“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…

Chương 352: Chương 352

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Sau khi vào lại phòng bệnh, Giả Nam Ngọc kể lại chi tiết mọi chuyện vừa xảy ra cho Lưu Hiểu Yến nghe. "Tiểu Thanh đúng là một người bạn nghĩa khí, vợ chồng họ đều là người tốt." Lưu Hiểu Yến cảmthán.Giả Nam Ngọc gật đầu đồng tình, rồi đột nhiên nhớ ra một việc quan trọng: "À đúng rồi, chúng ta vẫn chưa thông báo cho ba mẹ biết, để ăn cơm xong anh đi gọi điện thông báo cho ba mẹ biêt, vừa nãy y tá cũng nói là vẫn còn sớm."Lưu Hiểu Yến nghe thấy vậy khẽ gật đầu, bày tỏ sự đồng ý, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.Sáng sớm hôm sau vào khoảng 5 giờ, Lưu Hiểu Yến sinh hạ một bé gái khỏe mạnh, nặng ba cân rưỡi.Giả Nam Ngọc vui mừng khôn xiết, xúc động đến mức không biết phải bế con thế nào.Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu của em bé, trong lòng tràn ngập niềm vui, nhưng cũng cảm thấy đây là lúc nên rời đi.Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng đặt vài bộ quần áo trẻ em mà cô đã chọn kỹ lưỡng đặt trên giường, để hai túi sữa bột loại tốt lên trên bàn.Sau đó, cô để lại một tờ giấy với lời nhắn ấm áp: "Hiểu Yến, mình phải về rồi, nhất định sẽ đến thăm lại bạn khi có cơ hội.""Ông xã, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu đây?"Vương Tiểu Thanh vừa cùng Trương Vũ đi, vừa tò mò hỏi. Bọn họ đang trên đường đi tới nhà ga."Thành phố Cáp Nhĩ Tân~" Trương Vũ mỉm cười trả lời.Thực ra, anh đã tìm hiểu kỹ, mùa hè ở Thành phố Cáp Nhĩ Tân rất mát mẻ và dễ chịu, chỉ có điều khoảng cách khá xa.Sau khi hai người đến nhà ga, bọn họ mua vé giường nằm để đi thành phố Cáp Nhĩ Tân. Chuyến đi này sẽ kéo dài bốn ngày."Thật hy vọng khi lên tàu chỉ có hai chúng ta thôi."Vương Tiểu Thanh đầy háo hức nói, nếu vậy thì cô có thể vào không gian riêng của mình để tận hưởng sự mát mẻ.Khi bọn họ lên tàu, đúng là không có nhiều người.Trong khoang sáu người này, thực sự chỉ có hai người họ, điều này khiến cả hai cảm thấy rất thoải mái.Bọn họ có thể tự do di chuyển giữa khoang tàu và không gian, tận hưởng khoảnh khắc thưởng thức đồ ăn ngon. Chuyến đi này khá thoải mái và dễ chịu, khi họ đến thành phố Cáp Nhĩ Tân thì trời đã sáng.Vương Tiểu Thanh mặc váy, bước xuống tàu, cảm nhận được một làn gió mát lạnh tràn đến.“Hắt xì~” Cô không kìm được mà hắt hơi."Lạnh không em?" Trương Vũ thấy vậy, liền vội vàng ôm lấy vai Vương Tiểu Thanh, lo lắng hỏi."Không lạnh, nghe nói chợ sáng ở đây sầm uất và náo nhiệt lắm! Mau, mau, mau~"Vương Tiểu Thanh vừa xoa tay hà hơi, vừa háo hức muốn thưởng thức các món ngon, nhưng lại không biết phải đi theo hướng nào.Lúc này, Trương Vũ nảy ra ý tưởng, nhanh chóng chạy đến bên đường tìm một người địa phương để hỏi thăm."Tiểu Thanh, hay chúng ta đi xe đạp đến đó nhé? Như vậy sẽ đến nơi nhanh hơn."Người dân địa phương nhiệt tình chỉ đường cho bọn họ, chợ sáng ngon và gần nhất cách ga tàu một đoạn, cho dù đi xe đạp cũng mất khoảng mười phút để đến nơi.Thế là, Trương Vũ vui vẻ kéo Vương Tiểu Thanh đi vào con hẻm gần đó, hai người cùng nhau dắt xe đạp ra và và hướng về phía đông mà người qua đường chỉ dẫn.Quả nhiên, sau khoảng mười phút đạp xe, bọn họ nhìn thấy phía trước cảnh tượng đông đúc, nhộn nhịp, một khung cảnh phồn hoa.Thì ra đó là một khu chợ sáng đầy ắp các món ăn ngon miệng!"Ông xã, hay chúng ta chia nhau ra mua đồ nhé, lát nữa gặp lại nhau ở quán tào phớ kia, ở đó có chỗ ngồi."Vương Tiểu Thanh nhanh mắt phát hiện quán tào phớ có chỗ ngồi nghỉ chân, trong khi nhiều nơi khác đông đúc lại không có chỗ ngồi.Trương Vũ hiểu ý gật đầu, đồng ý với đề nghị của vợ.Tuy nhiên, lúc này anh đã bị mùi thơm phức của những chiếc bánh bao thịt to cuốn hút, ánh mắt không rời khỏi chúng.Khoảng mười lăm phút sau, hai người trở lại quán tào phớ với túi lớn túi nhỏ.

