“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…
Chương 271: Chương 271
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… “Không có việc gì, anh vừa đi hỏi đồng chí kia xem thời gian kéo cờ ở quảng trường Thiên An Môn là mấy giờ, anh ấy nói là bảy giờ rưỡi, tốt nhất nên đến sớm một hai tiếng, nếu không sẽ không chen vào được.”Trương Vũ ôm lấy Vương Tiểu Thanh, giúp cô che gió.“Ồ, bảy giờ rưỡi, cũng không muộn hơn so với em nghĩ.” Vương Tiểu Thanh còn tưởng rằng phải là sáu giờ sáng.“Hóa ra thời gian kéo cờ cũng phải có sự hiểu biết, anh ấy nói với anh rằng, thời gian kéo cờ mỗi ngày đều không giống nhau.Hình như mỗi ngày sẽ lùi lại 52 giây, mùa hè có thể là bốn, năm giờ đã kéo cờ rồi, sau đó dần dần muộn hơn, đến mùa đông là muộn nhất, khoảng bảy giờ rưỡi.”Trương Vũ giải thích cho Vương Tiểu Thanh.“Ồ, hóa ra trong chuyện này cũng có nhiều điều đáng học hỏi như vậy.” Vương Tiểu Thanh gật đầu.“Chúng ta đi tìm nhà nghỉ trước đã.”Mười ngày sau...Hai người lên tàu trở về thành phố Hành.Trong toa tàu vẫn chỉ có hai người họ.“Thật tốt quá chồng à, chuyện vui nhất chính là lần này đã dọn sạch sẽ hàng hóa trong không gian.”Vương Tiểu Thanh cảm thấy nhẹ nhõm như giải tỏa được cơn táo bón kéo dài nhiều ngày liền.“Chuyến đi này của chúng ta rất đáng giá, chúng ta đã ăn rất nhiều món ngon, còn mua nhiều quần áo mới, đồ ăn vặt, em còn mua nhiều đồ cho anh cả và chị dâu nữa. Cảm ơn em Tiểu Thanh”Cho tới bây giờ Trương Vũ chưa từng hy vọng Tiểu Thanh sẽ đối tốt với người thân của anh như với như người trong gia đình cô.Nhưng không ngờ cô so với một người làm con trai, làm em trai như anh, còn làm tốt hơn cả bản thân anh.“Đó cũng là điều mà em nên làm, cả nhà đối xử với em như gia đình, thì em cũng nên như vậy.”Vương Tiểu Thanh cảm thấy ý nghĩa cố gắng kiếm tiền của cô và Trương Vũ không phải là như thế sao.“Em nghỉ ngơi một chút đi.” Trường Vũ sờ sờ mái tóc của Vương Tiểu Thanh.“Em không mệt, em muốn ngắm cảnh bên ngoài.”Vương Tiểu Thanh ngồi dậy, bây giờ là ban ngày, cô không muốn ngủ, chỉ muốn đọc tiểu thuyết trong không gian.Từ khi bắt đầu ôn tập nghiêm túc, cô không đọc nữa, hơn nữa thời gian nghỉ ngơi lại có tivi để xem, sách trong không gian thì không đọc nhiều.Hai ngày sau, Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ về đến Phong Thu Loan.Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ về đến thị trấn liền lấy xe đạp ra, hai người đạp xe về, về đến nhà là ba giờ chiều.“Mệt không, em đi tắm và nghỉ ngơi một chút đi.”Trương Vũ lấy khăn lau bụi trong nhà, ra ngoài hơn nửa tháng, trong nhà đã có một lớp bụi bao phủ.“Được.” Vương Tiểu Thanh đi vào không gian, tắm rửa rồi ngâm mình một lúc, cảm giác mệt mỏi khắp cơ thể đều tan biến hết.Thay quần áo xong, cô lấy đồ đã mua cho gia đình anh cả ra, sắp xếp lại.