“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…

Chương 191: Chương 191

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Bà cụ nghe Lưu Thải Hồng nói xong liền gật đầu.“Tiểu Lưu, vẫn là cháu tốt, người đàn ông nào cưới được cháu về làm vợ, đúng là có phúc. Hai mươi mấy năm trước, tôi không nên đồng ý để cô ta bước vào cửa nhà mình. Cô ta đúng là một kẻ gây rối. Cô ta không tôn trọng tôi và thường xuyên cãi nhau với tôi cũng thôi đi, nhưng ngay cả chồng mình mà cô ta cũng không chăm sóc tốt. Cháu nói xem, loại phụ nữ này thì lấy về nhà để làm gì, vậy mà con trai tôi vẫn coi cô ta như bảo bối.”Bà cụ càng nói càng tức, càng thêm xót xa cho con trai mình đã phải trải qua trong những năm qua.Trước đây, khi còn sống ở quê, bà không biết những chuyện xảy ra ở đây. Bây giờ, mọi chuyện diễn ra trước mắt bà.Cô ta dám đối xử như vậy với con trai bà, trước đây khi bà không nhìn thấy, không biết nó đã phải chịu dựng những gì.“Bà ơi, bà nên rộng lòng một chút. Có lẽ giữa Bà Ngô và ông chủ chỉ là hiểu lầm nhỏ, cho nên hai người họ mới cãi nhau. Thực ra, bà Ngô cũng đối xử với ông chủ rất tốt.”Nghe thì có vẻ như Lưu Thải Hồng đang an ủi, nhưng thực ra lời nói của bà ta lại chạm vào đáy lòng của bà cụ.“Bình thường? bình thường tốt ở đâu? cô ta không nấu ăn, cũng chẳng dọn dẹp nhà cửa,” bà cụ khinh thường, thật muốn thay con trai mình tìm một người vợ khác.“Thôi nào bà ơi, bà mau ăn đi kéo đồ ăn nguội mất. Cháu đi xem ông chủ một chút.”Lưu Thải Hồng dặn dò xong rồi đi lên phòng xưởng trưởng Ngô ở lầu hai.“Xưởng trưởng Ngô?” Lưu Thải Hồng nhẹ nhàng mở cửa ra, thấy người trên giường đang quấn chăn, không có trả lời lại, có vẻ như không nghe thấy.“Ông chủ?” Lưu Thải Hồng định lay xưởng trưởng Ngô một cái, vừa chạm vào xưởng trưởng Ngô đã thấy thân nhiệt ông ấy không bình thường lắm, sờ trán thử.“Ông chủ, ông bị sốt rồi” Lưu Thải Hồng gọi xưởng trưởng Ngô nhưng ông vẫn mê man không có sức lực. Lưu Thải Hồng nhanh trí đi xuống lầu trước.“Bà ơi, ông chủ nói không muốn ăn, không có khẩu vị, muốn ngủ thêm một chút. Lát nữa cháu sẽ nấu cho ông ấy bát mì.”“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô, Tiểu Lưu.” Bà cụ nghe nói con trai không sao liền yên tâm ăn cơm.“Đây là việc cháu nên làm.” Lưu Thải Hồng vào bếp tìm cồn, lát nữa sẽ dùng để lau người cho xưởng trưởng Ngô.Bà cụ ăn xong liền vào phòng ngủ nghe đài.Lưu Thải Hồng ăn vội vài miếng, sau đó dọn dẹp thức ăn thừa rồi cầm cồn đi lên lầu.Tới lầu hai, bà ta vào phòng tắm tìm một cái chậu nhỏ, đổ cồn vào, sau đó đổ nước sạch pha loãng.Bỏ hai cái khăn nhỏ vào, ngâm một chút sau đó vắt khô rồi mang vào lau người cho xưởng trưởng Ngô.Một cái đặt lên trán, cái còn lại dùng lau người, cổ, nách, lưng cho xưởng trưởng Ngô.“Tiểu Ly ~” Xưởng trưởng Ngô bất ngờ nắm lấy tay của Lưu Thải Hồng.“Ơ.” Lưu Thải Hồng định nói mình không phải bà Ngô nhưng lại nhịn xuống, không nói gì.“Tiểu Ly, tôi thật sự không có ngoại tình mà, tại sao em không tin tôi, tại sao, tại sao...” xưởng trưởng Ngô nói mơ.Lưu Thải Hồng đặt khăn lông xuống, nếu ông ta muốn nắm tay, cứ để ông ta nắm, xem ông ta tỉnh lại sẽ nói gì.Buổi chiều, xưởng trưởng Ngô đã hạ sốt, mở mắt ra nhìn thấy Lưu Thải Hồng đang nằm trên giường, bên cạnh mình.Mà tay ông vẫn đang nắm tay Lưu Thải Hồng, xưởng trưởng Ngô giật mình, vội vàng buông tay ra. Động tác này làm Lưu Thải Hồng tỉnh giấc.“Xưởng trưởng Ngô, ông tỉnh rồi, thật tốt quá, cuối cùng ông cũng hạ sốt.”Lưu Thải Hồng đưa tay sờ trán xưởng trưởng Ngô kiểm tra nhiệt độ.“Tôi vừa bị sốt à?” giờ xưởng trưởng Ngô mới nhận ra, chẳng trách vừa rồi ông ngủ không ngon, nhưng bây giờ ông lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Bà cụ nghe Lưu Thải Hồng nói xong liền gật đầu.

