“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…
Chương 288: Chương 288
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Vương Tiểu Thanh mệt mỏi nằm xuống không gian, không muốn nhúc nhích, còn Trương Vũ thì múc nước, lau dọn sạch sẽ ghế sofa, giường và lau sàn nhà."Thanh Thanh, lấy chăn ra đi."Lúc Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh trở về, họ đã cất hết chăn vào trong không gian để tránh bị bụi bẩn.Vương Tiểu Thanh đang định c ởi đồ để ngâm mình thì nghe thấy Trương Vũ gọi, liền lấy chăn ra."Oa, sạch sẽ quá, chồng giỏi quá."Vương Tiểu Thanh từ không gian bước ra thấy bên ngoài đã sạch sẽ, tâm trạng vui vẻ, liền thưởng cho Trương Vũ một nụ hôn nhẹ. Trương Vũ cười ngây ngô, rồi cùng Vương Tiểu Thanh trải giường."Chúng ta vào không gian tắm đi. cảm giác cả người không thoải mái lắm."Vương Tiểu Thanh cảm thấy mỗi lần ngồi xe buýt hay tàu hỏa đều cảm thấy cơ thể bẩn bẩn."Được." Trương Vũ cùng Vương Tiểu Thanh đi vào không gian, cả hai c ởi quần áo đi tắm.Dù đã là vợ chồng mấy năm rồi, nhưng khi thấy Vương Tiểu Thanh c ởi đồ, Trương Vũ vẫn không thể kìm lòng được mà đỏ mặt, tim thì đập nhanh."Không được suy nghĩ lung tung, đồ lưu manh."Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ cứ chăm chú nhìn vào n.g.ự.c mình, liền vội vàng che lại. Trương Vũ tựa như một con sói đói không bao giờ no, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó, tinh lực dư thừa.Sau khi tắm xong, cả hai thay quần áo sạch sẽ, Trương Vũ liền bắt đầu giặt đồ ngay trong không gian.Vương Tiểu Thanh thì đi đến kệ thức ăn chín, chọn món ăn cho buổi tối.Kệ gỗ này là Trương Vũ tự mình làm, trước đây họ thường để bát đĩa chồng chất lên nhau rồi để trên sàn, trông không được đẹp mắt.Bây giờ, các món ăn được xếp gọn gàng, nhìn cứ như một bữa ăn buffet.Có bánh bao, quẩy, cháo trắng, sủi cảo, cơm trắng, mì nước sốt cà chua, mì trộn cà chua, bún, khâu nhục, tai heo xào cay, gà xào cay, trứng xào ớt, thịt kho, khoai tây xào, và đậu phụ sốt cay.Hầu hết lượng thức ăn của những món này đều khá nhiều, là kết quả của việc mỗi ngày nấu ăn đều làm dư một chút rồi cất vào trong không gian.Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ còn chưa vào nên chưa vội ăn, cô đi lấy nho để ăn trước.Vương Tiểu Thạnh hái nho xuống, cũng không cần rửa, cảm thấy nho trong không gian rất sạch, không bón phân hay phun thuốc, nên không có vấn đề gì cả.Vương Tiểu Thanh ăn xong một chùm nho, Trương Vũ cuối cùng cũng giặt xong quần áo.Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ cùng nhau đi ra ngoài phơi đồ rồi quay lại không gian.Mỗi người một cái đ ĩa, bắt đầu thưởng thức bữa ăn buffet.Ngày Trương Vũ khai giảng, anh một mình đến trường báo danh, vì lần trước đã đi một lần nên biết được người không liên quan thì không được vào, dù Vương Tiểu Thanh muốn đi cùng cũng không vào được.Vương Tiểu Thanh quyết định đi dạo quanh các trung tâm thương mại ở gần đó, mua cho