“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…
Chương 317: Chương 317
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Trong lòng Vương Mộng Mộng lại cảm thấy ấm áp, không ngờ Đại Hố lại có trách nhiệm như vậy."Mày sẽ chịu trách nhiệm, mày định chịu trách nhiệm thế nào? Một nghìn tệ tiền sính lễ mày có nổi không?" Lưu Thải Hồng giận điên người, cảm thấy con gái mình đã bị Đại Hổ lừa, nếu không sao lại mơ mơhồ hồ mà lên giường thế này. Nhưng bây giờ, ngoài việc gả con gái cho hắn ta, dường như không còn lựa chọn nào tốt hơn."Bây giờ cháu chưa có, không có nghĩa là sau này cũng không có. Dì à, cháu đã nói với Mộng Mộng rồi, cháu định kinh doanh, chờ tới khi kiếm được tiền rồi cháu đảm bảo sẽ đưa cho dì đủ một nghìn tệ tiền sính lễ."Đại Hổ đứng đó, tiếp tục hứa hẹn và thể thốt.Lưu Thải Hồng mạnh tay đóng sầm cửa phòng lại, sau đó nhặt quần áo của Vương Mộng Mộng lên.Vương Mộng Mộng cảm thấy chút bối rối, còn có chút xấu hổ, vì mấy hôm trước cô đã hứa với mẹ nhưng cuối cùng lại thất hứa, xấu hổ nhất chính là mình cứ như vậy mà cùng anh Đại Hổ xảy ra quan hệ."Mộng Mộng, con thật sự muốn mẹ tức c.h.ế.t phải không? Mẹ thà c.h.ế.t còn hơn!"Lưu Thải Hồng vô cùng thất vọng, con gái bà tuy rằng lớn lên không xinh đẹp lắm nhưng ít nhất trước đây vẫn giữ gìn được sự trong sạch, là một cô gái đàng hoàng có công việc.Bà đã từng nghĩ con gái mình có thể tìm được một người bình thường để cùng nhau xây dựng cuộc sống tốt đẹp, nhưng bây giờ thì mọi thứ đã bị một tên lưu manh phá hoại."Mẹ, lỗi lầm lớn nhất là do con. Con không nghe lời mẹ, đã quá tin tưởng anh ấy nên mới xảy ra chuyện này. Nhưng mà mẹ ơi, anh Đại Hổ thực sự rất tốt với con, thật sự, anh ấy biết con thích ăn chân giò, nên anh ấy thường xuyên mua chân giò đến cho con ăn, còn nấu ăn và đưa đón con đi làm. Anh ấy nói sẽ bắt đầu kinh doanh, kinh doanh sẽ có tiền để nuôi con."Vương Mộng Mộng cố gắng an ủi Lưu Thải Hồng, đồng thời cũng tự an ủi chính mình."Con gái ngốc, con đã suy nghĩ kỹ chưa? Con thật sự muốn gả cho hắn ta sao?"Lưu Thải Hồng biết rõ thủ đoạn của Đại Hổ, đàn ông khi theo đuổi phụ nữ thì thường rất hào phóng và nhiệt tình, nhưng một khi đã đạt được mục đích, họ sẽ thay đổi."Vâng, mẹ. Bây giờ, cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn."Vương Mộng Mộng nghĩ đến việc mình đã trao đi lần *****ên cho hắn, nếu bây giờ gả cho người khác, chắc chắn sẽ bị người ta coi thường.Hơn nữa, cô nghĩ rằng ngay cả khi anh Đại Hổ không kinh doanh thì tiền lương của cả hai người là bốn mươi đồng, cũng đủ để sống rồi.Lưu Thải Hồng bình tĩnh lại, bảo Vương Mộng Mộng ở trong phòng, còn mình thì ra ngoài.