“Tiểu Lưu, vẫn là cháu tốt, người đàn ông nào cưới được cháu về làm vợ, đúng là có phúc. Hai mươi mấy năm trước, tôi không nên đồng ý để cô ta bước vào cửa nhà mình. Cô ta đúng là một kẻ gây rối. Cô ta không tôn trọng tôi và thường xuyên cãi nhau với tôi cũng thôi đi, nhưng ngay cả chồng mình mà cô ta cũng không chăm sóc tốt. Cháu nói xem, loại phụ nữ này thì lấy về nhà để làm gì, vậy mà con trai tôi vẫn coi cô ta như bảo bối.”

Bà cụ càng nói càng tức, càng thêm xót xa cho con trai mình đã phải trải qua trong những năm qua.

Trước đây, khi còn sống ở quê, bà không biết những chuyện xảy ra ở đây. Bây giờ, mọi chuyện diễn ra trước mắt bà.

Cô ta dám đối xử như vậy với con trai bà, trước đây khi bà không nhìn thấy, không biết nó đã phải chịu dựng những gì.

“Bà ơi, bà nên rộng lòng một chút. Có lẽ giữa Bà Ngô và ông chủ chỉ là hiểu lầm nhỏ, cho nên hai người họ mới cãi nhau. Thực ra, bà Ngô cũng đối xử với ông chủ rất tốt.”

Nghe thì có vẻ như Lưu Thải Hồng đang an ủi, nhưng thực ra lời nói của bà ta lại chạm vào đáy lòng của bà cụ.

“Bình thường? bình thường tốt ở đâu? cô ta không nấu ăn, cũng chẳng dọn dẹp nhà cửa,” bà cụ khinh thường, thật muốn thay con trai mình tìm một người vợ khác.

“Thôi nào bà ơi, bà mau ăn đi kéo đồ ăn nguội mất. Cháu đi xem ông chủ một chút.”

Lưu Thải Hồng dặn dò xong rồi đi lên phòng xưởng trưởng Ngô ở lầu hai.

“Xưởng trưởng Ngô?” Lưu Thải Hồng nhẹ nhàng mở cửa ra, thấy người trên giường đang quấn chăn, không có trả lời lại, có vẻ như không nghe thấy.

“Ông chủ?” Lưu Thải Hồng định lay xưởng trưởng Ngô một cái, vừa chạm vào xưởng trưởng Ngô đã thấy thân nhiệt ông ấy không bình thường lắm, sờ trán thử.

“Ông chủ, ông bị sốt rồi” Lưu Thải Hồng gọi xưởng trưởng Ngô nhưng ông vẫn mê man không có sức lực. Lưu Thải Hồng nhanh trí đi xuống lầu trước.