mình hai chiếc váy. Thành phố không giống như nông thôn, ở nông thôn mọi người đều ăn mặc đơn giản. Còn trong thành phố, hầu hết mọi người đều ăn mặc xinh đẹp, ít nhất cũng phải sạch sẽ gọn gàng.Ban đầu, cô còn định mua thêm vài bộ quần áo cho Trương Vũ, nhưng nghĩ đến việc trường quân sự yêu cầu mặc đồng phục, cũng chính là quân trang, có lẽ sau này anh sẽ ít khi mặc đồ thường.Vương Tiểu Thanh chọn cho Trương Vũ một đôi giày da và một đôi giày thể thao.Buổi trưa lúc trở về, cô còn ghé vào một nhà hàng quốc doanh để mua một con vịt quay.Khi về đến nhà, Trương Vũ đã về rồi."Chồng ơi, hôm nay đi đăng ký học thế nào?"Vương Tiểu Thanh đặt đồ trong tay xuống bàn trà."Hôm nay mọi thứ đều ổn, chỉ có việc xin ở ngoài hơi phiền phức, chiều nay còn phải đến trường thêm một lần nữa. Bởi vì trường quân sự quản lý khép kín. Anh phải xin giấy chứng nhận là anh đã thuê nhà ở bên ngoài thì mới được phép không ở nội trú. Hơn nữa, giờ học buổi sáng của trường quân sự bắt đầu sớm, có lẽ về sau khi em thức dậy thì không còn thấy anh ở nhà nữa."
Vương Tiểu Thanh mệt mỏi nằm xuống không gian, không muốn nhúc nhích, còn Trương Vũ thì múc nước, lau dọn sạch sẽ ghế sofa, giường và lau sàn nhà.
"Thanh Thanh, lấy chăn ra đi."
Lúc Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh trở về, họ đã cất hết chăn vào trong không gian để tránh bị bụi bẩn.
Vương Tiểu Thanh đang định c ởi đồ để ngâm mình thì nghe thấy Trương Vũ gọi, liền lấy chăn ra.
"Oa, sạch sẽ quá, chồng giỏi quá."
Vương Tiểu Thanh từ không gian bước ra thấy bên ngoài đã sạch sẽ, tâm trạng vui vẻ, liền thưởng cho Trương Vũ một nụ hôn nhẹ. Trương Vũ cười ngây ngô, rồi cùng Vương Tiểu Thanh trải giường.
"Chúng ta vào không gian tắm đi. cảm giác cả người không thoải mái lắm."
Vương Tiểu Thanh cảm thấy mỗi lần ngồi xe buýt hay tàu hỏa đều cảm thấy cơ thể bẩn bẩn.
"Được." Trương Vũ cùng Vương Tiểu Thanh đi vào không gian, cả hai c ởi quần áo đi tắm.
Dù đã là vợ chồng mấy năm rồi, nhưng khi thấy Vương Tiểu Thanh c ởi đồ, Trương Vũ vẫn không thể kìm lòng được mà đỏ mặt, tim thì đập nhanh.
"Không được suy nghĩ lung tung, đồ lưu manh."
Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ cứ chăm chú nhìn vào n.g.ự.c mình, liền vội vàng che lại. Trương Vũ tựa như một con sói đói không bao giờ no, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó, tinh lực dư thừa.
Sau khi tắm xong, cả hai thay quần áo sạch sẽ, Trương Vũ liền bắt đầu giặt đồ ngay trong không gian.
Vương Tiểu Thanh thì đi đến kệ thức ăn chín, chọn món ăn cho buổi tối.
Kệ gỗ này là Trương Vũ tự mình làm, trước đây họ thường để bát đĩa chồng chất lên nhau rồi để trên sàn, trông không được đẹp mắt.
Bây giờ, các món ăn được xếp gọn gàng, nhìn cứ như một bữa ăn buffet.
Có bánh bao, quẩy, cháo trắng, sủi cảo, cơm trắng, mì nước sốt cà chua, mì trộn cà chua, bún, khâu nhục, tai heo xào cay, gà xào cay, trứng xào ớt, thịt kho, khoai tây xào, và đậu phụ sốt cay.
