“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…

Chương 172: Chương 172

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Lưu Thải Hồng vội vàng bỏ xô nước ra, đi ra ngoài mở cửa.“Mộng Mộng, là con à?” Lưu Thải Hồng nhìn Vương Mộng Mộng dưới ánh đèn đường, không nhìn rõ lắm, Vương Mộng Mộng gầy hơn trước khi xuống nông thôn một chút, cũng đen hơn.“Là con, mẹ, con về rồi.” giọng Vương Mộng Mộng nghẹn ngào, cuối cùng mình cũng về rồi, sắp hết khổ rồi.Lưu Thải Hồng mở cửa ra, hai mẹ con ôm nhau.“Con ăn cơm chưa, Mộng Mộng?” Lưu Thải Hồng nhớ ra con gái vừa xuống tàu, chắc chưa ăn cơm.“Chưa mẹ ơi, con đói quá, cơm trên tàu quá đắt, con không nỡ mua.” Vương Mộng Mộng sờ sờ cái bụng lép xẹp.“Vào đi, mau vào, may mà buổi tối còn dư ít cơm.” Buổi tối vốn dĩ Lưu Thải Hồng đã nấu cơm cho xưởng trưởng Ngô và bà Ngô, nhưng hai người họ bận việc không trở về ăn cơm.Lưu Thải Hồng dẫn Vương Mông Mông đi vào nhà. đưa con gái vào phòng bếp. sơ quấy rầy đến những người khác.Vương Mộng Mộng ăn hết cơm còn dư, cuối cùng cũng ăn no.“Mẹ, con ăn no rồi.” Vương Mộng Mộng đặt bát đũa xuống, sờ sờ cái bụng tròn vo.Lưu Thải Hồng nhìn Vương Mộng Mộng ăn cơm như c.h.ế.t đói đến nơi, trước đây đâu có như vậy, chắc hẳn ở quê đói khát lắm, ánh mắt Lưu Thải Hồng tràn đầy thương xót.“Mộng Mộng, đi tắm rửa đi, hôm nay ở lại đây ngủ nhé, nhưng mà động tĩnh nhỏ một chút, đừng đánh thức bà cụ.”Lưu Thải Hồng thấy thời gian cũng không còn sớm, để con gái trở về một mình cũng không yên tâm, nên cho con gái ở lại đây một đêm.“Dạ, mẹ.” Vương Mộng Mộng vui vẻ, chưa bao giờ được tắm trong phòng tắm sang trọng như thế này, lập tức lấy quần áo từ trong túi ra.Trong lúc Vương Mộng Mộng đi tắm, Lưu Thải Hồng dọn dẹp nhà bếp, nhẹ tay nhẹ chân vì bà cụ ngủ không sâu, không thể quá lớn tiếng.Lưu Thải Hồng trở lại phòng, Vương Mộng Mộng đã nằm ở trên giường.“Mộng Mộng, sao con còn chưa ngủ?”“Mẹ, cảm ơn mẹ đã giúp con trở về thành phố, mẹ không biết ở nông thôn đáng sợ thế nào đâu, lòng người hiểm ác, con suýt chút nữa đã không trở về được.”Vương Mộng Mộng nhớ lại lần mình bị đặt lên giường Nhị Cẩu, còn bị Nhị Cẩu sờ mó, nghĩ lại thôi đã thấy ghê tởm rồi.Vương Mộng Mộng kể chi tiết lại cho Lưu Thải Hồng nghe, Lưu Thải Hồng phân tích kỹ lưỡng.“Con gái, theo mẹ thì chuyện này tám chín phần mười là do Trương Hồng Châu tính kế con. Đối với cô ta chính là vẹn cả đôi đường. Cô ta vừa không phải sinh con cho gã đàn ông kia, vừa có thể kiếm được một trăm đồng, nói không chừng cô ta sắp bỏ gã đàn ông đó”. Lưu Thải Hồng cảm thấy chuyện này thực sự rất kỳ lạ.“Còn có Vương Tiểu Thanh nữa mẹ, cô ta tìm được một gã quê mùa, con định tìm cô ta tính số, nhưng gã quê mùa đó luôn canh giữ bên cạnh cô ta, nên con không dám làm gì cả.”Thực ra Vương Mộng Mộng đã tính đi trộm, nhưng không có cơ hội, ở điểm tri thức thì nhiều người dễ bị chú ý, khi Vương Tiểu Thanh chuyển ra ngoài thì cửa luôn khóa lại.“Nói đến con bé đỗ, mẹ hiện tại không có thời gian quan tâm đ ến nó, hiện tại mẹ có nhiệm vụ quan trọng hơn. Con gái, con thấy căn nhà này thế nào, con có muốn ở đây mãi không?”Lưu Thải Hồng bắt đầu nói về kế hoạch lớn của mình.“Muốn chứ mẹ, mẹ có cách sao?” Vương Mộng Mộng lập tức thấy phấn khích lại, nếu bản thân cô ta được làm tiểu thư trong căn biệt thự này thì tốt biết bao.”“Mẹ định trước tiên ổn định ở đây, sau khi chiếm được trái tim xưởng trưởng Ngô rồi sẽ đuổi bà Ngô đi, mẹ sẽ là bà chủ nơi này.” Lưu Thải Hồng nói với sự phấn khích, trong lòng đã bắt đầu ảo tưởng về tương lai tốt đẹp của mình.“Tuyệt quá mẹ, mẹ nhất định sẽ thành công.” Vương Mộng Mộng bắt đầu ngáp ngủ.