Đại Hổ vẫn đứng đó, điều này khiến lòng Lưu Thải Hồng thấy có chút yên tâm."Cậu tên là gì? Gia đình còn ai không? Cậu làm việc ở đâu và lương bao nhiêu một tháng?"Lưu Thải Hồng bắt đầu cuộc thẩm vấn như điều tra hộ khẩu."Cháu… tên là Lý Đại Hổ, gia đình chỉ còn mình cháu. Cha mẹ cháu đã qua đời vì bệnh từ khi cháu còn nhỏ. Cháu làm việc ở nhà máy da Minh Thiên, lương mỗi tháng là hai mươi hai đồng."Đại Hổ không nói dối về những điều này, vì dù sao thì mọi chuyện đã đến nước này rồi, cũng không cần phải che giấu nữa."Chỉ có mình cậu thôi sao? Cậu có bao nhiêu tiền tiết kiệm? Có nhà riêng không?"Lưu Thải Hồng nghe Đại Hổ nói chỉ còn lại một mình, trong lòng vừa vui lại vừa lo. Vui vì có thể để hắn ở rể, nhưng lo vì hắn chẳng có gì, không cha mẹ nghĩa là không có tiền."Tiền tiết kiệm của cháu chỉ có một trăm đồng, hiện tại đang thuê nhà để ở."Đại Hổ không thể tiết lộ toàn bộ số tiền mà mình có, nhưng nếu nói không có tiền tiết kiệm, Lưu Thải Hồng chắc chắn sẽ tức giận.
Trong lòng Vương Mộng Mộng lại cảm thấy ấm áp, không ngờ Đại Hố lại có trách nhiệm như vậy.
"Mày sẽ chịu trách nhiệm, mày định chịu trách nhiệm thế nào? Một nghìn tệ tiền sính lễ mày có nổi không?" Lưu Thải Hồng giận điên người, cảm thấy con gái mình đã bị Đại Hổ lừa, nếu không sao lại mơ mơ
hồ hồ mà lên giường thế này. Nhưng bây giờ, ngoài việc gả con gái cho hắn ta, dường như không còn lựa chọn nào tốt hơn.
"Bây giờ cháu chưa có, không có nghĩa là sau này cũng không có. Dì à, cháu đã nói với Mộng Mộng rồi, cháu định kinh doanh, chờ tới khi kiếm được tiền rồi cháu đảm bảo sẽ đưa cho dì đủ một nghìn tệ tiền sính lễ."
Đại Hổ đứng đó, tiếp tục hứa hẹn và thể thốt.
Lưu Thải Hồng mạnh tay đóng sầm cửa phòng lại, sau đó nhặt quần áo của Vương Mộng Mộng lên.
Vương Mộng Mộng cảm thấy chút bối rối, còn có chút xấu hổ, vì mấy hôm trước cô đã hứa với mẹ nhưng cuối cùng lại thất hứa, xấu hổ nhất chính là mình cứ như vậy mà cùng anh Đại Hổ xảy ra quan hệ.
"Mộng Mộng, con thật sự muốn mẹ tức c.h.ế.t phải không? Mẹ thà c.h.ế.t còn hơn!"
Lưu Thải Hồng vô cùng thất vọng, con gái bà tuy rằng lớn lên không xinh đẹp lắm nhưng ít nhất trước đây vẫn giữ gìn được sự trong sạch, là một cô gái đàng hoàng có công việc.
Bà đã từng nghĩ con gái mình có thể tìm được một người bình thường để cùng nhau xây dựng cuộc sống tốt đẹp, nhưng bây giờ thì mọi thứ đã bị một tên lưu manh phá hoại.
"Mẹ, lỗi lầm lớn nhất là do con. Con không nghe lời mẹ, đã quá tin tưởng anh ấy nên mới xảy ra chuyện này. Nhưng mà mẹ ơi, anh Đại Hổ thực sự rất tốt với con, thật sự, anh ấy biết con thích ăn chân giò, nên anh ấy thường xuyên mua chân giò đến cho con ăn, còn nấu ăn và đưa đón con đi làm. Anh ấy nói sẽ bắt đầu kinh doanh, kinh doanh sẽ có tiền để nuôi con."
