“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…

Chương 157: Chương 157

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… “Không được, mỗi ngày chỉ có thể hôn một cái thôi,” Vương Tiểu Thanh che miệng không cho anh hôn.“Vậy thì thôi, sáng mai anh đến hôn,” Trương Vũ dõng dạc nói, anh nói câu này xong, đến một người cởi mở như Vương Tiểu Thanh cũng phải thấy ngượng ngùng.“Đồ lưu manh~” Vương Tiểu Thanh đẩy Trương Vũ ra khỏi cửa, rồi quay vào nhà.Tại điểm thanh niên trí thức, Hoàng Cẩm nói với Chương Giang Bắc mìnhđi vệ sinh, rồi mang theo quà đến nhà trưởng thôn.Đến cửa nhà trưởng thôn, Hoàng Cẩm nhìn món quà trong tay mình, thấy cũng không nhẹ.Một cân thịt ba chỉ, hai cái chân giò, một cân đường, một cân bánh trứng, hai chai rượu.“Trưởng thôn, chú có ở nhà không?”“Có đang ở nhà đây.” Trưởng thôn đang ngồi uống trà trong nhà.“Là cháu, Hoàng Cẩm, cháu mang chút quà đến biếu chú,” Hoàng Cẩm bước vào đặt quả lên bàn.“Ôi chao, cháu xem kìa, đến thì đến thôi, mang quà cáp làm gì chứ, bà nó ơi, pha trà đi,” trưởng thôn lấy ghế cho Hoàng Cẩm ngồi.“Không cần khách sáo đâu chú, hôm nay cháu đến là muốn cùng chú nói chuyện về suất đại học Công Nông Binh.”Hoàng Cẩm gãi đầu ngượng ngùng.“Haiz, chú biết rồi, thanh niên trí thức bọn cháu cũng không dễ dàng gì, từ xa đến dây làm nông, ăn không ngon, ngủ không yên, tự nhiên là muốn trở về thành phố, hơn nữa lần này là đi học đại học, là một cơ hội tốt.”Trưởng thôn đoán không sai. đại học Công Nông Binh chính là một cái bánh thơm ngon trong mắt các thanh niên trí thức.“Trưởng thôn, chú thấy cháu có cơ hội không?” Hoàng Cầm đi thẳng vào vấn đề.“Cháu đương nhiên là có cơ hội, thế này nhé, ý của cháu chú hiểu rồi, chỉ tiêu này cần cán bộ trong thôn cùng nhau quyết định, cơ hội của cháu vẫn rất lớn.”Trưởng thôn vẽ một cái bánh lớn cho Hoàng Cẩm, Hoàng Cẩm vui vẻ ra về, trưởng thôn nói cơ hội của mình rất lớn.Về đến điểm tri thức, Chương Giang Bắc đang nằm nghỉ trên giường, cũng không hỏi Hoàng Cẩm đi đâu, Hoàng Cầm cũng không nói, cầm quần áo đi tắm.Hoàng Cẩm vừa ra khỏi cửa, Chương Giang Bắc liền ngồi dậy, mang theo quà đi ra ngoài.Đến nhà trưởng thôn, trưởng thôn đang cùng vợ xem quà mà Hoàng Cẩm mangđến.“Ôi chao, thanh niên trí thức Hoàng thật hào phóng, ông nó à, lần này ông làm đúng rồi. Trước đây cho người trong thôn, họ chỉ nói miệng cho hay thôi, chẳng có quà cáp gì, ông xem cái này...”Vợ trưởng thôn còn chưa nói hết câu đã bị giọng Chương Giang Bắc cắt ngang.“Trưởng thôn, thím, hai người ngủ chưa?” Chương Giang Bắc gõ cửa.“Chưa ngủ đâu, vào đi,” vợ trưởng thôn ôm quà đi.“Trưởng thôn, cháu mang chút quà đến biếu,” Chương Giang Bắc đặt quả lên bàn, trưởng thôn giật mình, Chương Giang Bắc cũng rất chịu chi.“Quà này, làm sao mà nhận được, không được, không được đâu,” trưởng thôn khách sáo đẩy lại.“Trưởng thôn, chú biết ý cháu mà, cháu nói thật với chú, cháu muốn trở về thành phố đến phát điên rồi. Cháu từ nhỏ chưa từng làm việc đồng áng, đến đây ăn khổ uống khổ, ngày ngày ra đồng, khổ không kể xiết. Nhà đông anh em, không trông cậy được nhiều vào cha mẹ, chỉ có thể dựa vào bản thân cháu, dù cho lần này có phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào, mong chú cho cháu cơ hội này. Chú như cha mẹ tái sinh của cháu vậy.”Chương Giang Bắc kể khổ, mong sao trưởng thôn thương tình mà cho mình chỉ tiêu lần này.“Đồng chí Chương. ý của cháu chú hiểu rồi. Nhưng chú bây giờ không thể cho cháu câu trả lời. Phải đợi thêm vài ngày. Quà này...”Trưởng thôn chỉ vào đống quà ý muốn trả lại, nhưng bị Chương Giang Bắc cắt ngang.“Quà này là quà sinh nhật cháu tặng chú, không có ý gì khác, cháu về trước đây.”Chương Giang Bắc nghe trưởng thôn nói, biết là mình có hy vọng, sao có thể lấy quà về được chứ, đành nhanh chân chạy luôn.“Haha, cái thằng này,” trưởng thôn nhìn đống quà.“Ông à, đồng chí Chương mới thực sự là người có tiền.”

