“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…

Chương 256: Chương 256

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Hai ngày sau, đến ngày hẹn phân chia tài sản đã ước định trước đó.Trương Dũng dậy từ sớm đến gọi trưởng thôn và đội trưởng đến.Cũng có không ít người dân trong thôn đến xem náo nhiệt.Trương Vũ mang ra hai tách trà cho trưởng thôn và đội trưởng.“Trưởng thôn, đội trưởng, làm phiền các chủ phải đến đây, như người ta nói, cây lớn phân cành, con trai lớn phải ra ở riêng, giờ hai bọn cháu đều đã lập gia đình, cũng đã đến lúc phải phân chia ở riêng.”Bà Vương cũng ngồi xuống, bắt đầu giải thích lý do hôm nay mời trưởng thôn và đội trưởng đến.Trưởng thôn và đội trưởng gật đầu, đồng ý với cách nói của bà.“Vậy mấy người muốn phân chia thế nào?” Trưởng thôn nhấp một ngụm trà.“Hiện tại trong nhà có năm trăm đồng tiền mặt, hai anh em mỗi người hai trăm, tôi giữ lại một trăm. Nhà chỉ có ba phòng ngủ, sau này khi tôi đi, căn phòng của tôi sẽ để lại phòng cho cháu đích tôn. Về sau tôi sẽ sống với con trai cả, mỗi năm con trai thứ cho năm mươi cân lương thực là được. Tất cả bát đ ĩa, nồi niêu xoong chảo, bàn ghế trong nhà đều chia đôi hết.”Bà Vương phân chia rất đơn giản và thẳng thắn, mọi thứ trong nhà chia đôi cho hai anh em.“Hai anh em có ý kiến gì không?” Trưởng thôn hỏi hai anh em đang đứng bên cạnh.“Không có ý kiến gì,” Trương Dũng không có ý kiến gì, mẹ đã phân chia rất công bằng rồi.Tào Chiêu Đệ đứng bên cạnh cũng không nói gì.“Tôi có ý kiến,” Trương Vũ bước ra.“Mẹ, hai trăm đồng này coi như tiền nuôi dưỡng hai năm tới của con, bây giờ con không lấy đi. Tất cả nồi niêu, xoong chảo, bát đ ĩa, một cái kim một sợi chỉ con cũng không lấy, con để lại cho anh cả và mẹ. Con chỉ cần căn phòng của con thôi, sau này lễ Tết sẽ về thăm mẹ và anh cả, từ hôm nay trở đi, con sẽ ở nhà của Tiểu Thanh.”Trương Vũ vốn không muốn lấy căn phòng của mình, nhưng căn phòng này ít ra còn có kỷ niệm của anh và Tiểu Thanh, không muốn bị phá hư lúc này.Chờ sau này khi con của anh cả và chị dâu trưởng thành rồi, sẽ để lại căn phòng này cho bọn trẻ.Mọi người xì xào một trận, nói Trương Vũ thật ngốc, không lấy gì cả, chẳng khác gì đi làm rể nhà vợ.“Được thôi, vậy tôi sẽ bắt đầu viết”.Trưởng thôn bắt đầu viết giấy phân chia tài sản, làm thành ba bản.Sau khi viết xong, hai anh em ký tên, điểm chỉ. Lúc tiễn trưởng thôn và đội trưởng ra về, mỗi người còn được tặng một ít kẹo.“Trương Vũ, mẹ xin lỗi con, phân chia tới lui thế này mà con chẳng được gì cả.”Hai mắt bà Vương đỏ hoe.“Mẹ, mẹ làm sao thế, con đã nói rồi mà, con có cách kiếm tiền riêng, con có tiền,” Trương Vũ an ủi bà Vương.Tào Chiêu Đệ nhìn tờ hai trăm đồng trong tay, lấy ra hai mươi đồng rồi đưa lại cho bà Vương một trăm tám mươi đồng.“Mẹ, mẹ cứ làm chủ gia đình, chúng con tiêu xài hoang phí, không biết tiết kiệm tiền, con chỉ lấy hai mươi đồng để mua thuốc uống thôi.Tào Chiêu Đệ nghe nói trên thị trấn có một thầy thuốc đông y chữa bệnh rất tốt, nhiều người uống thuốc của ông ấy đều đã có thai, Tào Chiêu Đệ định tháng sau, khi mình khỏe lại sẽ đến đó bốc thuốc.“Được.” Bà Vương gật đầu.Sau đó, Trương Vũ bắt đầu thu dọn quần áo của mình, anh cũng không có nhiều quần áo, xuân hạ thu đông chỉ có khoảng mười bộ quần áo, dùng ga giường bọc lại là xong.“Anh cả, chị dâu, tối nay đến nhà em ăn cơm, đến sớm xem tivi nhé.”Vương Tiểu Thanh dặn dò trước khi đi, bảo họ tối đến ăn cơm, bây giờ bọn họ đã là người một nhà, nhưng còn chưa đến nhà cô ăn cơm lần nào.“Được, được, được” Tào Chiêu Đệ và Trương Dũng gật gật đầu, không có tivi xem thật sự rất buồn chán.Sau khi Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh đi rồi, Tào Chiêu Đệ cũng nghĩ đến việc mua một chiếc tivi.