“Chồng à, tối nay gọi mọi người đến đây ăn cơm tối nhé, không cần nấu ăn, trong không gian có sẵn.Vương Tiểu Thanh cũng mệt mỏi, hôm nay không muốn nấu ăn, dù sao trong không gian cũng có nhiều đồ ăn sẵn đã nấu chín từ trước, có cả món mặn lẫn món chay.“Được.” Trưởng Vũ cầm chối quét dọn trong nhà trước rồi rồi ra quét sân.“Em đi đến nhà anh cả đây.” Vương Tiểu Thanh đã ngồi xe mấy ngày liền, nên muốn ra ngoài đi dạo một chút.“Anh đi cùng em nhé.” Trương Vũ đem chút rác cuối cùng quét thành một đống.“Đi thôi.” Hai người một trước một sau đi tới nhà anh cả.Từ xa xa đã thấy Tiểu Thạch, Vương Tiểu Thanh chợt nhớ ra đã quên mất thứ gì đó, à, quên mất, là bỏng gạo, mang từ Hà Nam về chỗ thành phố Hành vẫn chưa thấy bán.Vương Tiểu Thanh đặt tay ở sau lưng, rồi từ trong không gian lấy ra một túi nhỏ, bên trong khoảng một cân.Vương Tiểu Thanh lấy hai miếng ra.“Tiểu Thạch ~” Vương Tiểu Thanh cầm bỏng rồi vẫy tay với Tiểu Thạch.
“Không có việc gì, anh vừa đi hỏi đồng chí kia xem thời gian kéo cờ ở quảng trường Thiên An Môn là mấy giờ, anh ấy nói là bảy giờ rưỡi, tốt nhất nên đến sớm một hai tiếng, nếu không sẽ không chen vào được.”
Trương Vũ ôm lấy Vương Tiểu Thanh, giúp cô che gió.
“Ồ, bảy giờ rưỡi, cũng không muộn hơn so với em nghĩ.” Vương Tiểu Thanh còn tưởng rằng phải là sáu giờ sáng.
“Hóa ra thời gian kéo cờ cũng phải có sự hiểu biết, anh ấy nói với anh rằng, thời gian kéo cờ mỗi ngày đều không giống nhau.
Hình như mỗi ngày sẽ lùi lại 52 giây, mùa hè có thể là bốn, năm giờ đã kéo cờ rồi, sau đó dần dần muộn hơn, đến mùa đông là muộn nhất, khoảng bảy giờ rưỡi.”
Trương Vũ giải thích cho Vương Tiểu Thanh.
“Ồ, hóa ra trong chuyện này cũng có nhiều điều đáng học hỏi như vậy.” Vương Tiểu Thanh gật đầu.
“Chúng ta đi tìm nhà nghỉ trước đã.”
Mười ngày sau...
Hai người lên tàu trở về thành phố Hành.
Trong toa tàu vẫn chỉ có hai người họ.
“Thật tốt quá chồng à, chuyện vui nhất chính là lần này đã dọn sạch sẽ hàng hóa trong không gian.”
Vương Tiểu Thanh cảm thấy nhẹ nhõm như giải tỏa được cơn táo bón kéo dài nhiều ngày liền.
“Chuyến đi này của chúng ta rất đáng giá, chúng ta đã ăn rất nhiều món ngon, còn mua nhiều quần áo mới, đồ ăn vặt, em còn mua nhiều đồ cho anh cả và chị dâu nữa. Cảm ơn em Tiểu Thanh”
Cho tới bây giờ Trương Vũ chưa từng hy vọng Tiểu Thanh sẽ đối tốt với người thân của anh như với như người trong gia đình cô.
Nhưng không ngờ cô so với một người làm con trai, làm em trai như anh, còn làm tốt hơn cả bản thân anh.
“Đó cũng là điều mà em nên làm, cả nhà đối xử với em như gia đình, thì em cũng nên như vậy.”
Vương Tiểu Thanh cảm thấy ý nghĩa cố gắng kiếm tiền của cô và Trương Vũ không phải là như thế sao.
“Em nghỉ ngơi một chút đi.” Trường Vũ sờ sờ mái tóc của Vương Tiểu Thanh.
