“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…

Chương 253: Chương 253

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Vương Tiểu Thanh đi về phòng trước, suy nghĩ làm sao để nói với Trương Vũ về chuyện cô có không gian."Thanh Thanh, rửa chân đi." Trương Vũ cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Tiểu Thanh, anh mang một chậu nước nóng vào. Vương Tiểu Thanh định tháo giày ra nhưng bị Trương Vũ nhanh chóng làm trước, Trương Vũ cởi giày và tất của cô ra và đặt chân của cô vào chậu nước."Anh đi tắm đây," Trương Vũ nói xong liền đi ra ngoài. Sau khi ngâm chân xong, Vương Tiểu Thanh nhớ đến lời hứa với chị dâu về việc mặc váy ren đỏ cho chị ấy xem, vì thế liền thay váy ren và khoác áo ngoài, đi đến phòng chị dâu.“Cốc cốc ~ Chị dâu, em vào được không?” Vương Tiểu Thanh thấy phòng của chị dâu còn sáng đèn, chắc chị dâu vẫn chưa ngủ.“Vào đi.” Tiếng chị dâu vang lên.Vương Tiểu Thanh mở cửa bước vào, thấy chị dâu vẫn đang đan áo len, còn anh cả thì đã ngủ.“Chị dâu đan áo len vào ban đêm không tốt cho mắt đâu.” Vương Tiểu Thanh nhắc nhở.“Chị biết, nhưng chán quá, không ngủ được,” chị dâu đặt áo len xuống, nhìn thấy Vương Tiểu Thanh mặc váy, liền nhanh chóng đứng dậy mang giày vào.Vương Tiểu Thanh cởi áo khoác ra, xoay một vòng.“Thế nào chị dâu, đẹp không?”“Đẹp lắm, đẹp thật. Mẹ chị nói không sai, em giống như minh tinh trên tivi vậy.”Tào Chiêu Đệ nhìn Vương Tiểu Thanh trong chiếc váy ren đỏ, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.“Chi dâu. chắc khi chi kết hôn cũng mặc đẹp lắm đúng không?”Vương Tiểu Thanh nhìn Tào Chiêu Đệ, thật ra ngũ quan của chị ấy không tệ, chỉ là không thích trang điểm, hơn nữa da cũng bị rám nắng.Những người trong thôn này đa số đều hơi đen, ngoại trừ những cô gái đang chờ gả đi thì mới chú ý không để da bị rám nắng, còn lại thì không quan tâm tới.“Lúc chị kết hôn, chị mặc áo khoác đỏ, chính là cái này, bình thường chị không dám mặc.”Tào Chiêu Đệ tìm trong tủ áo ra một chiếc áo khoác tây trang màu đỏ.“Rất đẹp, đừng tiếc mà không mặc, bây giờ mình còn trẻ, mặc vào rất đẹp, chờ vài năm nữa già đi, mặc sẽ không còn đẹp như vậy đâu.”Vương Tiểu Thanh sờ vào chất liệu thấy cũng khá tốt, chắc hẳn không rẻ.“Em nói đúng, vài hôm nữa thời tiết đẹp hơn một chút chị sẽ mặc.”Tào Chiêu Đệ cũng muốn ăn mặc xinh đẹp, trước đây luôn viện cớ phải làm việc đồng áng, nhưng so sánh ra thì Vương Tiểu Thanh mỗi ngày cũng phải làm việc đồng áng, những vẫn xinh đẹp như vậy.“Ừm, chị dâu, em về phòng đây, chị nghỉ ngơi sớm đi nhé, mai chúng ta đi xem tivi.”Vương Tiểu Thanh nhớ trưởng thôn nói gần đây không có việc gì làm, nên được nghỉ thêm hai ngày, chắc đến hai mươi tháng Giêng mới bắt đầu làm việc lại.“Được” Tào Chiêu Đệ gật gật đầu.Vương Tiểu Thanh trở lại phòng, định chuẩn bị cởi váy ra thay áo ngủ, liền bị Trương Vũ vừa mới tắm xong ôm chặt lấy.“Chờ một chút, em muốn thay váy.” Vương Tiểu Thanh sợ váy bị nhăn mất, như vậy sẽ không còn đẹp nữa.“Không cần, anh muốn làm với em khi em mặc chiếc váy này” Trương Vũ ôm chặt lấy Vương Tiểu Thanh không buông.Vương Tiểu Thanh dở khóc dở cười, không nghĩ tới Trương Vũ lại thích chơi kiểu này.Một tiếng sau, cả hai người mồ hôi nhễ nhại, Trương Vũ đi lấy nước nóng lau người cho Vương Tiểu Thanh và lau người cho mình.“Trương Vũ, em có chuyện muốn nói với anh,” Vương Tiểu Thanh lấy hết can đảm.“Thanh Thanh, anh cũng có chuyện muốn nói với em, để anh nói trước được không?”Trương Vũ không thể kìm nén thêm được nữa, anh và Vương Tiểu Thanh đã chính thức là vợ chồng, anh cũng không muốn giấu diếm cô chuyện gì nữa.“Được, vậy anh nói trước đi,” Vương Tiểu Thanh đại khái biết anh sẽ nói gì.Trương Vũ hít một hơi thật sâu.“Thanh Thanh, em chắc hẳn cũng biết anh có một cách kiếm tiền, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng nói qua, cụ thể anh làm gì để kiếm tiền, và em cũng chưa bao giờ hỏi qua."