Lưu Thải Hồng vội vàng bỏ xô nước ra, đi ra ngoài mở cửa.

“Mộng Mộng, là con à?” Lưu Thải Hồng nhìn Vương Mộng Mộng dưới ánh đèn đường, không nhìn rõ lắm, Vương Mộng Mộng gầy hơn trước khi xuống nông thôn một chút, cũng đen hơn.

“Là con, mẹ, con về rồi.” giọng Vương Mộng Mộng nghẹn ngào, cuối cùng mình cũng về rồi, sắp hết khổ rồi.

Lưu Thải Hồng mở cửa ra, hai mẹ con ôm nhau.

“Con ăn cơm chưa, Mộng Mộng?” Lưu Thải Hồng nhớ ra con gái vừa xuống tàu, chắc chưa ăn cơm.

“Chưa mẹ ơi, con đói quá, cơm trên tàu quá đắt, con không nỡ mua.” Vương Mộng Mộng sờ sờ cái bụng lép xẹp.

“Vào đi, mau vào, may mà buổi tối còn dư ít cơm.” Buổi tối vốn dĩ Lưu Thải Hồng đã nấu cơm cho xưởng trưởng Ngô và bà Ngô, nhưng hai người họ bận việc không trở về ăn cơm.

Lưu Thải Hồng dẫn Vương Mông Mông đi vào nhà. đưa con gái vào phòng bếp. sơ quấy rầy đến những người khác.

Vương Mộng Mộng ăn hết cơm còn dư, cuối cùng cũng ăn no.

“Mẹ, con ăn no rồi.” Vương Mộng Mộng đặt bát đũa xuống, sờ sờ cái bụng tròn vo.

Lưu Thải Hồng nhìn Vương Mộng Mộng ăn cơm như c.h.ế.t đói đến nơi, trước đây đâu có như vậy, chắc hẳn ở quê đói khát lắm, ánh mắt Lưu Thải Hồng tràn đầy thương xót.

“Mộng Mộng, đi tắm rửa đi, hôm nay ở lại đây ngủ nhé, nhưng mà động tĩnh nhỏ một chút, đừng đánh thức bà cụ.”

Lưu Thải Hồng thấy thời gian cũng không còn sớm, để con gái trở về một mình cũng không yên tâm, nên cho con gái ở lại đây một đêm.

“Dạ, mẹ.” Vương Mộng Mộng vui vẻ, chưa bao giờ được tắm trong phòng tắm sang trọng như thế này, lập tức lấy quần áo từ trong túi ra.

Trong lúc Vương Mộng Mộng đi tắm, Lưu Thải Hồng dọn dẹp nhà bếp, nhẹ tay nhẹ chân vì bà cụ ngủ không sâu, không thể quá lớn tiếng.