Hầu hết lượng thức ăn của những món này đều khá nhiều, là kết quả của việc mỗi ngày nấu ăn đều làm dư một chút rồi cất vào trong không gian.
Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ còn chưa vào nên chưa vội ăn, cô đi lấy nho để ăn trước.
Vương Tiểu Thạnh hái nho xuống, cũng không cần rửa, cảm thấy nho trong không gian rất sạch, không bón phân hay phun thuốc, nên không có vấn đề gì cả.
Vương Tiểu Thanh ăn xong một chùm nho, Trương Vũ cuối cùng cũng giặt xong quần áo.
Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ cùng nhau đi ra ngoài phơi đồ rồi quay lại không gian.
Mỗi người một cái đ ĩa, bắt đầu thưởng thức bữa ăn buffet.
Ngày Trương Vũ khai giảng, anh một mình đến trường báo danh, vì lần trước đã đi một lần nên biết được người không liên quan thì không được vào, dù Vương Tiểu Thanh muốn đi cùng cũng không vào được.
Vương Tiểu Thanh quyết định đi dạo quanh các trung tâm thương mại ở gần đó, mua cho mình hai chiếc váy. Thành phố không giống như nông thôn, ở nông thôn mọi người đều ăn mặc đơn giản. Còn trong thành phố, hầu hết mọi người đều ăn mặc xinh đẹp, ít nhất cũng phải sạch sẽ gọn gàng.
Ban đầu, cô còn định mua thêm vài bộ quần áo cho Trương Vũ, nhưng nghĩ đến việc trường quân sự yêu cầu mặc đồng phục, cũng chính là quân trang, có lẽ sau này anh sẽ ít khi mặc đồ thường.
Vương Tiểu Thanh chọn cho Trương Vũ một đôi giày da và một đôi giày thể thao.
Buổi trưa lúc trở về, cô còn ghé vào một nhà hàng quốc doanh để mua một con vịt quay.
Khi về đến nhà, Trương Vũ đã về rồi.
"Chồng ơi, hôm nay đi đăng ký học thế nào?"
Vương Tiểu Thanh đặt đồ trong tay xuống bàn trà.
"Hôm nay mọi thứ đều ổn, chỉ có việc xin ở ngoài hơi phiền phức, chiều nay còn phải đến trường thêm một lần nữa. Bởi vì trường quân sự quản lý khép kín. Anh phải xin giấy chứng nhận là anh đã thuê nhà ở bên ngoài thì mới được phép không ở nội trú. Hơn nữa, giờ học buổi sáng của trường quân sự bắt đầu sớm, có lẽ về sau khi em thức dậy thì không còn thấy anh ở nhà nữa."
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Vương Tiểu Thanh mệt mỏi nằm xuống không gian, không muốn nhúc nhích, còn Trương Vũ thì múc nước, lau dọn sạch sẽ ghế sofa, giường và lau sàn nhà."Thanh Thanh, lấy chăn ra đi."Lúc Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh trở về, họ đã cất hết chăn vào trong không gian để tránh bị bụi bẩn.Vương Tiểu Thanh đang định c ởi đồ để ngâm mình thì nghe thấy Trương Vũ gọi, liền lấy chăn ra."Oa, sạch sẽ quá, chồng giỏi quá."Vương Tiểu Thanh từ không gian bước ra thấy bên ngoài đã sạch sẽ, tâm trạng vui vẻ, liền thưởng cho Trương Vũ một nụ hôn nhẹ. Trương Vũ cười ngây ngô, rồi cùng Vương Tiểu Thanh trải giường."Chúng ta vào không gian tắm đi. cảm giác cả người không thoải mái lắm."Vương Tiểu Thanh cảm thấy mỗi lần ngồi xe buýt hay tàu hỏa đều cảm thấy cơ thể bẩn bẩn."