“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…
Chương 259: Chương 259
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Trương Vũ nghĩ rằng Vương Tiểu Thanh lớn lên ở Thượng Hải, nhất định sẽ muốn trở về Thượng Hải học.Nhưng Vương Tiểu Thanh vốn không lớn lên ở Thượng Hải, cho nên cô căn bản không có tình cảm với nơi đó.Dù sao thì học ở đâu cũng như nhau, chỉ cần được ở cùng Trương Vũ là được rồi.“Được, em chưa đến Hồ Nam bao giờ, nghe nói ở đó có nhiều món ăn ngon lắm, sau này chúng ta đi học đại học, ngày nào cũng ra ngoài mua đồ ăn ngon.”Vương Tiểu Thanh nhớ lại Hồ Nam có một trường sư phạm nổi tiếng, cũng là trường đại học trọng điểm.“Thanh Thanh, vậy thì tuyệt quá.” Trương Vũ hôn Vương Tiểu Thanh một cái. Trong mấy năm qua, hai người chưa bao giờ xa nhau dù chỉ một ngày, cũng chưa từng cãi nhau, mối quan hệ của bọn họ vẫn luôn gắn bó và rất yêu thương nhau.Đầu tháng 10 năm 1977, thông báo khôi phục kỳ thi đại học được lan truyền khắp nơi như một cơn mưa lớn.Các thanh niên trí thức mãnh liệt tìm kiếm tài liệu ôn thi khắp nơi, sách vở trở nên khan hiếm. Không ít thanh niên trong thôn đã học hết cấp ba cũng bắt đầu có ý định ôn thi lại.Cầm sách lên ôn tập, nhưng lại cảm thấy thời gian không còn kịp, chỉ còn hơn một tháng, kỳ thi đại học được ấn định vào đầu tháng.Trương Hồng Châu và Hoàng Cẩm đều cảm thấy Vương Tiểu Thanh thật thần kỳ, việc lựa chọn ôn thi của cô quả thật không sai, nhờ vậy mà bọn họ có thêm vài tháng ôn luyện so với người khác, cái này gọi là khác nhau một trời một vực.Hoàng Cẩm bắt đầu không đi ra ngoài, mọi việc ăn uống, vệ sinh đều diễn ra trong điểm thanh niên tri thức, luôn đóng kín cửa. Nếu không phải thỉnh thoảng anh đến hỏi bài vợ chồng Vương Tiểu Thanh thì mọi người còn tưởng rằng anh có chuyện gì rồi.Nhị Cẩu cũng chú ý đến hành động của Trương Hồng Châu, lo sợ cô ấy sẽ đi thi đại học, nếu thật sự thi đỗ chắc cả đời này cô ấy sẽ không quay lại đây nữa. Nhưng Nhị Cẩu không phát hiện ra điều gì bất thường ở Trương Hồng Châu cả.Mỗi ngày Trương Hồng Châu đều đi ngủ rất sớm, khi Nhị Cẩu ngủ rồi, cô ta mới dậy đọc sách, sáng sớm khi mọi người còn chưa dậy, cô ta cũng học.Buổi trưa khi mọi người nghỉ trưa, cô ta lại đọc sách, thậm chí khi vào nhà vệ sinh cũng mang sách theo. Cô ta thường xuyên xin nghỉ ốm để có thời gian ôn thi.Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ lo lắng, năm sau sẽ đi học đại học, không thể chăm sóc gia đình được, trước đây hai người cũng đã hứa sẽ giúp anh cả tìm cách kiếm tiền.Hai người dành ra một ngày lên thị trấn tìm mặt bằng. Trên thị trấn có nhiều mặt bằng trống, mặc dù hiện tại đều là doanh nghiệp nhà nước, nhưng đã có không ít người to gan, lén lút làm ăn nhỏ, chính sách hiện tại rất thoáng, căn bản không có ai kiểm soát.Vương Tiểu Thanh cảm thấy sau Tết năm sau, anh cả có thể mở một nhà hàng ở thị trấn, buổi sáng bán bún, buổi trưa bán cơm, buổi tối bán đồ ăn khuya.Cuối cùng, Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ chọn mặt bằng trước cổng bến xe, mua liền hai gian kề nhau, đều là hai tầng.Tầng một là mặt bằng kinh doanh, tầng hai để ở. Sau này có thể đập thông tường ở tầng một, một bên làm phòng bếp, một bên để bàn ghế.Chỉ tiếc là căn nhà này có chút cũ nát, lâu rồi không có người ở, từ khi cấm tư nhân kinh doanh, những mặt bằng này đều cho thuê cũng thuê không được, muôn bán cũng không bán được.Chủ nhà vừa nghe tin có người muốn mua, rất vui vẻ, năm xưa căn nhà này cho thuê cũng kiếm được khá nhiều tiền, nhưng đến đời chủ nhà hiện tại thì không được kinh doanh nữa, chủ nhà còn suýt chút nữa bị quy vào nhà tư sản, cho nên bình thường làm việc đều là khiêm tốn, khiêm tốn và khiêm tốn.