“Em không mệt, em muốn ngắm cảnh bên ngoài.”
Vương Tiểu Thanh ngồi dậy, bây giờ là ban ngày, cô không muốn ngủ, chỉ muốn đọc tiểu thuyết trong không gian.
Từ khi bắt đầu ôn tập nghiêm túc, cô không đọc nữa, hơn nữa thời gian nghỉ ngơi lại có tivi để xem, sách trong không gian thì không đọc nhiều.
Hai ngày sau, Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ về đến Phong Thu Loan.
Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ về đến thị trấn liền lấy xe đạp ra, hai người đạp xe về, về đến nhà là ba giờ chiều.
“Mệt không, em đi tắm và nghỉ ngơi một chút đi.”
Trương Vũ lấy khăn lau bụi trong nhà, ra ngoài hơn nửa tháng, trong nhà đã có một lớp bụi bao phủ.
“Được.” Vương Tiểu Thanh đi vào không gian, tắm rửa rồi ngâm mình một lúc, cảm giác mệt mỏi khắp cơ thể đều tan biến hết.
Thay quần áo xong, cô lấy đồ đã mua cho gia đình anh cả ra, sắp xếp lại.
“Chồng à, tối nay gọi mọi người đến đây ăn cơm tối nhé, không cần nấu ăn, trong không gian có sẵn.
Vương Tiểu Thanh cũng mệt mỏi, hôm nay không muốn nấu ăn, dù sao trong không gian cũng có nhiều đồ ăn sẵn đã nấu chín từ trước, có cả món mặn lẫn món chay.
“Được.” Trưởng Vũ cầm chối quét dọn trong nhà trước rồi rồi ra quét sân.
“Em đi đến nhà anh cả đây.” Vương Tiểu Thanh đã ngồi xe mấy ngày liền, nên muốn ra ngoài đi dạo một chút.
“Anh đi cùng em nhé.” Trương Vũ đem chút rác cuối cùng quét thành một đống.
“Đi thôi.” Hai người một trước một sau đi tới nhà anh cả.
Từ xa xa đã thấy Tiểu Thạch, Vương Tiểu Thanh chợt nhớ ra đã quên mất thứ gì đó, à, quên mất, là bỏng gạo, mang từ Hà Nam về chỗ thành phố Hành vẫn chưa thấy bán.
Vương Tiểu Thanh đặt tay ở sau lưng, rồi từ trong không gian lấy ra một túi nhỏ, bên trong khoảng một cân.
Vương Tiểu Thanh lấy hai miếng ra.
“Tiểu Thạch ~” Vương Tiểu Thanh cầm bỏng rồi vẫy tay với Tiểu Thạch.
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… “Không có việc gì, anh vừa đi hỏi đồng chí kia xem thời gian kéo cờ ở quảng trường Thiên An Môn là mấy giờ, anh ấy nói là bảy giờ rưỡi, tốt nhất nên đến sớm một hai tiếng, nếu không sẽ không chen vào được.”Trương Vũ ôm lấy Vương Tiểu Thanh, giúp cô che gió.“Ồ, bảy giờ rưỡi, cũng không muộn hơn so với em nghĩ.” Vương Tiểu Thanh còn tưởng rằng phải là sáu giờ sáng.“Hóa ra thời gian kéo cờ cũng phải có sự hiểu biết, anh ấy nói với anh rằng, thời gian kéo cờ mỗi ngày đều không giống nhau.Hình như mỗi ngày sẽ lùi lại 52 giây, mùa hè có thể là bốn, năm giờ đã kéo cờ rồi, sau đó dần dần muộn hơn, đến mùa đông là muộn nhất, khoảng bảy giờ rưỡi.”Trương Vũ giải thích cho Vương Tiểu Thanh.“Ồ, hóa ra trong chuyện này cũng có nhiều điều đáng học hỏi như vậy.” Vương Tiểu Thanh gật đầu.“Chúng ta đi tìm nhà nghỉ trước đã.”Mười ngày sau...Hai người lên tàu trở về thành phố Hành.Trong toa tàu vẫn chỉ có hai người họ.