“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…
Chương 358: Chương 358
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Vương Tiểu Thanh thì cho từng miếng thịt ba chỉ vào chảo dầu chiên giòn, chỉ nghe thấy tiếng xèo xèo, những miếng thịt ba chỉ từ trắng hồng chuyển sang vàng giòn, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.Suốt buổi sáng, hai người hợp tác với nhau rất ăn ý, dưới sự nỗ lực chung của hai người, cuối cùng hai người đã làm được mười bát thịt kho mắm thơm ngon. Năm bát măng khô xào thịt và năm bát đậu que khô xào thịt thơm phức.Nhìn bàn ăn đầy ắp các món ngon, trong lòng Vương Tiểu Thanh cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cô chọn mỗi loại một bát đặt lên bàn, còn lại thì cất vào trong không gian để bảo quản.Cuối cùng, cô còn nấu một nồi canh trứng cà chua thanh mát để ăn kèm."Ông xã, mau đến nếm thử đi! Đây là thành quả của chúng ta sau một buối sáng làm việc đấy!"Vương Tiểu Thanh mỉm cười nói với Trương Vũ.Hai người ngồi đối diện nhau, thưởng thức bữa trưa thịnh soạn, tình cảm hạnh phúc bộc lô trong lời nói.Vương Tiểu Thanh gắp một miếng thịt kho có màu sắc hấp dẫn và mùi thơm nức mũi, nhẹ nhàng đặt vào bát của Trương Vũ.Hai người ngồi đối diện nhau, thưởng thức bữa trưa thịnh soạn, tình cảm hạnh phúc bộc lộ trong lời nói.Vương Tiểu Thanh gắp một miếng thịt kho có màu sắc hấp dẫn và mùi thơm nức mũi, nhẹ nhàng đặt vào bát của Trương Vũ. Trương Vũ nhìn miếng thịt kho, đôi mắt sáng rực, không chần chừ mà cho ngay vào miệng.Ngay lập tức, một hương vị tuyệt vời lan tỏa trong khoang miệng. Miếng thịt kho béo nhưng không hề ngấy, miếng thịt mềm, như thể chỉ cần nhai nhẹ là có thể tan chảy trên đầu lưỡi.Cảm giác tuyệt vời này khiến TrươngVũ không thể cưỡng lại được, anh không kìm được mà thốt lên một tiếng hài lòng: "Ngon quá~"Hai người tận hưởng bữa trưa thịnh soạn, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Không biết từ lúc nào, hai người họ đã ăn rất nhiều món ngon mỹ vị.Chuyển sang khung cảnh ồn ào, náo nhiệt ở thành phố Thượng Hải.Đúng như dự đoán, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi sau khi kỳ học mới bắt đầu, Tô Lệ đã nhanh chóng lan truyền câu chuyện của Trương Hồng Châu khắp cả lớp. Tuy nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều có thành kiến với Trương Hông Châu.Thực tế, phần lớn mọi người đều cho rằng Trương Hồng Châu dám đối mặt với hoàn cảnh của mình, cô ấy dũng cảm, đáng khen ngợi, hơn nữa, cô ấy cũng không làm gì sai cả.Thậm chí còn có một số người cảm thấy bất bình cho Trương Hồng Châu, đứng ra bênh vực cho cô ấy.Đối mặt với tình huống như vậy, Trương Hồng Châu cảm thấy vô cùng bối rối.Cô cảm thấy dường như không có ai xung quanh thực sự hiểu được mình, điều này khiến cô trở nên nhạy cảm và dễ tổn thương.Tô Lệ có điều kiện gia đình tốt, lại hào phóng, nên có không ít người muốn kết thân với cô ta.