“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…

Chương 355: Chương 355

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng lấy các món đồ ra khỏi túi và sắp xếp gọn gàng để trên bàn để chị dâu có thể nhìn rõ hơn. Mỗi món đồ đều thể hiện tình cảm và sự quan tâm mà cô dành cho gia đình."Ôi, em dâu, sao em lại mua nhiều sữa bột thế này? Chắc hẳn đã tốn không ít tiên Như vậy đi, chị đưa tiền cho em."Tào Chiêu Đệ nhìn những túi sữa bột xếp đầy trước mặt, trong lòng tràn đầy sự biết ơn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy không thể để em dâu cứ phải tốn kém mãi được.Trương Dũng cũng đồng tình nói: "Đúng vậy, em trai, em dâu, các em đã mua cho gia đình anh quá nhiều thứ rồi! Quần áo, quạt điện, đồ ăn... Đến cả sữa bột cácem cũng đã mua nhiều lần. Trước đây anh nghèo, không có cách nào trả tiền, nhưng giờ đây anh đã có chút dư dả rồi, cũng nên trả tiền cho các em mới đúng."Tào Chiêu Đệ nói tiếp: "Đúng thế, em dâu, em đừng khách sáo với anh chị. Mặc dù là người một nhà nhưng cũng phải rõ ràng chuyện tiền bạc, cần trả thì phải trả."Trong lòng Tào Chiêu Đệ hiểu được, mặc dù mối quan hệ giữa bọn họ rất thân thiết, nhưng không thể cứ mãi chỉ biết nhận của người ta, dù sao thì tiền bạc không phải là thứ dễ kiếm được.Nói xong, anh cả liền định lấy tiền từ trong túi ra để trả.Lúc này, Trương Vũ vội vàng đứng ra nói: "Ôi, anh cả, hay là thế này, lần này coi như là lần cuối cùng chúng em mua sữa bột miễn phí cho anh chị. Nếu sau này còn mua sữa bột cho bọn trẻ nữa chắc chắn bọn em sẽ lấy tiền. Lần này coi như là món quà nhỏ mà em và Tiểu Thanh tặng cho bọn trẻ, anh chị đừng từ chối nhé!"Nói xong, Trương Vũ nhanh chóng chặn tay anh cả lại, không cho anh ấy lấy tiền ra.Thấy tình hình như vậy, anh cả cũng không cố gắng thêm nữa, mỉm cười gật đầu đồng ý."Được rồi, vậy anh chị thay mặt bọn trẻ cảm ơn hai em nhiều!"Tào Chiêu Đệ vui vẻ nhận lấy sữa bột và cẩn thận cất đi. Bởi cô biết rằng, Tiểu Thạch và Tiểu Ngọc đều rất thích uống loại sữa bột này.Món quà này đối với bọn họ không chỉ là sự quan tâm mà còn là một sự chăm sóc quý giá.Vương Tiểu Thanh cầm quần áo đi vào phòng tắm để tắm rửa, thực ra cô vào không gian riêng của mình để tắm. Trời nóng nực như này, nên cô thường tắm hai ba lần mỗi ngày.Sau khi tắm xong, Vương Tiểu Thanh bước ra khỏi phòng tắm thì gặp mẹ chồng và Tiểu Thạch.Mẹ chồng cô đang bế Tiểu Ngọc. Tiểu Thạch vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thanh liền phấn khởi gọi: "Thím út, thím út, chúng ta đi chơi đi!".Tiểu Thạch vẫn nhớ rõ lần trước thím út dẫn mình đi chơi, cậu bé rất háo hức có thể ra ngoài chơi với thím thêm lần nữa.Tuy nhiên, Vương Tiểu Thanh nhìn đồng hồ, thấy đã gần trưa, mặt trời nắng chói chang, nóng bức khó chịu, cô thực sự không muốn ra ngoài vào lúc này.Vì vậy, Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng nói với Tiểu Thạch: "Tiểu Thạch à, chúng ta sắp ăn cơm trưa rồi, ăn cơm xong nghỉ ngơi một chút, buổi chiều thím sẽ dẫn cháu đi ra ngoài chơi có được không?"Tuy Tiểu Thạch có chút thất vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.Bà Vương thấy vậy không khỏi cảm thán: "Đứa trẻ này, cứ thích ham chơi, nếu Tiểu Ngọc lớn hơn một chút thì có thể chơi cùng em rồi".Vương Tiểu Thanh cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng còn phải đợi vài năm nữa."Đúng lúc đó, chị dâu Tào Chiêu Đệ đứng ở đầu cầu thang gọi: "Tiểu Thanh, xuống ăn cơm nào~""Em tới đây~" Vương Tiểu Thanh đáp lại, sau đó nắm tay Tiểu Thạch từ từ đi xuống cầu thang.Bà Vương cẩn thận nhẹ nhàng đặt Tiểu Ngọc lên giường tre bên cạnh, Tiểu Ngọc rất ngoan, không khóc cũng không quấy.Lúc này, trong tiệm vẫn còn một vài khách hàng đang ăn, cũng sắp ăn cơm xong.Trương Vũ thấy vậy, liền chạy ra ngoài mua thêm vài chai nước ngọt.

Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng lấy các món đồ ra khỏi túi và sắp xếp gọn gàng để trên bàn để chị dâu có thể nhìn rõ hơn. Mỗi món đồ đều thể hiện tình cảm và sự quan tâm mà cô dành cho gia đình.

"Ôi, em dâu, sao em lại mua nhiều sữa bột thế này? Chắc hẳn đã tốn không ít tiên Như vậy đi, chị đưa tiền cho em."

Tào Chiêu Đệ nhìn những túi sữa bột xếp đầy trước mặt, trong lòng tràn đầy sự biết ơn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy không thể để em dâu cứ phải tốn kém mãi được.

Trương Dũng cũng đồng tình nói: "Đúng vậy, em trai, em dâu, các em đã mua cho gia đình anh quá nhiều thứ rồi! Quần áo, quạt điện, đồ ăn... Đến cả sữa bột các

em cũng đã mua nhiều lần. Trước đây anh nghèo, không có cách nào trả tiền, nhưng giờ đây anh đã có chút dư dả rồi, cũng nên trả tiền cho các em mới đúng."

Tào Chiêu Đệ nói tiếp: "Đúng thế, em dâu, em đừng khách sáo với anh chị. Mặc dù là người một nhà nhưng cũng phải rõ ràng chuyện tiền bạc, cần trả thì phải trả."

Trong lòng Tào Chiêu Đệ hiểu được, mặc dù mối quan hệ giữa bọn họ rất thân thiết, nhưng không thể cứ mãi chỉ biết nhận của người ta, dù sao thì tiền bạc không phải là thứ dễ kiếm được.

Nói xong, anh cả liền định lấy tiền từ trong túi ra để trả.

Lúc này, Trương Vũ vội vàng đứng ra nói: "Ôi, anh cả, hay là thế này, lần này coi như là lần cuối cùng chúng em mua sữa bột miễn phí cho anh chị. Nếu sau này còn mua sữa bột cho bọn trẻ nữa chắc chắn bọn em sẽ lấy tiền. Lần này coi như là món quà nhỏ mà em và Tiểu Thanh tặng cho bọn trẻ, anh chị đừng từ chối nhé!"

Nói xong, Trương Vũ nhanh chóng chặn tay anh cả lại, không cho anh ấy lấy tiền ra.

Thấy tình hình như vậy, anh cả cũng không cố gắng thêm nữa, mỉm cười gật đầu đồng ý.

"Được rồi, vậy anh chị thay mặt bọn trẻ cảm ơn hai em nhiều!"