Trương Vũ nghĩ rằng Vương Tiểu Thanh lớn lên ở Thượng Hải, nhất định sẽ muốn trở về Thượng Hải học.
Nhưng Vương Tiểu Thanh vốn không lớn lên ở Thượng Hải, cho nên cô căn bản không có tình cảm với nơi đó.
Dù sao thì học ở đâu cũng như nhau, chỉ cần được ở cùng Trương Vũ là được rồi.
“Được, em chưa đến Hồ Nam bao giờ, nghe nói ở đó có nhiều món ăn ngon lắm, sau này chúng ta đi học đại học, ngày nào cũng ra ngoài mua đồ ăn ngon.”
Vương Tiểu Thanh nhớ lại Hồ Nam có một trường sư phạm nổi tiếng, cũng là trường đại học trọng điểm.
“Thanh Thanh, vậy thì tuyệt quá.” Trương Vũ hôn Vương Tiểu Thanh một cái. Trong mấy năm qua, hai người chưa bao giờ xa nhau dù chỉ một ngày, cũng chưa từng cãi nhau, mối quan hệ của bọn họ vẫn luôn gắn bó và rất yêu thương nhau.
Đầu tháng 10 năm 1977, thông báo khôi phục kỳ thi đại học được lan truyền khắp nơi như một cơn mưa lớn.
Các thanh niên trí thức mãnh liệt tìm kiếm tài liệu ôn thi khắp nơi, sách vở trở nên khan hiếm. Không ít thanh niên trong thôn đã học hết cấp ba cũng bắt đầu có ý định ôn thi lại.
Cầm sách lên ôn tập, nhưng lại cảm thấy thời gian không còn kịp, chỉ còn hơn một tháng, kỳ thi đại học được ấn định vào đầu tháng.
Trương Hồng Châu và Hoàng Cẩm đều cảm thấy Vương Tiểu Thanh thật thần kỳ, việc lựa chọn ôn thi của cô quả thật không sai, nhờ vậy mà bọn họ có thêm vài tháng ôn luyện so với người khác, cái này gọi là khác nhau một trời một vực.
Hoàng Cẩm bắt đầu không đi ra ngoài, mọi việc ăn uống, vệ sinh đều diễn ra trong điểm thanh niên tri thức, luôn đóng kín cửa. Nếu không phải thỉnh thoảng anh đến hỏi bài vợ chồng Vương Tiểu Thanh thì mọi người còn tưởng rằng anh có chuyện gì rồi.
Nhị Cẩu cũng chú ý đến hành động của Trương Hồng Châu, lo sợ cô ấy sẽ đi thi đại học, nếu thật sự thi đỗ chắc cả đời này cô ấy sẽ không quay lại đây nữa. Nhưng Nhị Cẩu không phát hiện ra điều gì bất thường ở Trương Hồng Châu cả.
Mỗi ngày Trương Hồng Châu đều đi ngủ rất sớm, khi Nhị Cẩu ngủ rồi, cô ta mới dậy đọc sách, sáng sớm khi mọi người còn chưa dậy, cô ta cũng học.
Buổi trưa khi mọi người nghỉ trưa, cô ta lại đọc sách, thậm chí khi vào nhà vệ sinh cũng mang sách theo. Cô ta thường xuyên xin nghỉ ốm để có thời gian ôn thi.
Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ lo lắng, năm sau sẽ đi học đại học, không thể chăm sóc gia đình được, trước đây hai người cũng đã hứa sẽ giúp anh cả tìm cách kiếm tiền.
Hai người dành ra một ngày lên thị trấn tìm mặt bằng. Trên thị trấn có nhiều mặt bằng trống, mặc dù hiện tại đều là doanh nghiệp nhà nước, nhưng đã có không ít người to gan, lén lút làm ăn nhỏ, chính sách hiện tại rất thoáng, căn bản không có ai kiểm soát.
Vương Tiểu Thanh cảm thấy sau Tết năm sau, anh cả có thể mở một nhà hàng ở thị trấn, buổi sáng bán bún, buổi trưa bán cơm, buổi tối bán đồ ăn khuya.
Cuối cùng, Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ chọn mặt bằng trước cổng bến xe, mua liền hai gian kề nhau, đều là hai tầng.
Tầng một là mặt bằng kinh doanh, tầng hai để ở. Sau này có thể đập thông tường ở tầng một, một bên làm phòng bếp, một bên để bàn ghế.
Chỉ tiếc là căn nhà này có chút cũ nát, lâu rồi không có người ở, từ khi cấm tư nhân kinh doanh, những mặt bằng này đều cho thuê cũng thuê không được, muôn bán cũng không bán được.
Chủ nhà vừa nghe tin có người muốn mua, rất vui vẻ, năm xưa căn nhà này cho thuê cũng kiếm được khá nhiều tiền, nhưng đến đời chủ nhà hiện tại thì không được kinh doanh nữa, chủ nhà còn suýt chút nữa bị quy vào nhà tư sản, cho nên bình thường làm việc đều là khiêm tốn, khiêm tốn và khiêm tốn.