Sau khi vào lại phòng bệnh, Giả Nam Ngọc kể lại chi tiết mọi chuyện vừa xảy ra cho Lưu Hiểu Yến nghe. "Tiểu Thanh đúng là một người bạn nghĩa khí, vợ chồng họ đều là người tốt." Lưu Hiểu Yến cảm

thán.

Giả Nam Ngọc gật đầu đồng tình, rồi đột nhiên nhớ ra một việc quan trọng: "À đúng rồi, chúng ta vẫn chưa thông báo cho ba mẹ biết, để ăn cơm xong anh đi gọi điện thông báo cho ba mẹ biêt, vừa nãy y tá cũng nói là vẫn còn sớm."

Lưu Hiểu Yến nghe thấy vậy khẽ gật đầu, bày tỏ sự đồng ý, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau vào khoảng 5 giờ, Lưu Hiểu Yến sinh hạ một bé gái khỏe mạnh, nặng ba cân rưỡi.

Giả Nam Ngọc vui mừng khôn xiết, xúc động đến mức không biết phải bế con thế nào.

Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu của em bé, trong lòng tràn ngập niềm vui, nhưng cũng cảm thấy đây là lúc nên rời đi.

Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng đặt vài bộ quần áo trẻ em mà cô đã chọn kỹ lưỡng đặt trên giường, để hai túi sữa bột loại tốt lên trên bàn.

Sau đó, cô để lại một tờ giấy với lời nhắn ấm áp: "Hiểu Yến, mình phải về rồi, nhất định sẽ đến thăm lại bạn khi có cơ hội."

"Ông xã, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu đây?"

Vương Tiểu Thanh vừa cùng Trương Vũ đi, vừa tò mò hỏi. Bọn họ đang trên đường đi tới nhà ga.

"Thành phố Cáp Nhĩ Tân~" Trương Vũ mỉm cười trả lời.

Thực ra, anh đã tìm hiểu kỹ, mùa hè ở Thành phố Cáp Nhĩ Tân rất mát mẻ và dễ chịu, chỉ có điều khoảng cách khá xa.

Sau khi hai người đến nhà ga, bọn họ mua vé giường nằm để đi thành phố Cáp Nhĩ Tân. Chuyến đi này sẽ kéo dài bốn ngày.

"Thật hy vọng khi lên tàu chỉ có hai chúng ta thôi."

Vương Tiểu Thanh đầy háo hức nói, nếu vậy thì cô có thể vào không gian riêng của mình để tận hưởng sự mát mẻ.

Khi bọn họ lên tàu, đúng là không có nhiều người.

Trong khoang sáu người này, thực sự chỉ có hai người họ, điều này khiến cả hai cảm thấy rất thoải mái.

