“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…

Chương 345: Chương 345

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Giả Nam Ngọc cẩn thận đưa cốc trà đó cho Vương Tiểu Thanh, nở nụcười nói: "Đồng chí Vương, uống trà đi. Ở đây không có gì để đãi cô, trà này tuy là loại trà bình thường, nhưng là trà mà ông bà nội tôi tự trồng, hương vị cũng khá ngon."Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng ngửi thử, có mùi hương thoang thoảng.Cô không khỏi mỉm cười hài lòng: “Ừm, thực sự rất thơm.”Sau đó, Vương Tiểu Thanh nói: “Lần này tới đây, có lẽ sẽ làm phiền hai người rồi.”Giả Nam Ngọc vội vàng xua tay, nhiệt tình đáp: “Đồng chí Vương, cô nói vậy thì khách sáo quá. Đừng nói đến tình nghĩa khi chúng ta còn ở điểm thanh niên trí thức. Chỉ riêng việc cô đã chăm sóc Yến Yến bao nhiêu năm nay, nơi này cũng coi như là nhà của cô rồi. Đừng khách sáo!”Nói xong. Giả Nam Ngoc quay người đi vào bếp chuẩn bị nấu ăn.Giả Nam Ngọc thầm mừng trong lòng, vừa nãy đã mang từ nhà hàng của chú về một ít thức ăn, có thể hâm nóng là ăn được ngay, nếu không thì trong nhà cũng chẳng có gì để tiếp đãi.Lưu Hiểu Yến thường kể với anh về việc năm đó Vương Tiểu Thanh đã giúp đỡ cô như thế nào, hai người thân thiết như chị em, Lưu Hiểu Yến còn được ăn ké không ít đồ ăn của Vương Tiểu Thanh.Khi bước vào bếp, Giả Nam Ngọc nhìn thấy ngoài những món ăn còn lại từ bữa trưa như chân giò kho và sườn xào chua ngọt, còn có một số nguyên liệu khác.Những món ăn này chắc chắn là do Vương Tiểu Thanh chuẩn bị, bởi anh biết rõ tay nghề nấu ăn của vợ mình như thế nào.Lưu Hiểu Yến cầm một đĩa trái cây đủ màu sắc bước vào phòng khách, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà.Cô mở TV lên mời Vương Tiểu Thanh cùng thưởng thức trái cây.“Tiểu Thanh, mấy loại trái cây mà cậu mang đến ngon quá! Hương vị vừa thơm vừa ngọt, chắc hẳn rất đắt đúng không? Tớ ra chợ mà chẳng thấy loại trái cây nào hấp dẫn và đẹp mắt như thế này cả!”Lưu Hiểu Yến vừa vui vẻ khen ngợi vừa không kiềm chế được, lấy một quả nho căng mọng bỏ vào miệng.Quả nho to, tròn, đầy nước, hương vị thật tuyệt vời.“Thật ra cũng không quá đắt đâu, chỉ là trên đường đi tớ gặp được một chiếc xe bán trái cây, họ vừa đi vừa rao bán. Thấy trái cây tươi ngon nên tớ liền mua một ít.”Đối với lời giải thích kiểu này, Vương Tiểu Thanh đã quá quen thuộc, bởi vì cô đã bị hỏi câu này rất nhiều lần.“Thì ra là vậy.” Lưu Hiểu Yến tin tưởng gật đầu, tỏ ý hoàn toàn hiểu và không hỏi thêm nữa. Cô hoàn toàn tin tưởng Vương Tiểu Thanh.Lúc này, Giả Nam Ngọc từ trong bếp bước ra, lớn tiếng gọi: “Hai tiểu thư, có thể ăn cơm rồi!”Hôm nay Giả Nam Ngọc chỉ nấu một món rau xào đơn giản và một bát canh nấm thơm ngon.Thêm hai món mặn được mang về từ nhà hàng và các món còn lại từ bữa trưa, tổng cộng có đủ bốn món mặn và một món canh.Vương Tiểu Thanh nếm thử canh nấm, hương vị thơm ngon khiến cô không khỏi mở to mắt, chân thành giơ ngón cái lên khen ngợi Giả Nam Ngọc: “Anh Giả, tay nghề của anh tuyệt thật đấy! Còn ngon hơn cả nhà tôi nấu. Hiểu Yến, cậu thật có phúc!”Nghe cô nói vậy, ai nấy đều cười, không khí vô cùng vui vẻ.Cứ như vậy, ba người vừa cười đùa, vừa thưởng thức những món ăn ngon, trải qua một buổi tối vui vẻ.Sáng hôm sau, ánh nắng rực rỡ, Vương Tiểu Thanh quyết định ra ngoài dạo chơi.Cô muốn nhân cơ hội này đi đến chợ đen bán hàng. Lưu Hiểu Yến sắp sinh nên không thể vận động mạnh, Vương Tiểu Thanh không cho cô đi cùng.Vương Tiểu Thanh không biết chính xác vị trí chợ đen ở Thượng Hải. Sau một hồi hỏi thăm và tìm hiểu, cuối cùng cô cũng tìm được.Khi vào chợ đen, Vương Tiểu Thanh đi dạo loanh quanh một chút. Đột nhiên, cô bị thu hút bởi những bộ quần áo nhỏ xinh, mũ và tất trẻ em được bày trên kệ.