“Bà ơi, ông chủ nói không muốn ăn, không có khẩu vị, muốn ngủ thêm một chút. Lát nữa cháu sẽ nấu cho ông ấy bát mì.”

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô, Tiểu Lưu.” Bà cụ nghe nói con trai không sao liền yên tâm ăn cơm.

“Đây là việc cháu nên làm.” Lưu Thải Hồng vào bếp tìm cồn, lát nữa sẽ dùng để lau người cho xưởng trưởng Ngô.

Bà cụ ăn xong liền vào phòng ngủ nghe đài.

Lưu Thải Hồng ăn vội vài miếng, sau đó dọn dẹp thức ăn thừa rồi cầm cồn đi lên lầu.

Tới lầu hai, bà ta vào phòng tắm tìm một cái chậu nhỏ, đổ cồn vào, sau đó đổ nước sạch pha loãng.

Bỏ hai cái khăn nhỏ vào, ngâm một chút sau đó vắt khô rồi mang vào lau người cho xưởng trưởng Ngô.

Một cái đặt lên trán, cái còn lại dùng lau người, cổ, nách, lưng cho xưởng trưởng Ngô.

“Tiểu Ly ~” Xưởng trưởng Ngô bất ngờ nắm lấy tay của Lưu Thải Hồng.

“Ơ.” Lưu Thải Hồng định nói mình không phải bà Ngô nhưng lại nhịn xuống, không nói gì.

“Tiểu Ly, tôi thật sự không có ngoại tình mà, tại sao em không tin tôi, tại sao, tại sao...” xưởng trưởng Ngô nói mơ.

Lưu Thải Hồng đặt khăn lông xuống, nếu ông ta muốn nắm tay, cứ để ông ta nắm, xem ông ta tỉnh lại sẽ nói gì.

Buổi chiều, xưởng trưởng Ngô đã hạ sốt, mở mắt ra nhìn thấy Lưu Thải Hồng đang nằm trên giường, bên cạnh mình.

Mà tay ông vẫn đang nắm tay Lưu Thải Hồng, xưởng trưởng Ngô giật mình, vội vàng buông tay ra. Động tác này làm Lưu Thải Hồng tỉnh giấc.

“Xưởng trưởng Ngô, ông tỉnh rồi, thật tốt quá, cuối cùng ông cũng hạ sốt.”

Lưu Thải Hồng đưa tay sờ trán xưởng trưởng Ngô kiểm tra nhiệt độ.