“Không được, mỗi ngày chỉ có thể hôn một cái thôi,” Vương Tiểu Thanh che miệng không cho anh hôn.

“Vậy thì thôi, sáng mai anh đến hôn,” Trương Vũ dõng dạc nói, anh nói câu này xong, đến một người cởi mở như Vương Tiểu Thanh cũng phải thấy ngượng ngùng.

“Đồ lưu manh~” Vương Tiểu Thanh đẩy Trương Vũ ra khỏi cửa, rồi quay vào nhà.

Tại điểm thanh niên trí thức, Hoàng Cẩm nói với Chương Giang Bắc mình

đi vệ sinh, rồi mang theo quà đến nhà trưởng thôn.

Đến cửa nhà trưởng thôn, Hoàng Cẩm nhìn món quà trong tay mình, thấy cũng không nhẹ.

Một cân thịt ba chỉ, hai cái chân giò, một cân đường, một cân bánh trứng, hai chai rượu.

“Trưởng thôn, chú có ở nhà không?”

“Có đang ở nhà đây.” Trưởng thôn đang ngồi uống trà trong nhà.

“Là cháu, Hoàng Cẩm, cháu mang chút quà đến biếu chú,” Hoàng Cẩm bước vào đặt quả lên bàn.

“Ôi chao, cháu xem kìa, đến thì đến thôi, mang quà cáp làm gì chứ, bà nó ơi, pha trà đi,” trưởng thôn lấy ghế cho Hoàng Cẩm ngồi.

“Không cần khách sáo đâu chú, hôm nay cháu đến là muốn cùng chú nói chuyện về suất đại học Công Nông Binh.”

Hoàng Cẩm gãi đầu ngượng ngùng.

“Haiz, chú biết rồi, thanh niên trí thức bọn cháu cũng không dễ dàng gì, từ xa đến dây làm nông, ăn không ngon, ngủ không yên, tự nhiên là muốn trở về thành phố, hơn nữa lần này là đi học đại học, là một cơ hội tốt.”

Trưởng thôn đoán không sai. đại học Công Nông Binh chính là một cái bánh thơm ngon trong mắt các thanh niên trí thức.

“Trưởng thôn, chú thấy cháu có cơ hội không?” Hoàng Cầm đi thẳng vào vấn đề.

“Cháu đương nhiên là có cơ hội, thế này nhé, ý của cháu chú hiểu rồi, chỉ tiêu này cần cán bộ trong thôn cùng nhau quyết định, cơ hội của cháu vẫn rất lớn.”

Trưởng thôn vẽ một cái bánh lớn cho Hoàng Cẩm, Hoàng Cẩm vui vẻ ra về, trưởng thôn nói cơ hội của mình rất lớn.