Vương Tiểu Thanh đi về phòng trước, suy nghĩ làm sao để nói với Trương Vũ về chuyện cô có không gian.

"Thanh Thanh, rửa chân đi." Trương Vũ cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Tiểu Thanh, anh mang một chậu nước nóng vào. Vương Tiểu Thanh định tháo giày ra nhưng bị Trương Vũ nhanh chóng làm trước, Trương Vũ cởi giày và tất của cô ra và đặt chân của cô vào chậu nước.

"Anh đi tắm đây," Trương Vũ nói xong liền đi ra ngoài. Sau khi ngâm chân xong, Vương Tiểu Thanh nhớ đến lời hứa với chị dâu về việc mặc váy ren đỏ cho chị ấy xem, vì thế liền thay váy ren và khoác áo ngoài, đi đến phòng chị dâu.

“Cốc cốc ~ Chị dâu, em vào được không?” Vương Tiểu Thanh thấy phòng của chị dâu còn sáng đèn, chắc chị dâu vẫn chưa ngủ.

“Vào đi.” Tiếng chị dâu vang lên.

Vương Tiểu Thanh mở cửa bước vào, thấy chị dâu vẫn đang đan áo len, còn anh cả thì đã ngủ.

“Chị dâu đan áo len vào ban đêm không tốt cho mắt đâu.” Vương Tiểu Thanh nhắc nhở.

“Chị biết, nhưng chán quá, không ngủ được,” chị dâu đặt áo len xuống, nhìn thấy Vương Tiểu Thanh mặc váy, liền nhanh chóng đứng dậy mang giày vào.

Vương Tiểu Thanh cởi áo khoác ra, xoay một vòng.

“Thế nào chị dâu, đẹp không?”

“Đẹp lắm, đẹp thật. Mẹ chị nói không sai, em giống như minh tinh trên tivi vậy.”

Tào Chiêu Đệ nhìn Vương Tiểu Thanh trong chiếc váy ren đỏ, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

“Chi dâu. chắc khi chi kết hôn cũng mặc đẹp lắm đúng không?”

Vương Tiểu Thanh nhìn Tào Chiêu Đệ, thật ra ngũ quan của chị ấy không tệ, chỉ là không thích trang điểm, hơn nữa da cũng bị rám nắng.

Những người trong thôn này đa số đều hơi đen, ngoại trừ những cô gái đang chờ gả đi thì mới chú ý không để da bị rám nắng, còn lại thì không quan tâm tới.

“Lúc chị kết hôn, chị mặc áo khoác đỏ, chính là cái này, bình thường chị không dám mặc.”

Tào Chiêu Đệ tìm trong tủ áo ra một chiếc áo khoác tây trang màu đỏ.