Lưu Thải Hồng trở lại phòng, Vương Mộng Mộng đã nằm ở trên giường.

“Mộng Mộng, sao con còn chưa ngủ?”

“Mẹ, cảm ơn mẹ đã giúp con trở về thành phố, mẹ không biết ở nông thôn đáng sợ thế nào đâu, lòng người hiểm ác, con suýt chút nữa đã không trở về được.”

Vương Mộng Mộng nhớ lại lần mình bị đặt lên giường Nhị Cẩu, còn bị Nhị Cẩu sờ mó, nghĩ lại thôi đã thấy ghê tởm rồi.

Vương Mộng Mộng kể chi tiết lại cho Lưu Thải Hồng nghe, Lưu Thải Hồng phân tích kỹ lưỡng.

“Con gái, theo mẹ thì chuyện này tám chín phần mười là do Trương Hồng Châu tính kế con. Đối với cô ta chính là vẹn cả đôi đường. Cô ta vừa không phải sinh con cho gã đàn ông kia, vừa có thể kiếm được một trăm đồng, nói không chừng cô ta sắp bỏ gã đàn ông đó”. Lưu Thải Hồng cảm thấy chuyện này thực sự rất kỳ lạ.

“Còn có Vương Tiểu Thanh nữa mẹ, cô ta tìm được một gã quê mùa, con định tìm cô ta tính số, nhưng gã quê mùa đó luôn canh giữ bên cạnh cô ta, nên con không dám làm gì cả.”

Thực ra Vương Mộng Mộng đã tính đi trộm, nhưng không có cơ hội, ở điểm tri thức thì nhiều người dễ bị chú ý, khi Vương Tiểu Thanh chuyển ra ngoài thì cửa luôn khóa lại.

“Nói đến con bé đỗ, mẹ hiện tại không có thời gian quan tâm đ ến nó, hiện tại mẹ có nhiệm vụ quan trọng hơn. Con gái, con thấy căn nhà này thế nào, con có muốn ở đây mãi không?”

Lưu Thải Hồng bắt đầu nói về kế hoạch lớn của mình.

“Muốn chứ mẹ, mẹ có cách sao?” Vương Mộng Mộng lập tức thấy phấn khích lại, nếu bản thân cô ta được làm tiểu thư trong căn biệt thự này thì tốt biết bao.”

“Mẹ định trước tiên ổn định ở đây, sau khi chiếm được trái tim xưởng trưởng Ngô rồi sẽ đuổi bà Ngô đi, mẹ sẽ là bà chủ nơi này.” Lưu Thải Hồng nói với sự phấn khích, trong lòng đã bắt đầu ảo tưởng về tương lai tốt đẹp của mình.

“Tuyệt quá mẹ, mẹ nhất định sẽ thành công.” Vương Mộng Mộng bắt đầu ngáp ngủ.

