“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…

Chương 286: Chương 286

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Vương Tiểu Thanh gật đầu. Thời đại này, mọi người đều nghĩ rằng phụ nữ mang thai cần phải ăn nhiều hơn, cũng không trách được, bởi vì phần lớn các gia đình vẫn còn khó khăn, không được ăn thịt nhiều, nên chỉ có thể ăn nhiều.Hai người trò chuyện một lúc rồi đưa Tiểu Thạch Đầu ra ngoài chơi một chút. Trương Vũ và Trương Dũng bận rộn với công việc trong quán và chuẩn bị bữa tối.Buổi tối, hai anh em làm đồ ăn bên trong, Tào Chiêu Đệ mang thức ăn cho khách, Vương Tiểu Thanh thu tiền.Đến 7 giờ tối, quán đóng cửa, vừa khéo còn dư lại một món mặn và một món chay, Tào Chiêu Đệ múc ra đ ĩa.Món ăn của Trương Dũng cũng đã hoàn thành."Cả nhà, hôm nay có món chân giò kho tàu, khâu nhục, trứng gà xào ớt, trứng hấp thịt bằm, cải thảo xào tóp mỡ, canh sườn rong biển và món còn thừa là thịt xào ớt và giá đỗ xào."Trương Vũ mang các món ăn ra, lần lượt giới thiệu tên các món."Thơm quá. tài nấu ăn của anh cả lại tiến bộ hơn rồi. Trương Vũ. anh phải học một cách chăm chỉ biết không đấy?"Vương Tiểu Thanh nhìn một bàn đồ ăn đầy màu sắc và hương vị, nuốt một ngụm nước bọt. Món khâu nhục này là do cô dạy cho anh cả, không biết anh cả nấu có ngon không nữa."Cả nhà, ăn cơm thôi." Trương Dũng mang bát cơm đến cho mọi người."Hôm nay anh đã học từ anh cả rồi, đến thành phố Tương sẽ nấu cho em ăn."Trương Vũ gắp một miếng khâu nhục cho Vương Tiểu Thanh, sau đó lại gắp một miếng cho mình.Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, cắn một miếng thịt khâu nhục."Ngon quá."Cả gia đình ăn no căng bụng, Tiểu Thạch Đầu ăn cả một miếng thịt kho tàu mà vẫn chưa chịu dừng, còn muốn ăn thêm.Mọi người không ai dám cho cậu bé ăn thêm, sợ buổi tối khó tiêu hóa, nếu ăn thêm không chừng cậu bé sẽ bị đau bụng suốt đêm.Sau khi ăn xong, hai anh em đi dọn dẹp nhà bếp, Tào Chiêu Đệ thì lau mặt và rửa chân cho Tiểu Thạch Đầu.Bà Vương khó khăn lắm mới ngồi xuống nghỉ ngơi được một chút, Tiểu Thạch Đầu thật sự quá nghịch ngợm, suốt cả ngày khiến bà rất mệt mỏi.Vương Tiểu Thanh từ trong không gian lấy ra 200 đồng."Mẹ ơi, ngày mai con và Trương Vũ sẽ đi đến thành phố Tương, mẹ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, đây là 200 đồng tiền chi tiêu cho hai, ba năm tới của mẹ, mẹ cất kỹ nhé."Đây là việc mà hai vợ chồng đã bàn trước với nhau ở nhà, quyết định đưa một lần cho vài năm, đưa năm một thì sợ quên mất, vẫn là cách này tiện hơn."Trời ơi, sao lại cho nhiều thế này, lần trước các con đưa 200 đồng ít nhất cũng đủ dùng trong bảy tám năm rồi, sao lại đưa thêm 200 đồng nữa?”Bà Vương không muốn nhận, ban đầu chỉ nói một năm năm mươi cân lương thực, năm mươi cân lương thực chỉ tầm hai ba chục đồng thôi, 200 đồng đủ dùng sáu bảy năm rồi."Mẹ, không tỉnh như thế được, bọn con không ở bên cạnh chăm sóc mẹ, đây coi như là khoản bù đắp cho mẹ, mẹ cứ nhận đi, nếu không bọn con đi xa cũng không yên tâm được."Vương Tiểu Thanh nghĩ nếu bà còn không nhận thì gọi Trương Vũ đến hỗ trợ thuyết phục, vì bà Vương luôn nghe lời Trương Vũ."Nếu con đã nói như vậy rồi thì mẹ nhận, mẹ không thể để các con đi xa rồi vẫn phải lo lắng cho mẹ. Nhưng phải nói trước, trong năm năm tới các con không được đưa thêm tiền cho mẹ nữa."Bà Vương nhận tiền, cẩn thận nhét vào túi."Vâng, còn biết rồi, mẹ, đến kỳ nghỉ hè con và Trương Vũ sẽ về thăm mẹ”. Vương Tiểu Thanh an ủi bà Vương."Tốt lắm, các con có chí, thi đỗ đại học là chuyện làm rạng danh tổ tiên, bọn con cũng không cần lo lắng gì cho mẹ nữa. Khi nào mẹ có thời gian về Phong Thu Loan, mẹ phải ra mộ ông ấy đốt ít tiền vàng, báo cho ông ấy biết rằng con trai của ông ấy có tiền đồ."