“Rất đẹp, đừng tiếc mà không mặc, bây giờ mình còn trẻ, mặc vào rất đẹp, chờ vài năm nữa già đi, mặc sẽ không còn đẹp như vậy đâu.”

Vương Tiểu Thanh sờ vào chất liệu thấy cũng khá tốt, chắc hẳn không rẻ.

“Em nói đúng, vài hôm nữa thời tiết đẹp hơn một chút chị sẽ mặc.”

Tào Chiêu Đệ cũng muốn ăn mặc xinh đẹp, trước đây luôn viện cớ phải làm việc đồng áng, nhưng so sánh ra thì Vương Tiểu Thanh mỗi ngày cũng phải làm việc đồng áng, những vẫn xinh đẹp như vậy.

“Ừm, chị dâu, em về phòng đây, chị nghỉ ngơi sớm đi nhé, mai chúng ta đi xem tivi.”

Vương Tiểu Thanh nhớ trưởng thôn nói gần đây không có việc gì làm, nên được nghỉ thêm hai ngày, chắc đến hai mươi tháng Giêng mới bắt đầu làm việc lại.

“Được” Tào Chiêu Đệ gật gật đầu.

Vương Tiểu Thanh trở lại phòng, định chuẩn bị cởi váy ra thay áo ngủ, liền bị Trương Vũ vừa mới tắm xong ôm chặt lấy.

“Chờ một chút, em muốn thay váy.” Vương Tiểu Thanh sợ váy bị nhăn mất, như vậy sẽ không còn đẹp nữa.

“Không cần, anh muốn làm với em khi em mặc chiếc váy này” Trương Vũ ôm chặt lấy Vương Tiểu Thanh không buông.

Vương Tiểu Thanh dở khóc dở cười, không nghĩ tới Trương Vũ lại thích chơi kiểu này.

Một tiếng sau, cả hai người mồ hôi nhễ nhại, Trương Vũ đi lấy nước nóng lau người cho Vương Tiểu Thanh và lau người cho mình.

“Trương Vũ, em có chuyện muốn nói với anh,” Vương Tiểu Thanh lấy hết can đảm.

“Thanh Thanh, anh cũng có chuyện muốn nói với em, để anh nói trước được không?”

Trương Vũ không thể kìm nén thêm được nữa, anh và Vương Tiểu Thanh đã chính thức là vợ chồng, anh cũng không muốn giấu diếm cô chuyện gì nữa.

“Được, vậy anh nói trước đi,” Vương Tiểu Thanh đại khái biết anh sẽ nói gì.

Trương Vũ hít một hơi thật sâu.

“Thanh Thanh, em chắc hẳn cũng biết anh có một cách kiếm tiền, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng nói qua, cụ thể anh làm gì để kiếm tiền, và em cũng chưa bao giờ hỏi qua."