Bọn họ có thể tự do di chuyển giữa khoang tàu và không gian, tận hưởng khoảnh khắc thưởng thức đồ ăn ngon. Chuyến đi này khá thoải mái và dễ chịu, khi họ đến thành phố Cáp Nhĩ Tân thì trời đã sáng.

Vương Tiểu Thanh mặc váy, bước xuống tàu, cảm nhận được một làn gió mát lạnh tràn đến.

“Hắt xì~” Cô không kìm được mà hắt hơi.

"Lạnh không em?" Trương Vũ thấy vậy, liền vội vàng ôm lấy vai Vương Tiểu Thanh, lo lắng hỏi.

"Không lạnh, nghe nói chợ sáng ở đây sầm uất và náo nhiệt lắm! Mau, mau, mau~"

Vương Tiểu Thanh vừa xoa tay hà hơi, vừa háo hức muốn thưởng thức các món ngon, nhưng lại không biết phải đi theo hướng nào.

Lúc này, Trương Vũ nảy ra ý tưởng, nhanh chóng chạy đến bên đường tìm một người địa phương để hỏi thăm.

"Tiểu Thanh, hay chúng ta đi xe đạp đến đó nhé? Như vậy sẽ đến nơi nhanh hơn."

Người dân địa phương nhiệt tình chỉ đường cho bọn họ, chợ sáng ngon và gần nhất cách ga tàu một đoạn, cho dù đi xe đạp cũng mất khoảng mười phút để đến nơi.

Thế là, Trương Vũ vui vẻ kéo Vương Tiểu Thanh đi vào con hẻm gần đó, hai người cùng nhau dắt xe đạp ra và và hướng về phía đông mà người qua đường chỉ dẫn.

Quả nhiên, sau khoảng mười phút đạp xe, bọn họ nhìn thấy phía trước cảnh tượng đông đúc, nhộn nhịp, một khung cảnh phồn hoa.

Thì ra đó là một khu chợ sáng đầy ắp các món ăn ngon miệng!

"Ông xã, hay chúng ta chia nhau ra mua đồ nhé, lát nữa gặp lại nhau ở quán tào phớ kia, ở đó có chỗ ngồi."

Vương Tiểu Thanh nhanh mắt phát hiện quán tào phớ có chỗ ngồi nghỉ chân, trong khi nhiều nơi khác đông đúc lại không có chỗ ngồi.

Trương Vũ hiểu ý gật đầu, đồng ý với đề nghị của vợ.Tuy nhiên, lúc này anh đã bị mùi thơm phức của những chiếc bánh bao thịt to cuốn hút, ánh mắt không rời khỏi chúng.

Khoảng mười lăm phút sau, hai người trở lại quán tào phớ với túi lớn túi nhỏ.

