“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…

Chương 208: Chương 208

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Lúc này ở nhà họ Trương, mọi người đã coi Tào Chiêu Đệ như phụ nữ mang thai, buổi sáng đều nấu mì trắng riêng cho cô, Tào Chiêu Đệ cũng cảm thấy mình có thai, tháng này kinh nguyệt của cô ta bị trễ.Khi Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ về đến nhà, Vương Tiểu Thanh nói muốn ăn mì, một đường đi xuống có chút lạnh, muốn ăn gì đó nóng hổi một chút."Được, anh sẽ nấu mì trứng cà chua cho em nhé." Trương Vũ nhìn thấy trong tủ bếp của Vương Tiểu Thanh vẫn còn cà chua, có chút nghi ngờ, vì cà chua nhà anh cũng trồng, nhưng tới mùa đông sẽ không còn nữa."Mùa này mà vẫn có cà chua sao?" Trương Vũ nghi ngờ hỏi một câu."Không biết nữa, em mua ở chợ đen, khả năng có người trồng trong nhà kính."Vương Tiểu Thanh nghe vậy xong, trong lòng hơi lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh đổ lỗi cho chợ đen."Ừm, ngồi gần đây một chút để sưởi ấm." Trương Vũ không nghĩ gì nhiều, ở chợ đen đôi khi cũng có những thứ bất ngờ, ví dụ như chị câm, luôn có thể lấy ra những thứ người khác không có.Vương Tiểu Thanh kéo ghế lai gần hơn.Sau khi nấu mì xong, Vương Tiểu Thanh ăn từng miếng to, kỳ lạ thật, ngâm suối nước nóng cũng có thể tốn nhiều năng lượng như vậy sao? Sao lại đói thê này?Thực ra, ngâm suối nước nóng không tốn nhiều năng lượng lắm, nhưng có vẻ Vương Tiểu Thanh đã quên rằng mình đã đi bộ cả đi lẫn về khoảng hai, ba tiếng.Sau khi ăn no, Trương Vũ đi tắm, Vương Tiểu Thanh mang nước vào trong phòng rửa mặt, thực ra là vào không gian để tắm, chỉ cần tắm nhanh rồi sau đó thay quần áo lót là được.Sau khi đi ra ngoài, Trương Vũ đã rửa xong bát, trông anh có vẻ muốn nói gì đó.Vương Tiểu Thanh đi đến, Trương Vũ đưa tay ra và ôm Vương Tiểu Thanh vào lòng, hiện tại Vương Tiểu Thanh chỉ mặc đồ ngủ, có thể cảm nhận được sự đụng chạm của anh."Có chuyện gì sao? Anh có gì muốn nói với em à?" Vương Tiểu Thanh hỏi.Trương Vũ bất ngờ đỡ Vương Tiểu Thanh đứng dậy, anh cũng đứng lên luôn, đứng đối diện với Vương Tiểu Thanh."Anh là người chậm chạp, cả đời này chưa từng nói những lời ngọt ngào. Nhưng sống một đời, có những lời không nói ra anh sợ mình sẽ hối hận. Tiểu Thanh, trước đây anh là người rất tùy ý, đối xử với người khác không có kiên nhẫn, nhưng từ khi anh gặp em, bảo bối, công chúa của anh. Nói như vậy nghe thì có vẻ sáo rỗng, cũng giống như lời nói dối, nhưng anh vẫn muốn nói với em rằng, anh sẵn sàng trao tất cả mọi thứ cho em, bao gồm cả cuộc sống và tình yêu của anh."Nói đến đây, Trương Vũ cười, mắt anh cũng đỏ hoe, giọng nói run rẩy, có chút khàn khàn: "Thanh Thanh, chúng ta kết hôn nhé. Em... đồng ý không, em có đồng ý gả cho anh không?"Nói xong, Trương Vũ bất ngờ quỳ một chân, lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn vàng, kiểu dáng đơn giản.Người đàn ông bên ngoài thì thành thục và trầm ổn, lúc này đây tay chân lại có chút lúng túng, nơm nớp lo sợ chờ đợi đáp án cuối cùng.Vương Tiểu Thanh chớp chớp mắt, mắt cô cay cay. Cô làm bộ, nũng nịu nói: "Nếu chiếc nhẫn này mà đeo vừa, em sẽ gả cho anh."Câu này không phải là nói đùa, Vương Tiểu Thanh nhớ rõ Trương Vũ chưa bao giờ đo kích thước ngón tay của cô, không biết chiếc nhẫn có rộng hơn một chút nào không.Trương Vũ từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô, ngón tay cô thon dài, chiếc nhẫn này là nhẫn đặt làm theo yêu cầu, thế mà lại đeo vừa vặn.Trương Vũ quỳ một gối, nắm lấy ngón tay cô nhìn một lúc, rồi ngẩng đầu lên cười với cô, nhìn qua cực kỳ cao hứng.Nụ cười này cũng khác với những lúc vui vẻ bình thường, nụ cười không có chút gượng gạo, thậm chí còn có chút buồn cười.