Vương Tiểu Thanh gật đầu. Thời đại này, mọi người đều nghĩ rằng phụ nữ mang thai cần phải ăn nhiều hơn, cũng không trách được, bởi vì phần lớn các gia đình vẫn còn khó khăn, không được ăn thịt nhiều, nên chỉ có thể ăn nhiều.

Hai người trò chuyện một lúc rồi đưa Tiểu Thạch Đầu ra ngoài chơi một chút. Trương Vũ và Trương Dũng bận rộn với công việc trong quán và chuẩn bị bữa tối.

Buổi tối, hai anh em làm đồ ăn bên trong, Tào Chiêu Đệ mang thức ăn cho khách, Vương Tiểu Thanh thu tiền.

Đến 7 giờ tối, quán đóng cửa, vừa khéo còn dư lại một món mặn và một món chay, Tào Chiêu Đệ múc ra đ ĩa.

Món ăn của Trương Dũng cũng đã hoàn thành.

"Cả nhà, hôm nay có món chân giò kho tàu, khâu nhục, trứng gà xào ớt, trứng hấp thịt bằm, cải thảo xào tóp mỡ, canh sườn rong biển và món còn thừa là thịt xào ớt và giá đỗ xào."

Trương Vũ mang các món ăn ra, lần lượt giới thiệu tên các món.

"Thơm quá. tài nấu ăn của anh cả lại tiến bộ hơn rồi. Trương Vũ. anh phải học một cách chăm chỉ biết không đấy?"

Vương Tiểu Thanh nhìn một bàn đồ ăn đầy màu sắc và hương vị, nuốt một ngụm nước bọt. Món khâu nhục này là do cô dạy cho anh cả, không biết anh cả nấu có ngon không nữa.

"Cả nhà, ăn cơm thôi." Trương Dũng mang bát cơm đến cho mọi người.

"Hôm nay anh đã học từ anh cả rồi, đến thành phố Tương sẽ nấu cho em ăn."

Trương Vũ gắp một miếng khâu nhục cho Vương Tiểu Thanh, sau đó lại gắp một miếng cho mình.

Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, cắn một miếng thịt khâu nhục.

"Ngon quá."

Cả gia đình ăn no căng bụng, Tiểu Thạch Đầu ăn cả một miếng thịt kho tàu mà vẫn chưa chịu dừng, còn muốn ăn thêm.

Mọi người không ai dám cho cậu bé ăn thêm, sợ buổi tối khó tiêu hóa, nếu ăn thêm không chừng cậu bé sẽ bị đau bụng suốt đêm.

Sau khi ăn xong, hai anh em đi dọn dẹp nhà bếp, Tào Chiêu Đệ thì lau mặt và rửa chân cho Tiểu Thạch Đầu.