Tào Chiêu Đệ vui vẻ nhận lấy sữa bột và cẩn thận cất đi. Bởi cô biết rằng, Tiểu Thạch và Tiểu Ngọc đều rất thích uống loại sữa bột này.

Món quà này đối với bọn họ không chỉ là sự quan tâm mà còn là một sự chăm sóc quý giá.

Vương Tiểu Thanh cầm quần áo đi vào phòng tắm để tắm rửa, thực ra cô vào không gian riêng của mình để tắm. Trời nóng nực như này, nên cô thường tắm hai ba lần mỗi ngày.

Sau khi tắm xong, Vương Tiểu Thanh bước ra khỏi phòng tắm thì gặp mẹ chồng và Tiểu Thạch.

Mẹ chồng cô đang bế Tiểu Ngọc. Tiểu Thạch vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thanh liền phấn khởi gọi: "Thím út, thím út, chúng ta đi chơi đi!".

Tiểu Thạch vẫn nhớ rõ lần trước thím út dẫn mình đi chơi, cậu bé rất háo hức có thể ra ngoài chơi với thím thêm lần nữa.Tuy nhiên, Vương Tiểu Thanh nhìn đồng hồ, thấy đã gần trưa, mặt trời nắng chói chang, nóng bức khó chịu, cô thực sự không muốn ra ngoài vào lúc này.

Vì vậy, Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng nói với Tiểu Thạch: "Tiểu Thạch à, chúng ta sắp ăn cơm trưa rồi, ăn cơm xong nghỉ ngơi một chút, buổi chiều thím sẽ dẫn cháu đi ra ngoài chơi có được không?"

Tuy Tiểu Thạch có chút thất vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Bà Vương thấy vậy không khỏi cảm thán: "Đứa trẻ này, cứ thích ham chơi, nếu Tiểu Ngọc lớn hơn một chút thì có thể chơi cùng em rồi".

Vương Tiểu Thanh cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng còn phải đợi vài năm nữa."

Đúng lúc đó, chị dâu Tào Chiêu Đệ đứng ở đầu cầu thang gọi: "Tiểu Thanh, xuống ăn cơm nào~"

"Em tới đây~" Vương Tiểu Thanh đáp lại, sau đó nắm tay Tiểu Thạch từ từ đi xuống cầu thang.

Bà Vương cẩn thận nhẹ nhàng đặt Tiểu Ngọc lên giường tre bên cạnh, Tiểu Ngọc rất ngoan, không khóc cũng không quấy.

Lúc này, trong tiệm vẫn còn một vài khách hàng đang ăn, cũng sắp ăn cơm xong.

Trương Vũ thấy vậy, liền chạy ra ngoài mua thêm vài chai nước ngọt.