Giả Nam Ngọc cẩn thận đưa cốc trà đó cho Vương Tiểu Thanh, nở nụ

cười nói: "Đồng chí Vương, uống trà đi. Ở đây không có gì để đãi cô, trà này tuy là loại trà bình thường, nhưng là trà mà ông bà nội tôi tự trồng, hương vị cũng khá ngon."

Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng ngửi thử, có mùi hương thoang thoảng.

Cô không khỏi mỉm cười hài lòng: “Ừm, thực sự rất thơm.”

Sau đó, Vương Tiểu Thanh nói: “Lần này tới đây, có lẽ sẽ làm phiền hai người rồi.”

Giả Nam Ngọc vội vàng xua tay, nhiệt tình đáp: “Đồng chí Vương, cô nói vậy thì khách sáo quá. Đừng nói đến tình nghĩa khi chúng ta còn ở điểm thanh niên trí thức. Chỉ riêng việc cô đã chăm sóc Yến Yến bao nhiêu năm nay, nơi này cũng coi như là nhà của cô rồi. Đừng khách sáo!”

Nói xong. Giả Nam Ngoc quay người đi vào bếp chuẩn bị nấu ăn.

Giả Nam Ngọc thầm mừng trong lòng, vừa nãy đã mang từ nhà hàng của chú về một ít thức ăn, có thể hâm nóng là ăn được ngay, nếu không thì trong nhà cũng chẳng có gì để tiếp đãi.

Lưu Hiểu Yến thường kể với anh về việc năm đó Vương Tiểu Thanh đã giúp đỡ cô như thế nào, hai người thân thiết như chị em, Lưu Hiểu Yến còn được ăn ké không ít đồ ăn của Vương Tiểu Thanh.

Khi bước vào bếp, Giả Nam Ngọc nhìn thấy ngoài những món ăn còn lại từ bữa trưa như chân giò kho và sườn xào chua ngọt, còn có một số nguyên liệu khác.

Những món ăn này chắc chắn là do Vương Tiểu Thanh chuẩn bị, bởi anh biết rõ tay nghề nấu ăn của vợ mình như thế nào.

Lưu Hiểu Yến cầm một đĩa trái cây đủ màu sắc bước vào phòng khách, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà.

Cô mở TV lên mời Vương Tiểu Thanh cùng thưởng thức trái cây.

“Tiểu Thanh, mấy loại trái cây mà cậu mang đến ngon quá! Hương vị vừa thơm vừa ngọt, chắc hẳn rất đắt đúng không? Tớ ra chợ mà chẳng thấy loại trái cây nào hấp dẫn và đẹp mắt như thế này cả!”