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Lưu Thải Hồng vội vàng bỏ xô nước ra, đi ra ngoài mở cửa.“Mộng Mộng, là con à?” Lưu Thải Hồng nhìn Vương Mộng Mộng dưới ánh đèn đường, không nhìn rõ lắm, Vương Mộng Mộng gầy hơn trước khi xuống nông thôn một chút, cũng đen hơn.“Là con, mẹ, con về rồi.” giọng Vương Mộng Mộng nghẹn ngào, cuối cùng mình cũng về rồi, sắp hết khổ rồi.Lưu Thải Hồng mở cửa ra, hai mẹ con ôm nhau.“Con ăn cơm chưa, Mộng Mộng?” Lưu Thải Hồng nhớ ra con gái vừa xuống tàu, chắc chưa ăn cơm.“Chưa mẹ ơi, con đói quá, cơm trên tàu quá đắt, con không nỡ mua.” Vương Mộng Mộng sờ sờ cái bụng lép xẹp.“Vào đi, mau vào, may mà buổi tối còn dư ít cơm.” Buổi tối vốn dĩ Lưu Thải Hồng đã nấu cơm cho xưởng trưởng Ngô và bà Ngô, nhưng hai người họ bận việc không trở về ăn cơm.Lưu Thải Hồng dẫn Vương Mông Mông đi vào nhà. đưa con gái vào phòng bếp. sơ quấy rầy đến những người khác.Vương Mộng Mộng ăn hết cơm còn dư, cuối cùng cũng ăn no.“Mẹ, con ăn no rồi.” Vương Mộng Mộng đặt bát đũa xuống, sờ sờ cái bụng tròn vo.Lưu Thải Hồng nhìn Vương Mộng Mộng ăn cơm như c.h.ế.t đói đến nơi, trước đây đâu có như vậy, chắc hẳn ở quê đói khát lắm, ánh mắt Lưu Thải Hồng tràn đầy thương xót.“Mộng Mộng, đi tắm rửa đi, hôm nay ở lại đây ngủ nhé, nhưng mà động tĩnh nhỏ một chút, đừng đánh thức bà cụ.”Lưu Thải Hồng thấy thời gian cũng không còn sớm, để con gái trở về một mình cũng không yên tâm, nên cho con gái ở lại đây một đêm.“Dạ, mẹ.” Vương Mộng Mộng vui vẻ, chưa bao giờ được tắm trong phòng tắm sang trọng như thế này, lập tức lấy quần áo từ trong túi ra.Trong lúc Vương Mộng Mộng đi tắm, Lưu Thải Hồng dọn dẹp nhà bếp, nhẹ tay nhẹ chân vì bà cụ ngủ không sâu, không thể quá lớn tiếng.Lưu Thải Hồng trở lại phòng, Vương Mộng Mộng đã nằm ở trên giường.“Mộng Mộng, sao con còn chưa ngủ?”“Mẹ, cảm ơn mẹ đã giúp con trở về thành phố, mẹ không biết ở nông thôn đáng sợ thế nào đâu, lòng người hiểm ác, con suýt chút nữa đã không trở về được.”Vương Mộng Mộng nhớ lại lần mình bị đặt lên giường Nhị Cẩu, còn bị Nhị Cẩu sờ mó, nghĩ lại thôi đã thấy ghê tởm rồi.Vương Mộng Mộng kể chi tiết lại cho Lưu Thải Hồng nghe, Lưu Thải Hồng phân tích kỹ lưỡng.“Con gái, theo mẹ thì chuyện này tám chín phần mười là do Trương Hồng Châu tính kế con. Đối với cô ta chính là vẹn cả đôi đường. Cô ta vừa không phải sinh con cho gã đàn ông kia, vừa có thể kiếm được một trăm đồng, nói không chừng cô ta sắp bỏ gã đàn ông đó”. Lưu Thải Hồng cảm thấy chuyện này thực sự rất kỳ lạ.“Còn có Vương Tiểu Thanh nữa mẹ, cô ta tìm được một gã quê mùa, con định tìm cô ta tính số, nhưng gã quê mùa đó luôn canh giữ bên cạnh cô ta, nên con không dám làm gì cả.”Thực ra Vương Mộng Mộng đã tính đi trộm, nhưng không có cơ hội, ở điểm tri thức thì nhiều người dễ bị chú ý, khi Vương Tiểu Thanh chuyển ra ngoài thì cửa luôn khóa lại.“Nói đến con bé đỗ, mẹ hiện tại không có thời gian quan tâm đ ến nó, hiện tại mẹ có nhiệm vụ quan trọng hơn. Con gái, con thấy căn nhà này thế nào, con có muốn ở đây mãi không?”Lưu Thải Hồng bắt đầu nói về kế hoạch lớn của mình.“Muốn chứ mẹ, mẹ có cách sao?” Vương Mộng Mộng lập tức thấy phấn khích lại, nếu bản thân cô ta được làm tiểu thư trong căn biệt thự này thì tốt biết bao.”“Mẹ định trước tiên ổn định ở đây, sau khi chiếm được trái tim xưởng trưởng Ngô rồi sẽ đuổi bà Ngô đi, mẹ sẽ là bà chủ nơi này.” Lưu Thải Hồng nói với sự phấn khích, trong lòng đã bắt đầu ảo tưởng về tương lai tốt đẹp của mình.“Tuyệt quá mẹ, mẹ nhất định sẽ thành công.” Vương Mộng Mộng bắt đầu ngáp ngủ.

Chương 172: Chương 172