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Trương Vũ nghĩ rằng Vương Tiểu Thanh lớn lên ở Thượng Hải, nhất định sẽ muốn trở về Thượng Hải học.Nhưng Vương Tiểu Thanh vốn không lớn lên ở Thượng Hải, cho nên cô căn bản không có tình cảm với nơi đó.Dù sao thì học ở đâu cũng như nhau, chỉ cần được ở cùng Trương Vũ là được rồi.“Được, em chưa đến Hồ Nam bao giờ, nghe nói ở đó có nhiều món ăn ngon lắm, sau này chúng ta đi học đại học, ngày nào cũng ra ngoài mua đồ ăn ngon.”Vương Tiểu Thanh nhớ lại Hồ Nam có một trường sư phạm nổi tiếng, cũng là trường đại học trọng điểm.“Thanh Thanh, vậy thì tuyệt quá.” Trương Vũ hôn Vương Tiểu Thanh một cái. Trong mấy năm qua, hai người chưa bao giờ xa nhau dù chỉ một ngày, cũng chưa từng cãi nhau, mối quan hệ của bọn họ vẫn luôn gắn bó và rất yêu thương nhau.Đầu tháng 10 năm 1977, thông báo khôi phục kỳ thi đại học được lan truyền khắp nơi như một cơn mưa lớn.Các thanh niên trí thức mãnh liệt tìm kiếm tài liệu ôn thi khắp nơi, sách vở trở nên khan hiếm. Không ít thanh niên trong thôn đã học hết cấp ba cũng bắt đầu có ý định ôn thi lại.Cầm sách lên ôn tập, nhưng lại cảm thấy thời gian không còn kịp, chỉ còn hơn một tháng, kỳ thi đại học được ấn định vào đầu tháng.Trương Hồng Châu và Hoàng Cẩm đều cảm thấy Vương Tiểu Thanh thật thần kỳ, việc lựa chọn ôn thi của cô quả thật không sai, nhờ vậy mà bọn họ có thêm vài tháng ôn luyện so với người khác, cái này gọi là khác nhau một trời một vực.Hoàng Cẩm bắt đầu không đi ra ngoài, mọi việc ăn uống, vệ sinh đều diễn ra trong điểm thanh niên tri thức, luôn đóng kín cửa. Nếu không phải thỉnh thoảng anh đến hỏi bài vợ chồng Vương Tiểu Thanh thì mọi người còn tưởng rằng anh có chuyện gì rồi.Nhị Cẩu cũng chú ý đến hành động của Trương Hồng Châu, lo sợ cô ấy sẽ đi thi đại học, nếu thật sự thi đỗ chắc cả đời này cô ấy sẽ không quay lại đây nữa. Nhưng Nhị Cẩu không phát hiện ra điều gì bất thường ở Trương Hồng Châu cả.Mỗi ngày Trương Hồng Châu đều đi ngủ rất sớm, khi Nhị Cẩu ngủ rồi, cô ta mới dậy đọc sách, sáng sớm khi mọi người còn chưa dậy, cô ta cũng học.Buổi trưa khi mọi người nghỉ trưa, cô ta lại đọc sách, thậm chí khi vào nhà vệ sinh cũng mang sách theo. Cô ta thường xuyên xin nghỉ ốm để có thời gian ôn thi.Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ lo lắng, năm sau sẽ đi học đại học, không thể chăm sóc gia đình được, trước đây hai người cũng đã hứa sẽ giúp anh cả tìm cách kiếm tiền.Hai người dành ra một ngày lên thị trấn tìm mặt bằng. Trên thị trấn có nhiều mặt bằng trống, mặc dù hiện tại đều là doanh nghiệp nhà nước, nhưng đã có không ít người to gan, lén lút làm ăn nhỏ, chính sách hiện tại rất thoáng, căn bản không có ai kiểm soát.Vương Tiểu Thanh cảm thấy sau Tết năm sau, anh cả có thể mở một nhà hàng ở thị trấn, buổi sáng bán bún, buổi trưa bán cơm, buổi tối bán đồ ăn khuya.Cuối cùng, Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ chọn mặt bằng trước cổng bến xe, mua liền hai gian kề nhau, đều là hai tầng.Tầng một là mặt bằng kinh doanh, tầng hai để ở. Sau này có thể đập thông tường ở tầng một, một bên làm phòng bếp, một bên để bàn ghế.Chỉ tiếc là căn nhà này có chút cũ nát, lâu rồi không có người ở, từ khi cấm tư nhân kinh doanh, những mặt bằng này đều cho thuê cũng thuê không được, muôn bán cũng không bán được.Chủ nhà vừa nghe tin có người muốn mua, rất vui vẻ, năm xưa căn nhà này cho thuê cũng kiếm được khá nhiều tiền, nhưng đến đời chủ nhà hiện tại thì không được kinh doanh nữa, chủ nhà còn suýt chút nữa bị quy vào nhà tư sản, cho nên bình thường làm việc đều là khiêm tốn, khiêm tốn và khiêm tốn.