“Tôi vừa bị sốt à?” giờ xưởng trưởng Ngô mới nhận ra, chẳng trách vừa rồi ông ngủ không ngon, nhưng bây giờ ông lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Bà cụ nghe Lưu Thải Hồng nói xong liền gật đầu.“Tiểu Lưu, vẫn là cháu tốt, người đàn ông nào cưới được cháu về làm vợ, đúng là có phúc. Hai mươi mấy năm trước, tôi không nên đồng ý để cô ta bước vào cửa nhà mình. Cô ta đúng là một kẻ gây rối. Cô ta không tôn trọng tôi và thường xuyên cãi nhau với tôi cũng thôi đi, nhưng ngay cả chồng mình mà cô ta cũng không chăm sóc tốt. Cháu nói xem, loại phụ nữ này thì lấy về nhà để làm gì, vậy mà con trai tôi vẫn coi cô ta như bảo bối.”Bà cụ càng nói càng tức, càng thêm xót xa cho con trai mình đã phải trải qua trong những năm qua.Trước đây, khi còn sống ở quê, bà không biết những chuyện xảy ra ở đây. Bây giờ, mọi chuyện diễn ra trước mắt bà.Cô ta dám đối xử như vậy với con trai bà, trước đây khi bà không nhìn thấy, không biết nó đã phải chịu dựng những gì.“Bà ơi, bà nên rộng lòng một chút. Có lẽ giữa Bà Ngô và ông chủ chỉ là hiểu lầm nhỏ, cho nên hai người họ mới cãi nhau. Thực ra, bà Ngô cũng đối xử với ông chủ rất tốt.”Nghe thì có vẻ như Lưu Thải Hồng đang an ủi, nhưng thực ra lời nói của bà ta lại chạm vào đáy lòng của bà cụ.“Bình thường? bình thường tốt ở đâu? cô ta không nấu ăn, cũng chẳng dọn dẹp nhà cửa,” bà cụ khinh thường, thật muốn thay con trai mình tìm một người vợ khác.“Thôi nào bà ơi, bà mau ăn đi kéo đồ ăn nguội mất. Cháu đi xem ông chủ một chút.”Lưu Thải Hồng dặn dò xong rồi đi lên phòng xưởng trưởng Ngô ở lầu hai.“Xưởng trưởng Ngô?” Lưu Thải Hồng nhẹ nhàng mở cửa ra, thấy người trên giường đang quấn chăn, không có trả lời lại, có vẻ như không nghe thấy.“Ông chủ?” Lưu Thải Hồng định lay xưởng trưởng Ngô một cái, vừa chạm vào xưởng trưởng Ngô đã thấy thân nhiệt ông ấy không bình thường lắm, sờ trán thử.“Ông chủ, ông bị sốt rồi” Lưu Thải Hồng gọi xưởng trưởng Ngô nhưng ông vẫn mê man không có sức lực. Lưu Thải Hồng nhanh trí đi xuống lầu trước.“Bà ơi, ông chủ nói không muốn ăn, không có khẩu vị, muốn ngủ thêm một chút. Lát nữa cháu sẽ nấu cho ông ấy bát mì.”“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô, Tiểu Lưu.” Bà cụ nghe nói con trai không sao liền yên tâm ăn cơm.“Đây là việc cháu nên làm.” Lưu Thải Hồng vào bếp tìm cồn, lát nữa sẽ dùng để lau người cho xưởng trưởng Ngô.Bà cụ ăn xong liền vào phòng ngủ nghe đài.Lưu Thải Hồng ăn vội vài miếng, sau đó dọn dẹp thức ăn thừa rồi cầm cồn đi lên lầu.Tới lầu hai, bà ta vào phòng tắm tìm một cái chậu nhỏ, đổ cồn vào, sau đó đổ nước sạch pha loãng.Bỏ hai cái khăn nhỏ vào, ngâm một chút sau đó vắt khô rồi mang vào lau người cho xưởng trưởng Ngô.Một cái đặt lên trán, cái còn lại dùng lau người, cổ, nách, lưng cho xưởng trưởng Ngô.“Tiểu Ly ~” Xưởng trưởng Ngô bất ngờ nắm lấy tay của Lưu Thải Hồng.“Ơ.” Lưu Thải Hồng định nói mình không phải bà Ngô nhưng lại nhịn xuống, không nói gì.“Tiểu Ly, tôi thật sự không có ngoại tình mà, tại sao em không tin tôi, tại sao, tại sao...” xưởng trưởng Ngô nói mơ.Lưu Thải Hồng đặt khăn lông xuống, nếu ông ta muốn nắm tay, cứ để ông ta nắm, xem ông ta tỉnh lại sẽ nói gì.Buổi chiều, xưởng trưởng Ngô đã hạ sốt, mở mắt ra nhìn thấy Lưu Thải Hồng đang nằm trên giường, bên cạnh mình.Mà tay ông vẫn đang nắm tay Lưu Thải Hồng, xưởng trưởng Ngô giật mình, vội vàng buông tay ra. Động tác này làm Lưu Thải Hồng tỉnh giấc.“Xưởng trưởng Ngô, ông tỉnh rồi, thật tốt quá, cuối cùng ông cũng hạ sốt.”Lưu Thải Hồng đưa tay sờ trán xưởng trưởng Ngô kiểm tra nhiệt độ.“Tôi vừa bị sốt à?” giờ xưởng trưởng Ngô mới nhận ra, chẳng trách vừa rồi ông ngủ không ngon, nhưng bây giờ ông lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Chương 191: Chương 191