Về đến điểm tri thức, Chương Giang Bắc đang nằm nghỉ trên giường, cũng không hỏi Hoàng Cẩm đi đâu, Hoàng Cầm cũng không nói, cầm quần áo đi tắm.

Hoàng Cẩm vừa ra khỏi cửa, Chương Giang Bắc liền ngồi dậy, mang theo quà đi ra ngoài.

Đến nhà trưởng thôn, trưởng thôn đang cùng vợ xem quà mà Hoàng Cẩm mang

đến.

“Ôi chao, thanh niên trí thức Hoàng thật hào phóng, ông nó à, lần này ông làm đúng rồi. Trước đây cho người trong thôn, họ chỉ nói miệng cho hay thôi, chẳng có quà cáp gì, ông xem cái này...”

Vợ trưởng thôn còn chưa nói hết câu đã bị giọng Chương Giang Bắc cắt ngang.

“Trưởng thôn, thím, hai người ngủ chưa?” Chương Giang Bắc gõ cửa.

“Chưa ngủ đâu, vào đi,” vợ trưởng thôn ôm quà đi.

“Trưởng thôn, cháu mang chút quà đến biếu,” Chương Giang Bắc đặt quả lên bàn, trưởng thôn giật mình, Chương Giang Bắc cũng rất chịu chi.

“Quà này, làm sao mà nhận được, không được, không được đâu,” trưởng thôn khách sáo đẩy lại.

“Trưởng thôn, chú biết ý cháu mà, cháu nói thật với chú, cháu muốn trở về thành phố đến phát điên rồi. Cháu từ nhỏ chưa từng làm việc đồng áng, đến đây ăn khổ uống khổ, ngày ngày ra đồng, khổ không kể xiết. Nhà đông anh em, không trông cậy được nhiều vào cha mẹ, chỉ có thể dựa vào bản thân cháu, dù cho lần này có phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào, mong chú cho cháu cơ hội này. Chú như cha mẹ tái sinh của cháu vậy.”

Chương Giang Bắc kể khổ, mong sao trưởng thôn thương tình mà cho mình chỉ tiêu lần này.

“Đồng chí Chương. ý của cháu chú hiểu rồi. Nhưng chú bây giờ không thể cho cháu câu trả lời. Phải đợi thêm vài ngày. Quà này...”

Trưởng thôn chỉ vào đống quà ý muốn trả lại, nhưng bị Chương Giang Bắc cắt ngang.

“Quà này là quà sinh nhật cháu tặng chú, không có ý gì khác, cháu về trước đây.”

Chương Giang Bắc nghe trưởng thôn nói, biết là mình có hy vọng, sao có thể lấy quà về được chứ, đành nhanh chân chạy luôn.

“Haha, cái thằng này,” trưởng thôn nhìn đống quà.

“Ông à, đồng chí Chương mới thực sự là người có tiền.”

