“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…

Chương 213: Chương 213

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Em không ngại sống khổ, nhưng bây giờ chúng ta sắp có con rồi, không thể để con phải chịu khổ như chúng ta được."Tào Chiêu Đệ ghen tỵ với khả năng kiếm tiền của Trương Vũ từ lâu lắm rồi, nhìn mỗi lần Trương Vũ mua nhiều thịt, cô ta biết chắc chắn Trương Vũ kiếm được nhiều tiền."Anh biết rồi, anh sẽ hỏi nó sau." Trương Dũng cũng bắt đầu suy nghĩ về lời Tào Chiêu Đệ nói.Tào Chiêu Đệ không nói thêm gì, dù sao cũng không thể gấp gáp được.Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ đi rồi, liền vào trong không gian, ngâm mình trong nước suối để loại bỏ mệt mỏi, cảm giác khó chịu ở chỗ kín cũng hết.Sau đó, Vương Tiểu Thanh liền bắt đầu đọc sách, đọc một chút liền ngủ thiếp đi trong không gian, cho đến khi có tiếng gõ cửa."Cốc cốc cốc, Tiểu Thanh, em ngủ à, anh đến rồi." Trương Vũ gõ cửa, giờ đã là năm giờ chiều rồi."Em đến đây." Vương Tiểu Thanh nhanh chóng đi ra khỏi không gian. mở cửa rồi quay lại giường."Tiểu Thanh, anh có quấy rầy giấc ngủ của em không? sớm biết như vậy anh đã đến muộn hơn một chút."Trương Vũ đi vào phòng, đặt một đống đồ lên bàn, thấy Vương Tiểu Thanh còn ngái ngủ, anh có chút áy náy."Không sao đâu, em cũng không ngủ thêm được nữa, không thì tối lại không ngủ được."Vương Tiểu Thanh nói thật, không thể cứ nằm mãi như vậy được."Nào, để anh bôi thuốc cho em." Trương Vũ lấy từ trong túi ra một lọ thuốc."À... bôi thuốc ở đâu?" Vương Tiểu Thanh không hiểu. cô đâu có bị thương ở đâu."Bôi... bôi ở dưới, có chút sưng đỏ." Trương Vũ ngại ngùng gãi đầu."Không cần đâu, giờ đã không sao nữa rồi, em không bôi đâu." Vương Tiểu Thanh đã ngâm nước suối, không còn vấn đề gì nữa, hơn nữa chỗ đó cũng không thể tùy tiện bôi thuốc được."Vậy, anh để thuốc ở đây đã, em muốn ăn gì, anh nấu cho em."Trương Vũ nghĩ Vương Tiểu Thanh ngượng ngùng cho nên không muốn bội, đành để sau vậy."Em muốn ăn bánh bún." Vương Tiểu Thanh thích món bánh có nhân bún, làm bánh hay là bánh nướng đều ăn ngon."Được, anh làm ngay. Anh còn mua mứt hoa quả, em nếm thử đi."Trương Vũ lấy một quả ô mai từ túi ra đưa cho Vượng Tiểu Thanh, cô đón lấy bằng miệng."Ừm, ngon lắm, chua chua ngọt ngọt." Vương Tiểu Thanh hài lòng gật đầu, người bán mứt này cũng khá hào phóng, họ cho nhiều đường, chắc hẳn bán không rẻ.Trương Vũ bắt đầu nhào bột làm bánh, Vương Tiểu Thanh bên ngồi cạnh sưởi ấm."Trương Vũ, chiều nay anh lên thị trấn hả?""Đúng vậy, anh đi bệnh viện mua thuốc cho em, sau đó đi chợ đen mua đồ ăn vặt, rồi quay về" Trương Vũ cười."Trên thị trấn đông không, người mua bán thế nào?" Vương Tiểu Thanh nghĩ nếu không ngày mai lên thị trấn dạo một vòng chơi, cứ ở trong nhà mãi cũng thấy chán."Ừm, đông lắm, đông hơn bình thường. Buổi chiều cũng có nhiều người bán, bình thường tới trưa là họ dọn hàng hết rồi, hiện tại đều bán đến buổi chiều mới dọn hàng".Trương Vũ cắt ngắn miến đã ngâm nước nóng để tránh việc miến quá dài và khó ăn.Hai mươi phút sau, Vương Tiểu Thanh đã được thưởng thức món bánh miến thơm phức, nóng hổi."Ngon quá, em có thể ăn thêm mấy cái." Vương Tiểu Thanh dạ dày nhỏ, mỗi lần đều nói mình có thể ăn nhiều, nhưng mỗi lần ăn không bằng một nửa Trương Vũ, đã nói ăn no rồi."Em ăn nhiều vào, lần sau anh sẽ làm tiếp cho em." Trương Vũ nhìn Vương Tiểu Thanh ăn ngon lành, cảm thấy vui hơn cả khi chính mình ăn.Thượng Hải.Buổi trưa, bà Ngô đặc biệt nấu món cua hấp và sườn xào chua ngọt mà xưởng trưởng Ngô thích, cùng với thịt xào ớt mà Ngô Vệ Giang thích ăn."Vệ Giang, gọi ba ra ăn cơm đi." Bà Ngô bưng món cuối cùng lên bàn."Dạ." Ngô Vệ Giang tắt tivi, đứng dậy đến phòng làm việc gọi xưởng trưởng Ngô."Ba, ăn cơm thôi.""Ừm, ba ra ngay." Xưởng trưởng Ngô tháo kính ra, xoa xoa mắt, nhìn màn hình máy tính cả buổi sáng khiến mắt ông có chút mỏi.