Vương Mộng Mộng cố gắng an ủi Lưu Thải Hồng, đồng thời cũng tự an ủi chính mình.
"Con gái ngốc, con đã suy nghĩ kỹ chưa? Con thật sự muốn gả cho hắn ta sao?"
Lưu Thải Hồng biết rõ thủ đoạn của Đại Hổ, đàn ông khi theo đuổi phụ nữ thì thường rất hào phóng và nhiệt tình, nhưng một khi đã đạt được mục đích, họ sẽ thay đổi.
"Vâng, mẹ. Bây giờ, cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn."
Vương Mộng Mộng nghĩ đến việc mình đã trao đi lần *****ên cho hắn, nếu bây giờ gả cho người khác, chắc chắn sẽ bị người ta coi thường.
Hơn nữa, cô nghĩ rằng ngay cả khi anh Đại Hổ không kinh doanh thì tiền lương của cả hai người là bốn mươi đồng, cũng đủ để sống rồi.
Lưu Thải Hồng bình tĩnh lại, bảo Vương Mộng Mộng ở trong phòng, còn mình thì ra ngoài.
Đại Hổ vẫn đứng đó, điều này khiến lòng Lưu Thải Hồng thấy có chút yên tâm.
"Cậu tên là gì? Gia đình còn ai không? Cậu làm việc ở đâu và lương bao nhiêu một tháng?"
Lưu Thải Hồng bắt đầu cuộc thẩm vấn như điều tra hộ khẩu.
"Cháu… tên là Lý Đại Hổ, gia đình chỉ còn mình cháu. Cha mẹ cháu đã qua đời vì bệnh từ khi cháu còn nhỏ. Cháu làm việc ở nhà máy da Minh Thiên, lương mỗi tháng là hai mươi hai đồng."
Đại Hổ không nói dối về những điều này, vì dù sao thì mọi chuyện đã đến nước này rồi, cũng không cần phải che giấu nữa."Chỉ có mình cậu thôi sao? Cậu có bao nhiêu tiền tiết kiệm? Có nhà riêng không?"
Lưu Thải Hồng nghe Đại Hổ nói chỉ còn lại một mình, trong lòng vừa vui lại vừa lo. Vui vì có thể để hắn ở rể, nhưng lo vì hắn chẳng có gì, không cha mẹ nghĩa là không có tiền.
"Tiền tiết kiệm của cháu chỉ có một trăm đồng, hiện tại đang thuê nhà để ở."
Đại Hổ không thể tiết lộ toàn bộ số tiền mà mình có, nhưng nếu nói không có tiền tiết kiệm, Lưu Thải Hồng chắc chắn sẽ tức giận.
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Trong lòng Vương Mộng Mộng lại cảm thấy ấm áp, không ngờ Đại Hố lại có trách nhiệm như vậy."Mày sẽ chịu trách nhiệm, mày định chịu trách nhiệm thế nào? Một nghìn tệ tiền sính lễ mày có nổi không?" Lưu Thải Hồng giận điên người, cảm thấy con gái mình đã bị Đại Hổ lừa, nếu không sao lại mơ mơhồ hồ mà lên giường thế này. Nhưng bây giờ, ngoài việc gả con gái cho hắn ta, dường như không còn lựa chọn nào tốt hơn."Bây giờ cháu chưa có, không có nghĩa là sau này cũng không có. Dì à, cháu đã nói với Mộng Mộng rồi, cháu định kinh doanh, chờ tới khi kiếm được tiền rồi cháu đảm bảo sẽ đưa cho dì đủ một nghìn tệ tiền sính lễ."Đại Hổ đứng đó, tiếp tục hứa hẹn và thể thốt.Lưu Thải Hồng mạnh tay đóng sầm cửa phòng lại, sau đó nhặt quần áo của Vương Mộng Mộng lên.Vương Mộng Mộng cảm thấy chút bối rối, còn có chút xấu hổ, vì mấy hôm trước cô đã hứa với mẹ nhưng cuối cùng lại thất hứa, xấu hổ nhất chính là mình cứ như vậy mà cùng anh Đại Hổ xảy ra quan hệ."Mộng Mộng, con thật sự muốn mẹ tức c.h.