Lúc này ở nhà họ Trương, mọi người đã coi Tào Chiêu Đệ như phụ nữ mang thai, buổi sáng đều nấu mì trắng riêng cho cô, Tào Chiêu Đệ cũng cảm thấy mình có thai, tháng này kinh nguyệt của cô ta bị trễ.

Khi Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ về đến nhà, Vương Tiểu Thanh nói muốn ăn mì, một đường đi xuống có chút lạnh, muốn ăn gì đó nóng hổi một chút.

"Được, anh sẽ nấu mì trứng cà chua cho em nhé." Trương Vũ nhìn thấy trong tủ bếp của Vương Tiểu Thanh vẫn còn cà chua, có chút nghi ngờ, vì cà chua nhà anh cũng trồng, nhưng tới mùa đông sẽ không còn nữa.

"Mùa này mà vẫn có cà chua sao?" Trương Vũ nghi ngờ hỏi một câu.

"Không biết nữa, em mua ở chợ đen, khả năng có người trồng trong nhà kính."

Vương Tiểu Thanh nghe vậy xong, trong lòng hơi lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh đổ lỗi cho chợ đen.

"Ừm, ngồi gần đây một chút để sưởi ấm." Trương Vũ không nghĩ gì nhiều, ở chợ đen đôi khi cũng có những thứ bất ngờ, ví dụ như chị câm, luôn có thể lấy ra những thứ người khác không có.

Vương Tiểu Thanh kéo ghế lai gần hơn.

Sau khi nấu mì xong, Vương Tiểu Thanh ăn từng miếng to, kỳ lạ thật, ngâm suối nước nóng cũng có thể tốn nhiều năng lượng như vậy sao? Sao lại đói thê này?

Thực ra, ngâm suối nước nóng không tốn nhiều năng lượng lắm, nhưng có vẻ Vương Tiểu Thanh đã quên rằng mình đã đi bộ cả đi lẫn về khoảng hai, ba tiếng.

Sau khi ăn no, Trương Vũ đi tắm, Vương Tiểu Thanh mang nước vào trong phòng rửa mặt, thực ra là vào không gian để tắm, chỉ cần tắm nhanh rồi sau đó thay quần áo lót là được.

Sau khi đi ra ngoài, Trương Vũ đã rửa xong bát, trông anh có vẻ muốn nói gì đó.

Vương Tiểu Thanh đi đến, Trương Vũ đưa tay ra và ôm Vương Tiểu Thanh vào lòng, hiện tại Vương Tiểu Thanh chỉ mặc đồ ngủ, có thể cảm nhận được sự đụng chạm của anh.

"Có chuyện gì sao? Anh có gì muốn nói với em à?" Vương Tiểu Thanh hỏi.

Trương Vũ bất ngờ đỡ Vương Tiểu Thanh đứng dậy, anh cũng đứng lên luôn, đứng đối diện với Vương Tiểu Thanh.

"Anh là người chậm chạp, cả đời này chưa từng nói những lời ngọt ngào. Nhưng sống một đời, có những lời không nói ra anh sợ mình sẽ hối hận. Tiểu Thanh, trước đây anh là người rất tùy ý, đối xử với người khác không có kiên nhẫn, nhưng từ khi anh gặp em, bảo bối, công chúa của anh. Nói như vậy nghe thì có vẻ sáo rỗng, cũng giống như lời nói dối, nhưng anh vẫn muốn nói với em rằng, anh sẵn sàng trao tất cả mọi thứ cho em, bao gồm cả cuộc sống và tình yêu của anh."

Nói đến đây, Trương Vũ cười, mắt anh cũng đỏ hoe, giọng nói run rẩy, có chút khàn khàn: "Thanh Thanh, chúng ta kết hôn nhé. Em... đồng ý không, em có đồng ý gả cho anh không?"

Nói xong, Trương Vũ bất ngờ quỳ một chân, lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn vàng, kiểu dáng đơn giản.

Người đàn ông bên ngoài thì thành thục và trầm ổn, lúc này đây tay chân lại có chút lúng túng, nơm nớp lo sợ chờ đợi đáp án cuối cùng.

Vương Tiểu Thanh chớp chớp mắt, mắt cô cay cay. Cô làm bộ, nũng nịu nói: "Nếu chiếc nhẫn này mà đeo vừa, em sẽ gả cho anh."

Câu này không phải là nói đùa, Vương Tiểu Thanh nhớ rõ Trương Vũ chưa bao giờ đo kích thước ngón tay của cô, không biết chiếc nhẫn có rộng hơn một chút nào không.

Trương Vũ từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô, ngón tay cô thon dài, chiếc nhẫn này là nhẫn đặt làm theo yêu cầu, thế mà lại đeo vừa vặn.

Trương Vũ quỳ một gối, nắm lấy ngón tay cô nhìn một lúc, rồi ngẩng đầu lên cười với cô, nhìn qua cực kỳ cao hứng.

Nụ cười này cũng khác với những lúc vui vẻ bình thường, nụ cười không có chút gượng gạo, thậm chí còn có chút buồn cười.