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng lấy các món đồ ra khỏi túi và sắp xếp gọn gàng để trên bàn để chị dâu có thể nhìn rõ hơn. Mỗi món đồ đều thể hiện tình cảm và sự quan tâm mà cô dành cho gia đình."Ôi, em dâu, sao em lại mua nhiều sữa bột thế này? Chắc hẳn đã tốn không ít tiên Như vậy đi, chị đưa tiền cho em."Tào Chiêu Đệ nhìn những túi sữa bột xếp đầy trước mặt, trong lòng tràn đầy sự biết ơn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy không thể để em dâu cứ phải tốn kém mãi được.Trương Dũng cũng đồng tình nói: "Đúng vậy, em trai, em dâu, các em đã mua cho gia đình anh quá nhiều thứ rồi! Quần áo, quạt điện, đồ ăn... Đến cả sữa bột cácem cũng đã mua nhiều lần. Trước đây anh nghèo, không có cách nào trả tiền, nhưng giờ đây anh đã có chút dư dả rồi, cũng nên trả tiền cho các em mới đúng."Tào Chiêu Đệ nói tiếp: "Đúng thế, em dâu, em đừng khách sáo với anh chị. Mặc dù là người một nhà nhưng cũng phải rõ ràng chuyện tiền bạc, cần trả thì phải trả."Trong lòng Tào Chiêu Đệ hiểu được, mặc dù mối quan hệ giữa bọn họ rất thân thiết, nhưng không thể cứ mãi chỉ biết nhận của người ta, dù sao thì tiền bạc không phải là thứ dễ kiếm được.Nói xong, anh cả liền định lấy tiền từ trong túi ra để trả.Lúc này, Trương Vũ vội vàng đứng ra nói: "Ôi, anh cả, hay là thế này, lần này coi như là lần cuối cùng chúng em mua sữa bột miễn phí cho anh chị. Nếu sau này còn mua sữa bột cho bọn trẻ nữa chắc chắn bọn em sẽ lấy tiền. Lần này coi như là món quà nhỏ mà em và Tiểu Thanh tặng cho bọn trẻ, anh chị đừng từ chối nhé!"Nói xong, Trương Vũ nhanh chóng chặn tay anh cả lại, không cho anh ấy lấy tiền ra.Thấy tình hình như vậy, anh cả cũng không cố gắng thêm nữa, mỉm cười gật đầu đồng ý."Được rồi, vậy anh chị thay mặt bọn trẻ cảm ơn hai em nhiều!"Tào Chiêu Đệ vui vẻ nhận lấy sữa bột và cẩn thận cất đi. Bởi cô biết rằng, Tiểu Thạch và Tiểu Ngọc đều rất thích uống loại sữa bột này.Món quà này đối với bọn họ không chỉ là sự quan tâm mà còn là một sự chăm sóc quý giá.Vương Tiểu Thanh cầm quần áo đi vào phòng tắm để tắm rửa, thực ra cô vào không gian riêng của mình để tắm. Trời nóng nực như này, nên cô thường tắm hai ba lần mỗi ngày.Sau khi tắm xong, Vương Tiểu Thanh bước ra khỏi phòng tắm thì gặp mẹ chồng và Tiểu Thạch.Mẹ chồng cô đang bế Tiểu Ngọc. Tiểu Thạch vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thanh liền phấn khởi gọi: "Thím út, thím út, chúng ta đi chơi đi!".Tiểu Thạch vẫn nhớ rõ lần trước thím út dẫn mình đi chơi, cậu bé rất háo hức có thể ra ngoài chơi với thím thêm lần nữa.Tuy nhiên, Vương Tiểu Thanh nhìn đồng hồ, thấy đã gần trưa, mặt trời nắng chói chang, nóng bức khó chịu, cô thực sự không muốn ra ngoài vào lúc này.Vì vậy, Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng nói với Tiểu Thạch: "Tiểu Thạch à, chúng ta sắp ăn cơm trưa rồi, ăn cơm xong nghỉ ngơi một chút, buổi chiều thím sẽ dẫn cháu đi ra ngoài chơi có được không?"Tuy Tiểu Thạch có chút thất vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.Bà Vương thấy vậy không khỏi cảm thán: "Đứa trẻ này, cứ thích ham chơi, nếu Tiểu Ngọc lớn hơn một chút thì có thể chơi cùng em rồi".Vương Tiểu Thanh cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng còn phải đợi vài năm nữa."Đúng lúc đó, chị dâu Tào Chiêu Đệ đứng ở đầu cầu thang gọi: "Tiểu Thanh, xuống ăn cơm nào~""Em tới đây~" Vương Tiểu Thanh đáp lại, sau đó nắm tay Tiểu Thạch từ từ đi xuống cầu thang.Bà Vương cẩn thận nhẹ nhàng đặt Tiểu Ngọc lên giường tre bên cạnh, Tiểu Ngọc rất ngoan, không khóc cũng không quấy.Lúc này, trong tiệm vẫn còn một vài khách hàng đang ăn, cũng sắp ăn cơm xong.Trương Vũ thấy vậy, liền chạy ra ngoài mua thêm vài chai nước ngọt.

Chương 355: Chương 355