Lưu Hiểu Yến vừa vui vẻ khen ngợi vừa không kiềm chế được, lấy một quả nho căng mọng bỏ vào miệng.

Quả nho to, tròn, đầy nước, hương vị thật tuyệt vời.

“Thật ra cũng không quá đắt đâu, chỉ là trên đường đi tớ gặp được một chiếc xe bán trái cây, họ vừa đi vừa rao bán. Thấy trái cây tươi ngon nên tớ liền mua một ít.”

Đối với lời giải thích kiểu này, Vương Tiểu Thanh đã quá quen thuộc, bởi vì cô đã bị hỏi câu này rất nhiều lần.

“Thì ra là vậy.” Lưu Hiểu Yến tin tưởng gật đầu, tỏ ý hoàn toàn hiểu và không hỏi thêm nữa. Cô hoàn toàn tin tưởng Vương Tiểu Thanh.

Lúc này, Giả Nam Ngọc từ trong bếp bước ra, lớn tiếng gọi: “Hai tiểu thư, có thể ăn cơm rồi!”

Hôm nay Giả Nam Ngọc chỉ nấu một món rau xào đơn giản và một bát canh nấm thơm ngon.

Thêm hai món mặn được mang về từ nhà hàng và các món còn lại từ bữa trưa, tổng cộng có đủ bốn món mặn và một món canh.

Vương Tiểu Thanh nếm thử canh nấm, hương vị thơm ngon khiến cô không khỏi mở to mắt, chân thành giơ ngón cái lên khen ngợi Giả Nam Ngọc: “Anh Giả, tay nghề của anh tuyệt thật đấy! Còn ngon hơn cả nhà tôi nấu. Hiểu Yến, cậu thật có phúc!”

Nghe cô nói vậy, ai nấy đều cười, không khí vô cùng vui vẻ.

Cứ như vậy, ba người vừa cười đùa, vừa thưởng thức những món ăn ngon, trải qua một buổi tối vui vẻ.

Sáng hôm sau, ánh nắng rực rỡ, Vương Tiểu Thanh quyết định ra ngoài dạo chơi.

Cô muốn nhân cơ hội này đi đến chợ đen bán hàng. Lưu Hiểu Yến sắp sinh nên không thể vận động mạnh, Vương Tiểu Thanh không cho cô đi cùng.

Vương Tiểu Thanh không biết chính xác vị trí chợ đen ở Thượng Hải. Sau một hồi hỏi thăm và tìm hiểu, cuối cùng cô cũng tìm được.

Khi vào chợ đen, Vương Tiểu Thanh đi dạo loanh quanh một chút. Đột nhiên, cô bị thu hút bởi những bộ quần áo nhỏ xinh, mũ và tất trẻ em được bày trên kệ.