Hai ngày sau, đến ngày hẹn phân chia tài sản đã ước định trước đó.

Trương Dũng dậy từ sớm đến gọi trưởng thôn và đội trưởng đến.

Cũng có không ít người dân trong thôn đến xem náo nhiệt.

Trương Vũ mang ra hai tách trà cho trưởng thôn và đội trưởng.

“Trưởng thôn, đội trưởng, làm phiền các chủ phải đến đây, như người ta nói, cây lớn phân cành, con trai lớn phải ra ở riêng, giờ hai bọn cháu đều đã lập gia đình, cũng đã đến lúc phải phân chia ở riêng.”

Bà Vương cũng ngồi xuống, bắt đầu giải thích lý do hôm nay mời trưởng thôn và đội trưởng đến.

Trưởng thôn và đội trưởng gật đầu, đồng ý với cách nói của bà.

“Vậy mấy người muốn phân chia thế nào?” Trưởng thôn nhấp một ngụm trà.

“Hiện tại trong nhà có năm trăm đồng tiền mặt, hai anh em mỗi người hai trăm, tôi giữ lại một trăm. Nhà chỉ có ba phòng ngủ, sau này khi tôi đi, căn phòng của tôi sẽ để lại phòng cho cháu đích tôn. Về sau tôi sẽ sống với con trai cả, mỗi năm con trai thứ cho năm mươi cân lương thực là được. Tất cả bát đ ĩa, nồi niêu xoong chảo, bàn ghế trong nhà đều chia đôi hết.”

Bà Vương phân chia rất đơn giản và thẳng thắn, mọi thứ trong nhà chia đôi cho hai anh em.

“Hai anh em có ý kiến gì không?” Trưởng thôn hỏi hai anh em đang đứng bên cạnh.

“Không có ý kiến gì,” Trương Dũng không có ý kiến gì, mẹ đã phân chia rất công bằng rồi.

Tào Chiêu Đệ đứng bên cạnh cũng không nói gì.

“Tôi có ý kiến,” Trương Vũ bước ra.

“Mẹ, hai trăm đồng này coi như tiền nuôi dưỡng hai năm tới của con, bây giờ con không lấy đi. Tất cả nồi niêu, xoong chảo, bát đ ĩa, một cái kim một sợi chỉ con cũng không lấy, con để lại cho anh cả và mẹ. Con chỉ cần căn phòng của con thôi, sau này lễ Tết sẽ về thăm mẹ và anh cả, từ hôm nay trở đi, con sẽ ở nhà của Tiểu Thanh.”

Trương Vũ vốn không muốn lấy căn phòng của mình, nhưng căn phòng này ít ra còn có kỷ niệm của anh và Tiểu Thanh, không muốn bị phá hư lúc này.