Bà Vương khó khăn lắm mới ngồi xuống nghỉ ngơi được một chút, Tiểu Thạch Đầu thật sự quá nghịch ngợm, suốt cả ngày khiến bà rất mệt mỏi.

Vương Tiểu Thanh từ trong không gian lấy ra 200 đồng.

"Mẹ ơi, ngày mai con và Trương Vũ sẽ đi đến thành phố Tương, mẹ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, đây là 200 đồng tiền chi tiêu cho hai, ba năm tới của mẹ, mẹ cất kỹ nhé."

Đây là việc mà hai vợ chồng đã bàn trước với nhau ở nhà, quyết định đưa một lần cho vài năm, đưa năm một thì sợ quên mất, vẫn là cách này tiện hơn.

"Trời ơi, sao lại cho nhiều thế này, lần trước các con đưa 200 đồng ít nhất cũng đủ dùng trong bảy tám năm rồi, sao lại đưa thêm 200 đồng nữa?”

Bà Vương không muốn nhận, ban đầu chỉ nói một năm năm mươi cân lương thực, năm mươi cân lương thực chỉ tầm hai ba chục đồng thôi, 200 đồng đủ dùng sáu bảy năm rồi.

"Mẹ, không tỉnh như thế được, bọn con không ở bên cạnh chăm sóc mẹ, đây coi như là khoản bù đắp cho mẹ, mẹ cứ nhận đi, nếu không bọn con đi xa cũng không yên tâm được."

Vương Tiểu Thanh nghĩ nếu bà còn không nhận thì gọi Trương Vũ đến hỗ trợ thuyết phục, vì bà Vương luôn nghe lời Trương Vũ.

"Nếu con đã nói như vậy rồi thì mẹ nhận, mẹ không thể để các con đi xa rồi vẫn phải lo lắng cho mẹ. Nhưng phải nói trước, trong năm năm tới các con không được đưa thêm tiền cho mẹ nữa."

Bà Vương nhận tiền, cẩn thận nhét vào túi.

"Vâng, còn biết rồi, mẹ, đến kỳ nghỉ hè con và Trương Vũ sẽ về thăm mẹ”. Vương Tiểu Thanh an ủi bà Vương.

"Tốt lắm, các con có chí, thi đỗ đại học là chuyện làm rạng danh tổ tiên, bọn con cũng không cần lo lắng gì cho mẹ nữa. Khi nào mẹ có thời gian về Phong Thu Loan, mẹ phải ra mộ ông ấy đốt ít tiền vàng, báo cho ông ấy biết rằng con trai của ông ấy có tiền đồ."