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Giả Nam Ngọc cẩn thận đưa cốc trà đó cho Vương Tiểu Thanh, nở nụcười nói: "Đồng chí Vương, uống trà đi. Ở đây không có gì để đãi cô, trà này tuy là loại trà bình thường, nhưng là trà mà ông bà nội tôi tự trồng, hương vị cũng khá ngon."Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng ngửi thử, có mùi hương thoang thoảng.Cô không khỏi mỉm cười hài lòng: “Ừm, thực sự rất thơm.”Sau đó, Vương Tiểu Thanh nói: “Lần này tới đây, có lẽ sẽ làm phiền hai người rồi.”Giả Nam Ngọc vội vàng xua tay, nhiệt tình đáp: “Đồng chí Vương, cô nói vậy thì khách sáo quá. Đừng nói đến tình nghĩa khi chúng ta còn ở điểm thanh niên trí thức. Chỉ riêng việc cô đã chăm sóc Yến Yến bao nhiêu năm nay, nơi này cũng coi như là nhà của cô rồi. Đừng khách sáo!”Nói xong. Giả Nam Ngoc quay người đi vào bếp chuẩn bị nấu ăn.Giả Nam Ngọc thầm mừng trong lòng, vừa nãy đã mang từ nhà hàng của chú về một ít thức ăn, có thể hâm nóng là ăn được ngay, nếu không thì trong nhà cũng chẳng có gì để tiếp đãi.Lưu Hiểu Yến thường kể với anh về việc năm đó Vương Tiểu Thanh đã giúp đỡ cô như thế nào, hai người thân thiết như chị em, Lưu Hiểu Yến còn được ăn ké không ít đồ ăn của Vương Tiểu Thanh.Khi bước vào bếp, Giả Nam Ngọc nhìn thấy ngoài những món ăn còn lại từ bữa trưa như chân giò kho và sườn xào chua ngọt, còn có một số nguyên liệu khác.Những món ăn này chắc chắn là do Vương Tiểu Thanh chuẩn bị, bởi anh biết rõ tay nghề nấu ăn của vợ mình như thế nào.Lưu Hiểu Yến cầm một đĩa trái cây đủ màu sắc bước vào phòng khách, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà.Cô mở TV lên mời Vương Tiểu Thanh cùng thưởng thức trái cây.“Tiểu Thanh, mấy loại trái cây mà cậu mang đến ngon quá! Hương vị vừa thơm vừa ngọt, chắc hẳn rất đắt đúng không? Tớ ra chợ mà chẳng thấy loại trái cây nào hấp dẫn và đẹp mắt như thế này cả!”Lưu Hiểu Yến vừa vui vẻ khen ngợi vừa không kiềm chế được, lấy một quả nho căng mọng bỏ vào miệng.Quả nho to, tròn, đầy nước, hương vị thật tuyệt vời.“Thật ra cũng không quá đắt đâu, chỉ là trên đường đi tớ gặp được một chiếc xe bán trái cây, họ vừa đi vừa rao bán. Thấy trái cây tươi ngon nên tớ liền mua một ít.”Đối với lời giải thích kiểu này, Vương Tiểu Thanh đã quá quen thuộc, bởi vì cô đã bị hỏi câu này rất nhiều lần.“Thì ra là vậy.” Lưu Hiểu Yến tin tưởng gật đầu, tỏ ý hoàn toàn hiểu và không hỏi thêm nữa. Cô hoàn toàn tin tưởng Vương Tiểu Thanh.Lúc này, Giả Nam Ngọc từ trong bếp bước ra, lớn tiếng gọi: “Hai tiểu thư, có thể ăn cơm rồi!”Hôm nay Giả Nam Ngọc chỉ nấu một món rau xào đơn giản và một bát canh nấm thơm ngon.Thêm hai món mặn được mang về từ nhà hàng và các món còn lại từ bữa trưa, tổng cộng có đủ bốn món mặn và một món canh.Vương Tiểu Thanh nếm thử canh nấm, hương vị thơm ngon khiến cô không khỏi mở to mắt, chân thành giơ ngón cái lên khen ngợi Giả Nam Ngọc: “Anh Giả, tay nghề của anh tuyệt thật đấy! Còn ngon hơn cả nhà tôi nấu. Hiểu Yến, cậu thật có phúc!”Nghe cô nói vậy, ai nấy đều cười, không khí vô cùng vui vẻ.Cứ như vậy, ba người vừa cười đùa, vừa thưởng thức những món ăn ngon, trải qua một buổi tối vui vẻ.Sáng hôm sau, ánh nắng rực rỡ, Vương Tiểu Thanh quyết định ra ngoài dạo chơi.Cô muốn nhân cơ hội này đi đến chợ đen bán hàng. Lưu Hiểu Yến sắp sinh nên không thể vận động mạnh, Vương Tiểu Thanh không cho cô đi cùng.Vương Tiểu Thanh không biết chính xác vị trí chợ đen ở Thượng Hải. Sau một hồi hỏi thăm và tìm hiểu, cuối cùng cô cũng tìm được.Khi vào chợ đen, Vương Tiểu Thanh đi dạo loanh quanh một chút. Đột nhiên, cô bị thu hút bởi những bộ quần áo nhỏ xinh, mũ và tất trẻ em được bày trên kệ.

Chương 345: Chương 345