“Thật tốt quá chồng à, chuyện vui nhất chính là lần này đã dọn sạch sẽ hàng hóa trong không gian.”Vương Tiểu Thanh cảm thấy nhẹ nhõm như giải tỏa được cơn táo bón kéo dài nhiều ngày liền.“Chuyến đi này của chúng ta rất đáng giá, chúng ta đã ăn rất nhiều món ngon, còn mua nhiều quần áo mới, đồ ăn vặt, em còn mua nhiều đồ cho anh cả và chị dâu nữa. Cảm ơn em Tiểu Thanh”Cho tới bây giờ Trương Vũ chưa từng hy vọng Tiểu Thanh sẽ đối tốt với người thân của anh như với như người trong gia đình cô.Nhưng không ngờ cô so với một người làm con trai, làm em trai như anh, còn làm tốt hơn cả bản thân anh.“Đó cũng là điều mà em nên làm, cả nhà đối xử với em như gia đình, thì em cũng nên như vậy.”Vương Tiểu Thanh cảm thấy ý nghĩa cố gắng kiếm tiền của cô và Trương Vũ không phải là như thế sao.“Em nghỉ ngơi một chút đi.” Trường Vũ sờ sờ mái tóc của Vương Tiểu Thanh.“Em không mệt, em muốn ngắm cảnh bên ngoài.”Vương Tiểu Thanh ngồi dậy, bây giờ là ban ngày, cô không muốn ngủ, chỉ muốn đọc tiểu thuyết trong không gian.Từ khi bắt đầu ôn tập nghiêm túc, cô không đọc nữa, hơn nữa thời gian nghỉ ngơi lại có tivi để xem, sách trong không gian thì không đọc nhiều.Hai ngày sau, Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ về đến Phong Thu Loan.Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ về đến thị trấn liền lấy xe đạp ra, hai người đạp xe về, về đến nhà là ba giờ chiều.“Mệt không, em đi tắm và nghỉ ngơi một chút đi.”Trương Vũ lấy khăn lau bụi trong nhà, ra ngoài hơn nửa tháng, trong nhà đã có một lớp bụi bao phủ.“Được.” Vương Tiểu Thanh đi vào không gian, tắm rửa rồi ngâm mình một lúc, cảm giác mệt mỏi khắp cơ thể đều tan biến hết.Thay quần áo xong, cô lấy đồ đã mua cho gia đình anh cả ra, sắp xếp lại.“Chồng à, tối nay gọi mọi người đến đây ăn cơm tối nhé, không cần nấu ăn, trong không gian có sẵn.Vương Tiểu Thanh cũng mệt mỏi, hôm nay không muốn nấu ăn, dù sao trong không gian cũng có nhiều đồ ăn sẵn đã nấu chín từ trước, có cả món mặn lẫn món chay.“Được.” Trưởng Vũ cầm chối quét dọn trong nhà trước rồi rồi ra quét sân.“Em đi đến nhà anh cả đây.” Vương Tiểu Thanh đã ngồi xe mấy ngày liền, nên muốn ra ngoài đi dạo một chút.“Anh đi cùng em nhé.” Trương Vũ đem chút rác cuối cùng quét thành một đống.“Đi thôi.” Hai người một trước một sau đi tới nhà anh cả.Từ xa xa đã thấy Tiểu Thạch, Vương Tiểu Thanh chợt nhớ ra đã quên mất thứ gì đó, à, quên mất, là bỏng gạo, mang từ Hà Nam về chỗ thành phố Hành vẫn chưa thấy bán.Vương Tiểu Thanh đặt tay ở sau lưng, rồi từ trong không gian lấy ra một túi nhỏ, bên trong khoảng một cân.Vương Tiểu Thanh lấy hai miếng ra.“Tiểu Thạch ~” Vương Tiểu Thanh cầm bỏng rồi vẫy tay với Tiểu Thạch.