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Sau khi vào lại phòng bệnh, Giả Nam Ngọc kể lại chi tiết mọi chuyện vừa xảy ra cho Lưu Hiểu Yến nghe. "Tiểu Thanh đúng là một người bạn nghĩa khí, vợ chồng họ đều là người tốt." Lưu Hiểu Yến cảmthán.Giả Nam Ngọc gật đầu đồng tình, rồi đột nhiên nhớ ra một việc quan trọng: "À đúng rồi, chúng ta vẫn chưa thông báo cho ba mẹ biết, để ăn cơm xong anh đi gọi điện thông báo cho ba mẹ biêt, vừa nãy y tá cũng nói là vẫn còn sớm."Lưu Hiểu Yến nghe thấy vậy khẽ gật đầu, bày tỏ sự đồng ý, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.Sáng sớm hôm sau vào khoảng 5 giờ, Lưu Hiểu Yến sinh hạ một bé gái khỏe mạnh, nặng ba cân rưỡi.Giả Nam Ngọc vui mừng khôn xiết, xúc động đến mức không biết phải bế con thế nào.Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu của em bé, trong lòng tràn ngập niềm vui, nhưng cũng cảm thấy đây là lúc nên rời đi.Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng đặt vài bộ quần áo trẻ em mà cô đã chọn kỹ lưỡng đặt trên giường, để hai túi sữa bột loại tốt lên trên bàn.Sau đó, cô để lại một tờ giấy với lời nhắn ấm áp: "Hiểu Yến, mình phải về rồi, nhất định sẽ đến thăm lại bạn khi có cơ hội.""Ông xã, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu đây?"Vương Tiểu Thanh vừa cùng Trương Vũ đi, vừa tò mò hỏi. Bọn họ đang trên đường đi tới nhà ga."Thành phố Cáp Nhĩ Tân~" Trương Vũ mỉm cười trả lời.Thực ra, anh đã tìm hiểu kỹ, mùa hè ở Thành phố Cáp Nhĩ Tân rất mát mẻ và dễ chịu, chỉ có điều khoảng cách khá xa.Sau khi hai người đến nhà ga, bọn họ mua vé giường nằm để đi thành phố Cáp Nhĩ Tân. Chuyến đi này sẽ kéo dài bốn ngày."Thật hy vọng khi lên tàu chỉ có hai chúng ta thôi."Vương Tiểu Thanh đầy háo hức nói, nếu vậy thì cô có thể vào không gian riêng của mình để tận hưởng sự mát mẻ.Khi bọn họ lên tàu, đúng là không có nhiều người.Trong khoang sáu người này, thực sự chỉ có hai người họ, điều này khiến cả hai cảm thấy rất thoải mái.Bọn họ có thể tự do di chuyển giữa khoang tàu và không gian, tận hưởng khoảnh khắc thưởng thức đồ ăn ngon. Chuyến đi này khá thoải mái và dễ chịu, khi họ đến thành phố Cáp Nhĩ Tân thì trời đã sáng.Vương Tiểu Thanh mặc váy, bước xuống tàu, cảm nhận được một làn gió mát lạnh tràn đến.“Hắt xì~” Cô không kìm được mà hắt hơi."Lạnh không em?" Trương Vũ thấy vậy, liền vội vàng ôm lấy vai Vương Tiểu Thanh, lo lắng hỏi."Không lạnh, nghe nói chợ sáng ở đây sầm uất và náo nhiệt lắm! Mau, mau, mau~"Vương Tiểu Thanh vừa xoa tay hà hơi, vừa háo hức muốn thưởng thức các món ngon, nhưng lại không biết phải đi theo hướng nào.Lúc này, Trương Vũ nảy ra ý tưởng, nhanh chóng chạy đến bên đường tìm một người địa phương để hỏi thăm."Tiểu Thanh, hay chúng ta đi xe đạp đến đó nhé? Như vậy sẽ đến nơi nhanh hơn."Người dân địa phương nhiệt tình chỉ đường cho bọn họ, chợ sáng ngon và gần nhất cách ga tàu một đoạn, cho dù đi xe đạp cũng mất khoảng mười phút để đến nơi.Thế là, Trương Vũ vui vẻ kéo Vương Tiểu Thanh đi vào con hẻm gần đó, hai người cùng nhau dắt xe đạp ra và và hướng về phía đông mà người qua đường chỉ dẫn.Quả nhiên, sau khoảng mười phút đạp xe, bọn họ nhìn thấy phía trước cảnh tượng đông đúc, nhộn nhịp, một khung cảnh phồn hoa.Thì ra đó là một khu chợ sáng đầy ắp các món ăn ngon miệng!"Ông xã, hay chúng ta chia nhau ra mua đồ nhé, lát nữa gặp lại nhau ở quán tào phớ kia, ở đó có chỗ ngồi."Vương Tiểu Thanh nhanh mắt phát hiện quán tào phớ có chỗ ngồi nghỉ chân, trong khi nhiều nơi khác đông đúc lại không có chỗ ngồi.Trương Vũ hiểu ý gật đầu, đồng ý với đề nghị của vợ.Tuy nhiên, lúc này anh đã bị mùi thơm phức của những chiếc bánh bao thịt to cuốn hút, ánh mắt không rời khỏi chúng.Khoảng mười lăm phút sau, hai người trở lại quán tào phớ với túi lớn túi nhỏ.

Chương 352: Chương 352