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Vương Tiểu Thanh gật đầu. Thời đại này, mọi người đều nghĩ rằng phụ nữ mang thai cần phải ăn nhiều hơn, cũng không trách được, bởi vì phần lớn các gia đình vẫn còn khó khăn, không được ăn thịt nhiều, nên chỉ có thể ăn nhiều.Hai người trò chuyện một lúc rồi đưa Tiểu Thạch Đầu ra ngoài chơi một chút. Trương Vũ và Trương Dũng bận rộn với công việc trong quán và chuẩn bị bữa tối.Buổi tối, hai anh em làm đồ ăn bên trong, Tào Chiêu Đệ mang thức ăn cho khách, Vương Tiểu Thanh thu tiền.Đến 7 giờ tối, quán đóng cửa, vừa khéo còn dư lại một món mặn và một món chay, Tào Chiêu Đệ múc ra đ ĩa.Món ăn của Trương Dũng cũng đã hoàn thành."Cả nhà, hôm nay có món chân giò kho tàu, khâu nhục, trứng gà xào ớt, trứng hấp thịt bằm, cải thảo xào tóp mỡ, canh sườn rong biển và món còn thừa là thịt xào ớt và giá đỗ xào."Trương Vũ mang các món ăn ra, lần lượt giới thiệu tên các món."Thơm quá. tài nấu ăn của anh cả lại tiến bộ hơn rồi. Trương Vũ. anh phải học một cách chăm chỉ biết không đấy?"Vương Tiểu Thanh nhìn một bàn đồ ăn đầy màu sắc và hương vị, nuốt một ngụm nước bọt. Món khâu nhục này là do cô dạy cho anh cả, không biết anh cả nấu có ngon không nữa."Cả nhà, ăn cơm thôi." Trương Dũng mang bát cơm đến cho mọi người."Hôm nay anh đã học từ anh cả rồi, đến thành phố Tương sẽ nấu cho em ăn."Trương Vũ gắp một miếng khâu nhục cho Vương Tiểu Thanh, sau đó lại gắp một miếng cho mình.Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, cắn một miếng thịt khâu nhục."Ngon quá."Cả gia đình ăn no căng bụng, Tiểu Thạch Đầu ăn cả một miếng thịt kho tàu mà vẫn chưa chịu dừng, còn muốn ăn thêm.Mọi người không ai dám cho cậu bé ăn thêm, sợ buổi tối khó tiêu hóa, nếu ăn thêm không chừng cậu bé sẽ bị đau bụng suốt đêm.Sau khi ăn xong, hai anh em đi dọn dẹp nhà bếp, Tào Chiêu Đệ thì lau mặt và rửa chân cho Tiểu Thạch Đầu.Bà Vương khó khăn lắm mới ngồi xuống nghỉ ngơi được một chút, Tiểu Thạch Đầu thật sự quá nghịch ngợm, suốt cả ngày khiến bà rất mệt mỏi.Vương Tiểu Thanh từ trong không gian lấy ra 200 đồng."Mẹ ơi, ngày mai con và Trương Vũ sẽ đi đến thành phố Tương, mẹ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, đây là 200 đồng tiền chi tiêu cho hai, ba năm tới của mẹ, mẹ cất kỹ nhé."Đây là việc mà hai vợ chồng đã bàn trước với nhau ở nhà, quyết định đưa một lần cho vài năm, đưa năm một thì sợ quên mất, vẫn là cách này tiện hơn."Trời ơi, sao lại cho nhiều thế này, lần trước các con đưa 200 đồng ít nhất cũng đủ dùng trong bảy tám năm rồi, sao lại đưa thêm 200 đồng nữa?”Bà Vương không muốn nhận, ban đầu chỉ nói một năm năm mươi cân lương thực, năm mươi cân lương thực chỉ tầm hai ba chục đồng thôi, 200 đồng đủ dùng sáu bảy năm rồi."Mẹ, không tỉnh như thế được, bọn con không ở bên cạnh chăm sóc mẹ, đây coi như là khoản bù đắp cho mẹ, mẹ cứ nhận đi, nếu không bọn con đi xa cũng không yên tâm được."Vương Tiểu Thanh nghĩ nếu bà còn không nhận thì gọi Trương Vũ đến hỗ trợ thuyết phục, vì bà Vương luôn nghe lời Trương Vũ."Nếu con đã nói như vậy rồi thì mẹ nhận, mẹ không thể để các con đi xa rồi vẫn phải lo lắng cho mẹ. Nhưng phải nói trước, trong năm năm tới các con không được đưa thêm tiền cho mẹ nữa."Bà Vương nhận tiền, cẩn thận nhét vào túi."Vâng, còn biết rồi, mẹ, đến kỳ nghỉ hè con và Trương Vũ sẽ về thăm mẹ”. Vương Tiểu Thanh an ủi bà Vương."Tốt lắm, các con có chí, thi đỗ đại học là chuyện làm rạng danh tổ tiên, bọn con cũng không cần lo lắng gì cho mẹ nữa. Khi nào mẹ có thời gian về Phong Thu Loan, mẹ phải ra mộ ông ấy đốt ít tiền vàng, báo cho ông ấy biết rằng con trai của ông ấy có tiền đồ."

Chương 286: Chương 286