Em không ngại sống khổ, nhưng bây giờ chúng ta sắp có con rồi, không thể để con phải chịu khổ như chúng ta được."

Tào Chiêu Đệ ghen tỵ với khả năng kiếm tiền của Trương Vũ từ lâu lắm rồi, nhìn mỗi lần Trương Vũ mua nhiều thịt, cô ta biết chắc chắn Trương Vũ kiếm được nhiều tiền.

"Anh biết rồi, anh sẽ hỏi nó sau." Trương Dũng cũng bắt đầu suy nghĩ về lời Tào Chiêu Đệ nói.

Tào Chiêu Đệ không nói thêm gì, dù sao cũng không thể gấp gáp được.

Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ đi rồi, liền vào trong không gian, ngâm mình trong nước suối để loại bỏ mệt mỏi, cảm giác khó chịu ở chỗ kín cũng hết.

Sau đó, Vương Tiểu Thanh liền bắt đầu đọc sách, đọc một chút liền ngủ thiếp đi trong không gian, cho đến khi có tiếng gõ cửa.

"Cốc cốc cốc, Tiểu Thanh, em ngủ à, anh đến rồi." Trương Vũ gõ cửa, giờ đã là năm giờ chiều rồi.

"Em đến đây." Vương Tiểu Thanh nhanh chóng đi ra khỏi không gian. mở cửa rồi quay lại giường.

"Tiểu Thanh, anh có quấy rầy giấc ngủ của em không? sớm biết như vậy anh đã đến muộn hơn một chút."

Trương Vũ đi vào phòng, đặt một đống đồ lên bàn, thấy Vương Tiểu Thanh còn ngái ngủ, anh có chút áy náy.

"Không sao đâu, em cũng không ngủ thêm được nữa, không thì tối lại không ngủ được."

Vương Tiểu Thanh nói thật, không thể cứ nằm mãi như vậy được.

"Nào, để anh bôi thuốc cho em." Trương Vũ lấy từ trong túi ra một lọ thuốc.

"À... bôi thuốc ở đâu?" Vương Tiểu Thanh không hiểu. cô đâu có bị thương ở đâu.

"Bôi... bôi ở dưới, có chút sưng đỏ." Trương Vũ ngại ngùng gãi đầu.

"Không cần đâu, giờ đã không sao nữa rồi, em không bôi đâu." Vương Tiểu Thanh đã ngâm nước suối, không còn vấn đề gì nữa, hơn nữa chỗ đó cũng không thể tùy tiện bôi thuốc được.

"Vậy, anh để thuốc ở đây đã, em muốn ăn gì, anh nấu cho em."

Trương Vũ nghĩ Vương Tiểu Thanh ngượng ngùng cho nên không muốn bội, đành để sau vậy.

"Em muốn ăn bánh bún." Vương Tiểu Thanh thích món bánh có nhân bún, làm bánh hay là bánh nướng đều ăn ngon.

