỗi người hai cái. Các món ăn cũng nhanh chóng được dọn lên.Món trứng xào cà chua thêm cả ớt, trong đó cà chua và ớt nhiều, còn trứng thì ít, Vương Mộng Mộng vừa gắp một miếng trứng thì hết sạch.Món đậu đũa xào thịt heo, cũng chỉ có vài miếng thịt, Vương Mộng Mộng nhanh tay gắp được hai miếng thịt.Món cải thảo xào mỡ, mọi người xúm vào ăn như bão tố, cuối cùng còn dùng bánh bao chùi sạch dĩa, đ ĩa thức ăn quả thật không cần phải rửa nữa.Món canh rau chân vịt với trứng gà, mọi người ăn khá nhẹ nhàng, không có tranh giành.Món đậu phụ kho, món cuối cùng là thịt kho tàu, vừa đủ tám miếng, mỗi người một miếng, nước thịt cũng bị ăn hết sạch, không còn giọt nào.

Chương 132: Chương 132