Được." Trương Vũ cùng Vương Tiểu Thanh đi vào không gian, cả hai c ởi quần áo đi tắm.Dù đã là vợ chồng mấy năm rồi, nhưng khi thấy Vương Tiểu Thanh c ởi đồ, Trương Vũ vẫn không thể kìm lòng được mà đỏ mặt, tim thì đập nhanh."Không được suy nghĩ lung tung, đồ lưu manh."Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ cứ chăm chú nhìn vào n.g.ự.c mình, liền vội vàng che lại. Trương Vũ tựa như một con sói đói không bao giờ no, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó, tinh lực dư thừa.Sau khi tắm xong, cả hai thay quần áo sạch sẽ, Trương Vũ liền bắt đầu giặt đồ ngay trong không gian.Vương Tiểu Thanh thì đi đến kệ thức ăn chín, chọn món ăn cho buổi tối.Kệ gỗ này là Trương Vũ tự mình làm, trước đây họ thường để bát đĩa chồng chất lên nhau rồi để trên sàn, trông không được đẹp mắt.Bây giờ, các món ăn được xếp gọn gàng, nhìn cứ như một bữa ăn buffet.Có bánh bao, quẩy, cháo trắng, sủi cảo, cơm trắng, mì nước sốt cà chua, mì trộn cà chua, bún, khâu nhục, tai heo xào cay, gà xào cay, trứng xào ớt, thịt kho, khoai tây xào, và đậu phụ sốt cay.Hầu hết lượng thức ăn của những món này đều khá nhiều, là kết quả của việc mỗi ngày nấu ăn đều làm dư một chút rồi cất vào trong không gian.Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ còn chưa vào nên chưa vội ăn, cô đi lấy nho để ăn trước.Vương Tiểu Thạnh hái nho xuống, cũng không cần rửa, cảm thấy nho trong không gian rất sạch, không bón phân hay phun thuốc, nên không có vấn đề gì cả.Vương Tiểu Thanh ăn xong một chùm nho, Trương Vũ cuối cùng cũng giặt xong quần áo.Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ cùng nhau đi ra ngoài phơi đồ rồi quay lại không gian.Mỗi người một cái đ ĩa, bắt đầu thưởng thức bữa ăn buffet.Ngày Trương Vũ khai giảng, anh một mình đến trường báo danh, vì lần trước đã đi một lần nên biết được người không liên quan thì không được vào, dù Vương Tiểu Thanh muốn đi cùng cũng không vào được.Vương Tiểu Thanh quyết định đi dạo quanh các trung tâm thương mại ở gần đó, mua cho mình hai chiếc váy. Thành phố không giống như nông thôn, ở nông thôn mọi người đều ăn mặc đơn giản. Còn trong thành phố, hầu hết mọi người đều ăn mặc xinh đẹp, ít nhất cũng phải sạch sẽ gọn gàng.Ban đầu, cô còn định mua thêm vài bộ quần áo cho Trương Vũ, nhưng nghĩ đến việc trường quân sự yêu cầu mặc đồng phục, cũng chính là quân trang, có lẽ sau này anh sẽ ít khi mặc đồ thường.Vương Tiểu Thanh chọn cho Trương Vũ một đôi giày da và một đôi giày thể thao.Buổi trưa lúc trở về, cô còn ghé vào một nhà hàng quốc doanh để mua một con vịt quay.Khi về đến nhà, Trương Vũ đã về rồi."Chồng ơi, hôm nay đi đăng ký học thế nào?"Vương Tiểu Thanh đặt đồ trong tay xuống bàn trà."Hôm nay mọi thứ đều ổn, chỉ có việc xin ở ngoài hơi phiền phức, chiều nay còn phải đến trường thêm một lần nữa. Bởi vì trường quân sự quản lý khép kín. Anh phải xin giấy chứng nhận là anh đã thuê nhà ở bên ngoài thì mới được phép không ở nội trú. Hơn nữa, giờ học buổi sáng của trường quân sự bắt đầu sớm, có lẽ về sau khi em thức dậy thì không còn thấy anh ở nhà nữa."