Đúng lúc đó, Tô Lệ xách hai túi lớn đầy thức ăn bước vào ký túc xá, lớn tiếng gọi: “Các đồng chí ơi, tôi vừa rồi đi ra ngoài ăn cơm, còn dư lại nhiều món lắm, có móng giò thơm phức và sườn hầm mềm ngọt, ai muốn ăn thì nhanh đến lấy đi!”Các bạn cùng phòng nghe thấy tin vui này liền phấn khích chạy lại. Trương Hồng Châu cũng nhịn không được len lén nuốt nước miếng.Nhưng ngay sau đó, cô lại nhớ đến những lời nói xấu của Tô Lệ trước đây về mình, trong lòng dấy lên một chút kiên quyết.Cô cắn chặt môi, âm thầm tự nhủ rằng mình phải giữ lòng tự trọng, tuyệt đối không được đụng đến những món ăn mà Tô Lệ mang về.Vì vậy, cô ngồi yên trên ghế, không nhúc nhích.Tô Lệ nhìn thấy cảnh này, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười gian xảo.Cô ta bỗng nhiên lớn tiếng gọi, giả vờ ngạc nhiên kêu lên: “Trương Hồng Châu, sao cậu không qua nếm thử những món ngon này? Hay là cậu không thích?”Chưa kịp để Trương Hồng Châu trả lời lại, Tô Lệ đã vội vàng nói tiếp: “Ồ, cái trí nhớ của tôi kìa! Tôi quên mất cậu đã làm việc trong nhà hàng suốt kỳ nghỉ hè. Chắc ngày nào cậu cũng được ăn no, nên không có hứng thú với mấy món ăn bình thường như này nữa, ha ha ha~”
Vương Tiểu Thanh thì cho từng miếng thịt ba chỉ vào chảo dầu chiên giòn, chỉ nghe thấy tiếng xèo xèo, những miếng thịt ba chỉ từ trắng hồng chuyển sang vàng giòn, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Suốt buổi sáng, hai người hợp tác với nhau rất ăn ý, dưới sự nỗ lực chung của hai người, cuối cùng hai người đã làm được mười bát thịt kho mắm thơm ngon. Năm bát măng khô xào thịt và năm bát đậu que khô xào thịt thơm phức.
Nhìn bàn ăn đầy ắp các món ngon, trong lòng Vương Tiểu Thanh cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cô chọn mỗi loại một bát đặt lên bàn, còn lại thì cất vào trong không gian để bảo quản.
Cuối cùng, cô còn nấu một nồi canh trứng cà chua thanh mát để ăn kèm.
"Ông xã, mau đến nếm thử đi! Đây là thành quả của chúng ta sau một buối sáng làm việc đấy!"
Vương Tiểu Thanh mỉm cười nói với Trương Vũ.
Hai người ngồi đối diện nhau, thưởng thức bữa trưa thịnh soạn, tình cảm hạnh phúc bộc lô trong lời nói.
Vương Tiểu Thanh gắp một miếng thịt kho có màu sắc hấp dẫn và mùi thơm nức mũi, nhẹ nhàng đặt vào bát của Trương Vũ.
Hai người ngồi đối diện nhau, thưởng thức bữa trưa thịnh soạn, tình cảm hạnh phúc bộc lộ trong lời nói.
Vương Tiểu Thanh gắp một miếng thịt kho có màu sắc hấp dẫn và mùi thơm nức mũi, nhẹ nhàng đặt vào bát của Trương Vũ. Trương Vũ nhìn miếng thịt kho, đôi mắt sáng rực, không chần chừ mà cho ngay vào miệng.
Ngay lập tức, một hương vị tuyệt vời lan tỏa trong khoang miệng. Miếng thịt kho béo nhưng không hề ngấy, miếng thịt mềm, như thể chỉ cần nhai nhẹ là có thể tan chảy trên đầu lưỡi.
Cảm giác tuyệt vời này khiến Trương
Vũ không thể cưỡng lại được, anh không kìm được mà thốt lên một tiếng hài lòng: "Ngon quá~"
Hai người tận hưởng bữa trưa thịnh soạn, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Không biết từ lúc nào, hai người họ đã ăn rất nhiều món ngon mỹ vị.
Chuyển sang khung cảnh ồn ào, náo nhiệt ở thành phố Thượng Hải.