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… “Không được, mỗi ngày chỉ có thể hôn một cái thôi,” Vương Tiểu Thanh che miệng không cho anh hôn.“Vậy thì thôi, sáng mai anh đến hôn,” Trương Vũ dõng dạc nói, anh nói câu này xong, đến một người cởi mở như Vương Tiểu Thanh cũng phải thấy ngượng ngùng.“Đồ lưu manh~” Vương Tiểu Thanh đẩy Trương Vũ ra khỏi cửa, rồi quay vào nhà.Tại điểm thanh niên trí thức, Hoàng Cẩm nói với Chương Giang Bắc mìnhđi vệ sinh, rồi mang theo quà đến nhà trưởng thôn.Đến cửa nhà trưởng thôn, Hoàng Cẩm nhìn món quà trong tay mình, thấy cũng không nhẹ.Một cân thịt ba chỉ, hai cái chân giò, một cân đường, một cân bánh trứng, hai chai rượu.“Trưởng thôn, chú có ở nhà không?”“Có đang ở nhà đây.” Trưởng thôn đang ngồi uống trà trong nhà.“Là cháu, Hoàng Cẩm, cháu mang chút quà đến biếu chú,” Hoàng Cẩm bước vào đặt quả lên bàn.“Ôi chao, cháu xem kìa, đến thì đến thôi, mang quà cáp làm gì chứ, bà nó ơi, pha trà đi,” trưởng thôn lấy ghế cho Hoàng Cẩm ngồi.“Không cần khách sáo đâu chú, hôm nay cháu đến là muốn cùng chú nói chuyện về suất đại học Công Nông Binh.”Hoàng Cẩm gãi đầu ngượng ngùng.“Haiz, chú biết rồi, thanh niên trí thức bọn cháu cũng không dễ dàng gì, từ xa đến dây làm nông, ăn không ngon, ngủ không yên, tự nhiên là muốn trở về thành phố, hơn nữa lần này là đi học đại học, là một cơ hội tốt.”Trưởng thôn đoán không sai. đại học Công Nông Binh chính là một cái bánh thơm ngon trong mắt các thanh niên trí thức.“Trưởng thôn, chú thấy cháu có cơ hội không?” Hoàng Cầm đi thẳng vào vấn đề.“Cháu đương nhiên là có cơ hội, thế này nhé, ý của cháu chú hiểu rồi, chỉ tiêu này cần cán bộ trong thôn cùng nhau quyết định, cơ hội của cháu vẫn rất lớn.”Trưởng thôn vẽ một cái bánh lớn cho Hoàng Cẩm, Hoàng Cẩm vui vẻ ra về, trưởng thôn nói cơ hội của mình rất lớn.Về đến điểm tri thức, Chương Giang Bắc đang nằm nghỉ trên giường, cũng không hỏi Hoàng Cẩm đi đâu, Hoàng Cầm cũng không nói, cầm quần áo đi tắm.Hoàng Cẩm vừa ra khỏi cửa, Chương Giang Bắc liền ngồi dậy, mang theo quà đi ra ngoài.Đến nhà trưởng thôn, trưởng thôn đang cùng vợ xem quà mà Hoàng Cẩm mangđến.“Ôi chao, thanh niên trí thức Hoàng thật hào phóng, ông nó à, lần này ông làm đúng rồi. Trước đây cho người trong thôn, họ chỉ nói miệng cho hay thôi, chẳng có quà cáp gì, ông xem cái này...”Vợ trưởng thôn còn chưa nói hết câu đã bị giọng Chương Giang Bắc cắt ngang.“Trưởng thôn, thím, hai người ngủ chưa?” Chương Giang Bắc gõ cửa.“Chưa ngủ đâu, vào đi,” vợ trưởng thôn ôm quà đi.“Trưởng thôn, cháu mang chút quà đến biếu,” Chương Giang Bắc đặt quả lên bàn, trưởng thôn giật mình, Chương Giang Bắc cũng rất chịu chi.“Quà này, làm sao mà nhận được, không được, không được đâu,” trưởng thôn khách sáo đẩy lại.“Trưởng thôn, chú biết ý cháu mà, cháu nói thật với chú, cháu muốn trở về thành phố đến phát điên rồi. Cháu từ nhỏ chưa từng làm việc đồng áng, đến đây ăn khổ uống khổ, ngày ngày ra đồng, khổ không kể xiết. Nhà đông anh em, không trông cậy được nhiều vào cha mẹ, chỉ có thể dựa vào bản thân cháu, dù cho lần này có phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào, mong chú cho cháu cơ hội này. Chú như cha mẹ tái sinh của cháu vậy.”Chương Giang Bắc kể khổ, mong sao trưởng thôn thương tình mà cho mình chỉ tiêu lần này.“Đồng chí Chương. ý của cháu chú hiểu rồi. Nhưng chú bây giờ không thể cho cháu câu trả lời. Phải đợi thêm vài ngày. Quà này...”Trưởng thôn chỉ vào đống quà ý muốn trả lại, nhưng bị Chương Giang Bắc cắt ngang.“Quà này là quà sinh nhật cháu tặng chú, không có ý gì khác, cháu về trước đây.”Chương Giang Bắc nghe trưởng thôn nói, biết là mình có hy vọng, sao có thể lấy quà về được chứ, đành nhanh chân chạy luôn.“Haha, cái thằng này,” trưởng thôn nhìn đống quà.“Ông à, đồng chí Chương mới thực sự là người có tiền.”

Chương 157: Chương 157