ế.t phải không? Mẹ thà c.h.ế.t còn hơn!"Lưu Thải Hồng vô cùng thất vọng, con gái bà tuy rằng lớn lên không xinh đẹp lắm nhưng ít nhất trước đây vẫn giữ gìn được sự trong sạch, là một cô gái đàng hoàng có công việc.Bà đã từng nghĩ con gái mình có thể tìm được một người bình thường để cùng nhau xây dựng cuộc sống tốt đẹp, nhưng bây giờ thì mọi thứ đã bị một tên lưu manh phá hoại."Mẹ, lỗi lầm lớn nhất là do con. Con không nghe lời mẹ, đã quá tin tưởng anh ấy nên mới xảy ra chuyện này. Nhưng mà mẹ ơi, anh Đại Hổ thực sự rất tốt với con, thật sự, anh ấy biết con thích ăn chân giò, nên anh ấy thường xuyên mua chân giò đến cho con ăn, còn nấu ăn và đưa đón con đi làm. Anh ấy nói sẽ bắt đầu kinh doanh, kinh doanh sẽ có tiền để nuôi con."Vương Mộng Mộng cố gắng an ủi Lưu Thải Hồng, đồng thời cũng tự an ủi chính mình."Con gái ngốc, con đã suy nghĩ kỹ chưa? Con thật sự muốn gả cho hắn ta sao?"Lưu Thải Hồng biết rõ thủ đoạn của Đại Hổ, đàn ông khi theo đuổi phụ nữ thì thường rất hào phóng và nhiệt tình, nhưng một khi đã đạt được mục đích, họ sẽ thay đổi."Vâng, mẹ. Bây giờ, cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn."Vương Mộng Mộng nghĩ đến việc mình đã trao đi lần *****ên cho hắn, nếu bây giờ gả cho người khác, chắc chắn sẽ bị người ta coi thường.Hơn nữa, cô nghĩ rằng ngay cả khi anh Đại Hổ không kinh doanh thì tiền lương của cả hai người là bốn mươi đồng, cũng đủ để sống rồi.Lưu Thải Hồng bình tĩnh lại, bảo Vương Mộng Mộng ở trong phòng, còn mình thì ra ngoài.Đại Hổ vẫn đứng đó, điều này khiến lòng Lưu Thải Hồng thấy có chút yên tâm."Cậu tên là gì? Gia đình còn ai không? Cậu làm việc ở đâu và lương bao nhiêu một tháng?"Lưu Thải Hồng bắt đầu cuộc thẩm vấn như điều tra hộ khẩu."Cháu… tên là Lý Đại Hổ, gia đình chỉ còn mình cháu. Cha mẹ cháu đã qua đời vì bệnh từ khi cháu còn nhỏ. Cháu làm việc ở nhà máy da Minh Thiên, lương mỗi tháng là hai mươi hai đồng."Đại Hổ không nói dối về những điều này, vì dù sao thì mọi chuyện đã đến nước này rồi, cũng không cần phải che giấu nữa."Chỉ có mình cậu thôi sao? Cậu có bao nhiêu tiền tiết kiệm? Có nhà riêng không?"Lưu Thải Hồng nghe Đại Hổ nói chỉ còn lại một mình, trong lòng vừa vui lại vừa lo. Vui vì có thể để hắn ở rể, nhưng lo vì hắn chẳng có gì, không cha mẹ nghĩa là không có tiền."Tiền tiết kiệm của cháu chỉ có một trăm đồng, hiện tại đang thuê nhà để ở."Đại Hổ không thể tiết lộ toàn bộ số tiền mà mình có, nhưng nếu nói không có tiền tiết kiệm, Lưu Thải Hồng chắc chắn sẽ tức giận.