Đúng như dự đoán, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi sau khi kỳ học mới bắt đầu, Tô Lệ đã nhanh chóng lan truyền câu chuyện của Trương Hồng Châu khắp cả lớp. Tuy nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều có thành kiến với Trương Hông Châu.
Thực tế, phần lớn mọi người đều cho rằng Trương Hồng Châu dám đối mặt với hoàn cảnh của mình, cô ấy dũng cảm, đáng khen ngợi, hơn nữa, cô ấy cũng không làm gì sai cả.
Thậm chí còn có một số người cảm thấy bất bình cho Trương Hồng Châu, đứng ra bênh vực cho cô ấy.
Đối mặt với tình huống như vậy, Trương Hồng Châu cảm thấy vô cùng bối rối.
Cô cảm thấy dường như không có ai xung quanh thực sự hiểu được mình, điều này khiến cô trở nên nhạy cảm và dễ tổn thương.
Tô Lệ có điều kiện gia đình tốt, lại hào phóng, nên có không ít người muốn kết thân với cô ta.
Đúng lúc đó, Tô Lệ xách hai túi lớn đầy thức ăn bước vào ký túc xá, lớn tiếng gọi: “Các đồng chí ơi, tôi vừa rồi đi ra ngoài ăn cơm, còn dư lại nhiều món lắm, có móng giò thơm phức và sườn hầm mềm ngọt, ai muốn ăn thì nhanh đến lấy đi!”
Các bạn cùng phòng nghe thấy tin vui này liền phấn khích chạy lại. Trương Hồng Châu cũng nhịn không được len lén nuốt nước miếng.Nhưng ngay sau đó, cô lại nhớ đến những lời nói xấu của Tô Lệ trước đây về mình, trong lòng dấy lên một chút kiên quyết.
Cô cắn chặt môi, âm thầm tự nhủ rằng mình phải giữ lòng tự trọng, tuyệt đối không được đụng đến những món ăn mà Tô Lệ mang về.
Vì vậy, cô ngồi yên trên ghế, không nhúc nhích.
Tô Lệ nhìn thấy cảnh này, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười gian xảo.
Cô ta bỗng nhiên lớn tiếng gọi, giả vờ ngạc nhiên kêu lên: “Trương Hồng Châu, sao cậu không qua nếm thử những món ngon này? Hay là cậu không thích?”
Chưa kịp để Trương Hồng Châu trả lời lại, Tô Lệ đã vội vàng nói tiếp: “Ồ, cái trí nhớ của tôi kìa! Tôi quên mất cậu đã làm việc trong nhà hàng suốt kỳ nghỉ hè. Chắc ngày nào cậu cũng được ăn no, nên không có hứng thú với mấy món ăn bình thường như này nữa, ha ha ha~”
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Vương Tiểu Thanh thì cho từng miếng thịt ba chỉ vào chảo dầu chiên giòn, chỉ nghe thấy tiếng xèo xèo, những miếng thịt ba chỉ từ trắng hồng chuyển sang vàng giòn, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.Suốt buổi sáng, hai người hợp tác với nhau rất ăn ý, dưới sự nỗ lực chung của hai người, cuối cùng hai người đã làm được mười bát thịt kho mắm thơm ngon. Năm bát măng khô xào thịt và năm bát đậu que khô xào thịt thơm phức.Nhìn bàn ăn đầy ắp các món ngon, trong lòng Vương Tiểu Thanh cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cô chọn mỗi loại một bát đặt lên bàn, còn lại thì cất vào trong không gian để bảo quản.Cuối cùng, cô còn nấu một nồi canh trứng cà chua thanh mát để ăn kèm."