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Lúc này ở nhà họ Trương, mọi người đã coi Tào Chiêu Đệ như phụ nữ mang thai, buổi sáng đều nấu mì trắng riêng cho cô, Tào Chiêu Đệ cũng cảm thấy mình có thai, tháng này kinh nguyệt của cô ta bị trễ.Khi Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ về đến nhà, Vương Tiểu Thanh nói muốn ăn mì, một đường đi xuống có chút lạnh, muốn ăn gì đó nóng hổi một chút."Được, anh sẽ nấu mì trứng cà chua cho em nhé." Trương Vũ nhìn thấy trong tủ bếp của Vương Tiểu Thanh vẫn còn cà chua, có chút nghi ngờ, vì cà chua nhà anh cũng trồng, nhưng tới mùa đông sẽ không còn nữa."Mùa này mà vẫn có cà chua sao?" Trương Vũ nghi ngờ hỏi một câu."Không biết nữa, em mua ở chợ đen, khả năng có người trồng trong nhà kính."Vương Tiểu Thanh nghe vậy xong, trong lòng hơi lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh đổ lỗi cho chợ đen."Ừm, ngồi gần đây một chút để sưởi ấm." Trương Vũ không nghĩ gì nhiều, ở chợ đen đôi khi cũng có những thứ bất ngờ, ví dụ như chị câm, luôn có thể lấy ra những thứ người khác không có.Vương Tiểu Thanh kéo ghế lai gần hơn.Sau khi nấu mì xong, Vương Tiểu Thanh ăn từng miếng to, kỳ lạ thật, ngâm suối nước nóng cũng có thể tốn nhiều năng lượng như vậy sao? Sao lại đói thê này?Thực ra, ngâm suối nước nóng không tốn nhiều năng lượng lắm, nhưng có vẻ Vương Tiểu Thanh đã quên rằng mình đã đi bộ cả đi lẫn về khoảng hai, ba tiếng.Sau khi ăn no, Trương Vũ đi tắm, Vương Tiểu Thanh mang nước vào trong phòng rửa mặt, thực ra là vào không gian để tắm, chỉ cần tắm nhanh rồi sau đó thay quần áo lót là được.Sau khi đi ra ngoài, Trương Vũ đã rửa xong bát, trông anh có vẻ muốn nói gì đó.Vương Tiểu Thanh đi đến, Trương Vũ đưa tay ra và ôm Vương Tiểu Thanh vào lòng, hiện tại Vương Tiểu Thanh chỉ mặc đồ ngủ, có thể cảm nhận được sự đụng chạm của anh."Có chuyện gì sao? Anh có gì muốn nói với em à?" Vương Tiểu Thanh hỏi.Trương Vũ bất ngờ đỡ Vương Tiểu Thanh đứng dậy, anh cũng đứng lên luôn, đứng đối diện với Vương Tiểu Thanh."Anh là người chậm chạp, cả đời này chưa từng nói những lời ngọt ngào. Nhưng sống một đời, có những lời không nói ra anh sợ mình sẽ hối hận. Tiểu Thanh, trước đây anh là người rất tùy ý, đối xử với người khác không có kiên nhẫn, nhưng từ khi anh gặp em, bảo bối, công chúa của anh. Nói như vậy nghe thì có vẻ sáo rỗng, cũng giống như lời nói dối, nhưng anh vẫn muốn nói với em rằng, anh sẵn sàng trao tất cả mọi thứ cho em, bao gồm cả cuộc sống và tình yêu của anh."Nói đến đây, Trương Vũ cười, mắt anh cũng đỏ hoe, giọng nói run rẩy, có chút khàn khàn: "Thanh Thanh, chúng ta kết hôn nhé. Em... đồng ý không, em có đồng ý gả cho anh không?"Nói xong, Trương Vũ bất ngờ quỳ một chân, lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn vàng, kiểu dáng đơn giản.Người đàn ông bên ngoài thì thành thục và trầm ổn, lúc này đây tay chân lại có chút lúng túng, nơm nớp lo sợ chờ đợi đáp án cuối cùng.Vương Tiểu Thanh chớp chớp mắt, mắt cô cay cay. Cô làm bộ, nũng nịu nói: "Nếu chiếc nhẫn này mà đeo vừa, em sẽ gả cho anh."Câu này không phải là nói đùa, Vương Tiểu Thanh nhớ rõ Trương Vũ chưa bao giờ đo kích thước ngón tay của cô, không biết chiếc nhẫn có rộng hơn một chút nào không.Trương Vũ từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô, ngón tay cô thon dài, chiếc nhẫn này là nhẫn đặt làm theo yêu cầu, thế mà lại đeo vừa vặn.Trương Vũ quỳ một gối, nắm lấy ngón tay cô nhìn một lúc, rồi ngẩng đầu lên cười với cô, nhìn qua cực kỳ cao hứng.Nụ cười này cũng khác với những lúc vui vẻ bình thường, nụ cười không có chút gượng gạo, thậm chí còn có chút buồn cười.

Chương 208: Chương 208