Chờ sau này khi con của anh cả và chị dâu trưởng thành rồi, sẽ để lại căn phòng này cho bọn trẻ.

Mọi người xì xào một trận, nói Trương Vũ thật ngốc, không lấy gì cả, chẳng khác gì đi làm rể nhà vợ.

“Được thôi, vậy tôi sẽ bắt đầu viết”.

Trưởng thôn bắt đầu viết giấy phân chia tài sản, làm thành ba bản.

Sau khi viết xong, hai anh em ký tên, điểm chỉ. Lúc tiễn trưởng thôn và đội trưởng ra về, mỗi người còn được tặng một ít kẹo.

“Trương Vũ, mẹ xin lỗi con, phân chia tới lui thế này mà con chẳng được gì cả.”

Hai mắt bà Vương đỏ hoe.

“Mẹ, mẹ làm sao thế, con đã nói rồi mà, con có cách kiếm tiền riêng, con có tiền,” Trương Vũ an ủi bà Vương.

Tào Chiêu Đệ nhìn tờ hai trăm đồng trong tay, lấy ra hai mươi đồng rồi đưa lại cho bà Vương một trăm tám mươi đồng.

“Mẹ, mẹ cứ làm chủ gia đình, chúng con tiêu xài hoang phí, không biết tiết kiệm tiền, con chỉ lấy hai mươi đồng để mua thuốc uống thôi.

Tào Chiêu Đệ nghe nói trên thị trấn có một thầy thuốc đông y chữa bệnh rất tốt, nhiều người uống thuốc của ông ấy đều đã có thai, Tào Chiêu Đệ định tháng sau, khi mình khỏe lại sẽ đến đó bốc thuốc.

“Được.” Bà Vương gật đầu.

Sau đó, Trương Vũ bắt đầu thu dọn quần áo của mình, anh cũng không có nhiều quần áo, xuân hạ thu đông chỉ có khoảng mười bộ quần áo, dùng ga giường bọc lại là xong.

“Anh cả, chị dâu, tối nay đến nhà em ăn cơm, đến sớm xem tivi nhé.”

Vương Tiểu Thanh dặn dò trước khi đi, bảo họ tối đến ăn cơm, bây giờ bọn họ đã là người một nhà, nhưng còn chưa đến nhà cô ăn cơm lần nào.

“Được, được, được” Tào Chiêu Đệ và Trương Dũng gật gật đầu, không có tivi xem thật sự rất buồn chán.

Sau khi Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh đi rồi, Tào Chiêu Đệ cũng nghĩ đến việc mua một chiếc tivi.