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Vương Tiểu Thanh đi về phòng trước, suy nghĩ làm sao để nói với Trương Vũ về chuyện cô có không gian."Thanh Thanh, rửa chân đi." Trương Vũ cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Tiểu Thanh, anh mang một chậu nước nóng vào. Vương Tiểu Thanh định tháo giày ra nhưng bị Trương Vũ nhanh chóng làm trước, Trương Vũ cởi giày và tất của cô ra và đặt chân của cô vào chậu nước."Anh đi tắm đây," Trương Vũ nói xong liền đi ra ngoài. Sau khi ngâm chân xong, Vương Tiểu Thanh nhớ đến lời hứa với chị dâu về việc mặc váy ren đỏ cho chị ấy xem, vì thế liền thay váy ren và khoác áo ngoài, đi đến phòng chị dâu.“Cốc cốc ~ Chị dâu, em vào được không?” Vương Tiểu Thanh thấy phòng của chị dâu còn sáng đèn, chắc chị dâu vẫn chưa ngủ.“Vào đi.” Tiếng chị dâu vang lên.Vương Tiểu Thanh mở cửa bước vào, thấy chị dâu vẫn đang đan áo len, còn anh cả thì đã ngủ.“Chị dâu đan áo len vào ban đêm không tốt cho mắt đâu.” Vương Tiểu Thanh nhắc nhở.“Chị biết, nhưng chán quá, không ngủ được,” chị dâu đặt áo len xuống, nhìn thấy Vương Tiểu Thanh mặc váy, liền nhanh chóng đứng dậy mang giày vào.Vương Tiểu Thanh cởi áo khoác ra, xoay một vòng.“Thế nào chị dâu, đẹp không?”“Đẹp lắm, đẹp thật. Mẹ chị nói không sai, em giống như minh tinh trên tivi vậy.”Tào Chiêu Đệ nhìn Vương Tiểu Thanh trong chiếc váy ren đỏ, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.“Chi dâu. chắc khi chi kết hôn cũng mặc đẹp lắm đúng không?”Vương Tiểu Thanh nhìn Tào Chiêu Đệ, thật ra ngũ quan của chị ấy không tệ, chỉ là không thích trang điểm, hơn nữa da cũng bị rám nắng.Những người trong thôn này đa số đều hơi đen, ngoại trừ những cô gái đang chờ gả đi thì mới chú ý không để da bị rám nắng, còn lại thì không quan tâm tới.“Lúc chị kết hôn, chị mặc áo khoác đỏ, chính là cái này, bình thường chị không dám mặc.”Tào Chiêu Đệ tìm trong tủ áo ra một chiếc áo khoác tây trang màu đỏ.“Rất đẹp, đừng tiếc mà không mặc, bây giờ mình còn trẻ, mặc vào rất đẹp, chờ vài năm nữa già đi, mặc sẽ không còn đẹp như vậy đâu.”Vương Tiểu Thanh sờ vào chất liệu thấy cũng khá tốt, chắc hẳn không rẻ.“Em nói đúng, vài hôm nữa thời tiết đẹp hơn một chút chị sẽ mặc.”Tào Chiêu Đệ cũng muốn ăn mặc xinh đẹp, trước đây luôn viện cớ phải làm việc đồng áng, nhưng so sánh ra thì Vương Tiểu Thanh mỗi ngày cũng phải làm việc đồng áng, những vẫn xinh đẹp như vậy.“Ừm, chị dâu, em về phòng đây, chị nghỉ ngơi sớm đi nhé, mai chúng ta đi xem tivi.”Vương Tiểu Thanh nhớ trưởng thôn nói gần đây không có việc gì làm, nên được nghỉ thêm hai ngày, chắc đến hai mươi tháng Giêng mới bắt đầu làm việc lại.“Được” Tào Chiêu Đệ gật gật đầu.Vương Tiểu Thanh trở lại phòng, định chuẩn bị cởi váy ra thay áo ngủ, liền bị Trương Vũ vừa mới tắm xong ôm chặt lấy.“Chờ một chút, em muốn thay váy.” Vương Tiểu Thanh sợ váy bị nhăn mất, như vậy sẽ không còn đẹp nữa.“Không cần, anh muốn làm với em khi em mặc chiếc váy này” Trương Vũ ôm chặt lấy Vương Tiểu Thanh không buông.Vương Tiểu Thanh dở khóc dở cười, không nghĩ tới Trương Vũ lại thích chơi kiểu này.Một tiếng sau, cả hai người mồ hôi nhễ nhại, Trương Vũ đi lấy nước nóng lau người cho Vương Tiểu Thanh và lau người cho mình.“Trương Vũ, em có chuyện muốn nói với anh,” Vương Tiểu Thanh lấy hết can đảm.“Thanh Thanh, anh cũng có chuyện muốn nói với em, để anh nói trước được không?”Trương Vũ không thể kìm nén thêm được nữa, anh và Vương Tiểu Thanh đã chính thức là vợ chồng, anh cũng không muốn giấu diếm cô chuyện gì nữa.“Được, vậy anh nói trước đi,” Vương Tiểu Thanh đại khái biết anh sẽ nói gì.Trương Vũ hít một hơi thật sâu.“Thanh Thanh, em chắc hẳn cũng biết anh có một cách kiếm tiền, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng nói qua, cụ thể anh làm gì để kiếm tiền, và em cũng chưa bao giờ hỏi qua."

Chương 253: Chương 253