"Được, anh làm ngay. Anh còn mua mứt hoa quả, em nếm thử đi."

Trương Vũ lấy một quả ô mai từ túi ra đưa cho Vượng Tiểu Thanh, cô đón lấy bằng miệng.

"Ừm, ngon lắm, chua chua ngọt ngọt." Vương Tiểu Thanh hài lòng gật đầu, người bán mứt này cũng khá hào phóng, họ cho nhiều đường, chắc hẳn bán không rẻ.

Trương Vũ bắt đầu nhào bột làm bánh, Vương Tiểu Thanh bên ngồi cạnh sưởi ấm.

"Trương Vũ, chiều nay anh lên thị trấn hả?"

"Đúng vậy, anh đi bệnh viện mua thuốc cho em, sau đó đi chợ đen mua đồ ăn vặt, rồi quay về" Trương Vũ cười.

"Trên thị trấn đông không, người mua bán thế nào?" Vương Tiểu Thanh nghĩ nếu không ngày mai lên thị trấn dạo một vòng chơi, cứ ở trong nhà mãi cũng thấy chán.

"Ừm, đông lắm, đông hơn bình thường. Buổi chiều cũng có nhiều người bán, bình thường tới trưa là họ dọn hàng hết rồi, hiện tại đều bán đến buổi chiều mới dọn hàng".

Trương Vũ cắt ngắn miến đã ngâm nước nóng để tránh việc miến quá dài và khó ăn.

Hai mươi phút sau, Vương Tiểu Thanh đã được thưởng thức món bánh miến thơm phức, nóng hổi.

"Ngon quá, em có thể ăn thêm mấy cái." Vương Tiểu Thanh dạ dày nhỏ, mỗi lần đều nói mình có thể ăn nhiều, nhưng mỗi lần ăn không bằng một nửa Trương Vũ, đã nói ăn no rồi.

"Em ăn nhiều vào, lần sau anh sẽ làm tiếp cho em." Trương Vũ nhìn Vương Tiểu Thanh ăn ngon lành, cảm thấy vui hơn cả khi chính mình ăn.

Thượng Hải.

Buổi trưa, bà Ngô đặc biệt nấu món cua hấp và sườn xào chua ngọt mà xưởng trưởng Ngô thích, cùng với thịt xào ớt mà Ngô Vệ Giang thích ăn.

"Vệ Giang, gọi ba ra ăn cơm đi." Bà Ngô bưng món cuối cùng lên bàn.

"Dạ." Ngô Vệ Giang tắt tivi, đứng dậy đến phòng làm việc gọi xưởng trưởng Ngô.

"Ba, ăn cơm thôi."

"Ừm, ba ra ngay." Xưởng trưởng Ngô tháo kính ra, xoa xoa mắt, nhìn màn hình máy tính cả buổi sáng khiến mắt ông có chút mỏi.