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Hai ngày sau, đến ngày hẹn phân chia tài sản đã ước định trước đó.Trương Dũng dậy từ sớm đến gọi trưởng thôn và đội trưởng đến.Cũng có không ít người dân trong thôn đến xem náo nhiệt.Trương Vũ mang ra hai tách trà cho trưởng thôn và đội trưởng.“Trưởng thôn, đội trưởng, làm phiền các chủ phải đến đây, như người ta nói, cây lớn phân cành, con trai lớn phải ra ở riêng, giờ hai bọn cháu đều đã lập gia đình, cũng đã đến lúc phải phân chia ở riêng.”Bà Vương cũng ngồi xuống, bắt đầu giải thích lý do hôm nay mời trưởng thôn và đội trưởng đến.Trưởng thôn và đội trưởng gật đầu, đồng ý với cách nói của bà.“Vậy mấy người muốn phân chia thế nào?” Trưởng thôn nhấp một ngụm trà.“Hiện tại trong nhà có năm trăm đồng tiền mặt, hai anh em mỗi người hai trăm, tôi giữ lại một trăm. Nhà chỉ có ba phòng ngủ, sau này khi tôi đi, căn phòng của tôi sẽ để lại phòng cho cháu đích tôn. Về sau tôi sẽ sống với con trai cả, mỗi năm con trai thứ cho năm mươi cân lương thực là được. Tất cả bát đ ĩa, nồi niêu xoong chảo, bàn ghế trong nhà đều chia đôi hết.”Bà Vương phân chia rất đơn giản và thẳng thắn, mọi thứ trong nhà chia đôi cho hai anh em.“Hai anh em có ý kiến gì không?” Trưởng thôn hỏi hai anh em đang đứng bên cạnh.“Không có ý kiến gì,” Trương Dũng không có ý kiến gì, mẹ đã phân chia rất công bằng rồi.Tào Chiêu Đệ đứng bên cạnh cũng không nói gì.“Tôi có ý kiến,” Trương Vũ bước ra.“Mẹ, hai trăm đồng này coi như tiền nuôi dưỡng hai năm tới của con, bây giờ con không lấy đi. Tất cả nồi niêu, xoong chảo, bát đ ĩa, một cái kim một sợi chỉ con cũng không lấy, con để lại cho anh cả và mẹ. Con chỉ cần căn phòng của con thôi, sau này lễ Tết sẽ về thăm mẹ và anh cả, từ hôm nay trở đi, con sẽ ở nhà của Tiểu Thanh.”Trương Vũ vốn không muốn lấy căn phòng của mình, nhưng căn phòng này ít ra còn có kỷ niệm của anh và Tiểu Thanh, không muốn bị phá hư lúc này.Chờ sau này khi con của anh cả và chị dâu trưởng thành rồi, sẽ để lại căn phòng này cho bọn trẻ.Mọi người xì xào một trận, nói Trương Vũ thật ngốc, không lấy gì cả, chẳng khác gì đi làm rể nhà vợ.“Được thôi, vậy tôi sẽ bắt đầu viết”.Trưởng thôn bắt đầu viết giấy phân chia tài sản, làm thành ba bản.Sau khi viết xong, hai anh em ký tên, điểm chỉ. Lúc tiễn trưởng thôn và đội trưởng ra về, mỗi người còn được tặng một ít kẹo.“Trương Vũ, mẹ xin lỗi con, phân chia tới lui thế này mà con chẳng được gì cả.”Hai mắt bà Vương đỏ hoe.“Mẹ, mẹ làm sao thế, con đã nói rồi mà, con có cách kiếm tiền riêng, con có tiền,” Trương Vũ an ủi bà Vương.Tào Chiêu Đệ nhìn tờ hai trăm đồng trong tay, lấy ra hai mươi đồng rồi đưa lại cho bà Vương một trăm tám mươi đồng.“Mẹ, mẹ cứ làm chủ gia đình, chúng con tiêu xài hoang phí, không biết tiết kiệm tiền, con chỉ lấy hai mươi đồng để mua thuốc uống thôi.Tào Chiêu Đệ nghe nói trên thị trấn có một thầy thuốc đông y chữa bệnh rất tốt, nhiều người uống thuốc của ông ấy đều đã có thai, Tào Chiêu Đệ định tháng sau, khi mình khỏe lại sẽ đến đó bốc thuốc.“Được.” Bà Vương gật đầu.Sau đó, Trương Vũ bắt đầu thu dọn quần áo của mình, anh cũng không có nhiều quần áo, xuân hạ thu đông chỉ có khoảng mười bộ quần áo, dùng ga giường bọc lại là xong.“Anh cả, chị dâu, tối nay đến nhà em ăn cơm, đến sớm xem tivi nhé.”Vương Tiểu Thanh dặn dò trước khi đi, bảo họ tối đến ăn cơm, bây giờ bọn họ đã là người một nhà, nhưng còn chưa đến nhà cô ăn cơm lần nào.“Được, được, được” Tào Chiêu Đệ và Trương Dũng gật gật đầu, không có tivi xem thật sự rất buồn chán.Sau khi Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh đi rồi, Tào Chiêu Đệ cũng nghĩ đến việc mua một chiếc tivi.

Chương 256: Chương 256