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Em không ngại sống khổ, nhưng bây giờ chúng ta sắp có con rồi, không thể để con phải chịu khổ như chúng ta được."Tào Chiêu Đệ ghen tỵ với khả năng kiếm tiền của Trương Vũ từ lâu lắm rồi, nhìn mỗi lần Trương Vũ mua nhiều thịt, cô ta biết chắc chắn Trương Vũ kiếm được nhiều tiền."Anh biết rồi, anh sẽ hỏi nó sau." Trương Dũng cũng bắt đầu suy nghĩ về lời Tào Chiêu Đệ nói.Tào Chiêu Đệ không nói thêm gì, dù sao cũng không thể gấp gáp được.Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ đi rồi, liền vào trong không gian, ngâm mình trong nước suối để loại bỏ mệt mỏi, cảm giác khó chịu ở chỗ kín cũng hết.Sau đó, Vương Tiểu Thanh liền bắt đầu đọc sách, đọc một chút liền ngủ thiếp đi trong không gian, cho đến khi có tiếng gõ cửa."Cốc cốc cốc, Tiểu Thanh, em ngủ à, anh đến rồi." Trương Vũ gõ cửa, giờ đã là năm giờ chiều rồi."Em đến đây." Vương Tiểu Thanh nhanh chóng đi ra khỏi không gian. mở cửa rồi quay lại giường."Tiểu Thanh, anh có quấy rầy giấc ngủ của em không? sớm biết như vậy anh đã đến muộn hơn một chút."Trương Vũ đi vào phòng, đặt một đống đồ lên bàn, thấy Vương Tiểu Thanh còn ngái ngủ, anh có chút áy náy."Không sao đâu, em cũng không ngủ thêm được nữa, không thì tối lại không ngủ được."Vương Tiểu Thanh nói thật, không thể cứ nằm mãi như vậy được."Nào, để anh bôi thuốc cho em." Trương Vũ lấy từ trong túi ra một lọ thuốc."À... bôi thuốc ở đâu?" Vương Tiểu Thanh không hiểu. cô đâu có bị thương ở đâu."Bôi... bôi ở dưới, có chút sưng đỏ." Trương Vũ ngại ngùng gãi đầu."Không cần đâu, giờ đã không sao nữa rồi, em không bôi đâu." Vương Tiểu Thanh đã ngâm nước suối, không còn vấn đề gì nữa, hơn nữa chỗ đó cũng không thể tùy tiện bôi thuốc được."Vậy, anh để thuốc ở đây đã, em muốn ăn gì, anh nấu cho em."Trương Vũ nghĩ Vương Tiểu Thanh ngượng ngùng cho nên không muốn bội, đành để sau vậy."Em muốn ăn bánh bún." Vương Tiểu Thanh thích món bánh có nhân bún, làm bánh hay là bánh nướng đều ăn ngon."Được, anh làm ngay. Anh còn mua mứt hoa quả, em nếm thử đi."Trương Vũ lấy một quả ô mai từ túi ra đưa cho Vượng Tiểu Thanh, cô đón lấy bằng miệng."Ừm, ngon lắm, chua chua ngọt ngọt." Vương Tiểu Thanh hài lòng gật đầu, người bán mứt này cũng khá hào phóng, họ cho nhiều đường, chắc hẳn bán không rẻ.Trương Vũ bắt đầu nhào bột làm bánh, Vương Tiểu Thanh bên ngồi cạnh sưởi ấm."Trương Vũ, chiều nay anh lên thị trấn hả?""Đúng vậy, anh đi bệnh viện mua thuốc cho em, sau đó đi chợ đen mua đồ ăn vặt, rồi quay về" Trương Vũ cười."Trên thị trấn đông không, người mua bán thế nào?" Vương Tiểu Thanh nghĩ nếu không ngày mai lên thị trấn dạo một vòng chơi, cứ ở trong nhà mãi cũng thấy chán."Ừm, đông lắm, đông hơn bình thường. Buổi chiều cũng có nhiều người bán, bình thường tới trưa là họ dọn hàng hết rồi, hiện tại đều bán đến buổi chiều mới dọn hàng".Trương Vũ cắt ngắn miến đã ngâm nước nóng để tránh việc miến quá dài và khó ăn.Hai mươi phút sau, Vương Tiểu Thanh đã được thưởng thức món bánh miến thơm phức, nóng hổi."Ngon quá, em có thể ăn thêm mấy cái." Vương Tiểu Thanh dạ dày nhỏ, mỗi lần đều nói mình có thể ăn nhiều, nhưng mỗi lần ăn không bằng một nửa Trương Vũ, đã nói ăn no rồi."Em ăn nhiều vào, lần sau anh sẽ làm tiếp cho em." Trương Vũ nhìn Vương Tiểu Thanh ăn ngon lành, cảm thấy vui hơn cả khi chính mình ăn.Thượng Hải.Buổi trưa, bà Ngô đặc biệt nấu món cua hấp và sườn xào chua ngọt mà xưởng trưởng Ngô thích, cùng với thịt xào ớt mà Ngô Vệ Giang thích ăn."Vệ Giang, gọi ba ra ăn cơm đi." Bà Ngô bưng món cuối cùng lên bàn."Dạ." Ngô Vệ Giang tắt tivi, đứng dậy đến phòng làm việc gọi xưởng trưởng Ngô."Ba, ăn cơm thôi.""Ừm, ba ra ngay." Xưởng trưởng Ngô tháo kính ra, xoa xoa mắt, nhìn màn hình máy tính cả buổi sáng khiến mắt ông có chút mỏi.

Chương 213: Chương 213