Ông xã, mau đến nếm thử đi! Đây là thành quả của chúng ta sau một buối sáng làm việc đấy!"Vương Tiểu Thanh mỉm cười nói với Trương Vũ.Hai người ngồi đối diện nhau, thưởng thức bữa trưa thịnh soạn, tình cảm hạnh phúc bộc lô trong lời nói.Vương Tiểu Thanh gắp một miếng thịt kho có màu sắc hấp dẫn và mùi thơm nức mũi, nhẹ nhàng đặt vào bát của Trương Vũ.Hai người ngồi đối diện nhau, thưởng thức bữa trưa thịnh soạn, tình cảm hạnh phúc bộc lộ trong lời nói.Vương Tiểu Thanh gắp một miếng thịt kho có màu sắc hấp dẫn và mùi thơm nức mũi, nhẹ nhàng đặt vào bát của Trương Vũ. Trương Vũ nhìn miếng thịt kho, đôi mắt sáng rực, không chần chừ mà cho ngay vào miệng.Ngay lập tức, một hương vị tuyệt vời lan tỏa trong khoang miệng. Miếng thịt kho béo nhưng không hề ngấy, miếng thịt mềm, như thể chỉ cần nhai nhẹ là có thể tan chảy trên đầu lưỡi.Cảm giác tuyệt vời này khiến TrươngVũ không thể cưỡng lại được, anh không kìm được mà thốt lên một tiếng hài lòng: "Ngon quá~"Hai người tận hưởng bữa trưa thịnh soạn, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Không biết từ lúc nào, hai người họ đã ăn rất nhiều món ngon mỹ vị.Chuyển sang khung cảnh ồn ào, náo nhiệt ở thành phố Thượng Hải.Đúng như dự đoán, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi sau khi kỳ học mới bắt đầu, Tô Lệ đã nhanh chóng lan truyền câu chuyện của Trương Hồng Châu khắp cả lớp. Tuy nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều có thành kiến với Trương Hông Châu.Thực tế, phần lớn mọi người đều cho rằng Trương Hồng Châu dám đối mặt với hoàn cảnh của mình, cô ấy dũng cảm, đáng khen ngợi, hơn nữa, cô ấy cũng không làm gì sai cả.Thậm chí còn có một số người cảm thấy bất bình cho Trương Hồng Châu, đứng ra bênh vực cho cô ấy.Đối mặt với tình huống như vậy, Trương Hồng Châu cảm thấy vô cùng bối rối.Cô cảm thấy dường như không có ai xung quanh thực sự hiểu được mình, điều này khiến cô trở nên nhạy cảm và dễ tổn thương.Tô Lệ có điều kiện gia đình tốt, lại hào phóng, nên có không ít người muốn kết thân với cô ta.Đúng lúc đó, Tô Lệ xách hai túi lớn đầy thức ăn bước vào ký túc xá, lớn tiếng gọi: “Các đồng chí ơi, tôi vừa rồi đi ra ngoài ăn cơm, còn dư lại nhiều món lắm, có móng giò thơm phức và sườn hầm mềm ngọt, ai muốn ăn thì nhanh đến lấy đi!”Các bạn cùng phòng nghe thấy tin vui này liền phấn khích chạy lại. Trương Hồng Châu cũng nhịn không được len lén nuốt nước miếng.Nhưng ngay sau đó, cô lại nhớ đến những lời nói xấu của Tô Lệ trước đây về mình, trong lòng dấy lên một chút kiên quyết.Cô cắn chặt môi, âm thầm tự nhủ rằng mình phải giữ lòng tự trọng, tuyệt đối không được đụng đến những món ăn mà Tô Lệ mang về.Vì vậy, cô ngồi yên trên ghế, không nhúc nhích.Tô Lệ nhìn thấy cảnh này, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười gian xảo.Cô ta bỗng nhiên lớn tiếng gọi, giả vờ ngạc nhiên kêu lên: “Trương Hồng Châu, sao cậu không qua nếm thử những món ngon này? Hay là cậu không thích?”Chưa kịp để Trương Hồng Châu trả lời lại, Tô Lệ đã vội vàng nói tiếp: “Ồ, cái trí nhớ của tôi kìa! Tôi quên mất cậu đã làm việc trong nhà hàng suốt kỳ nghỉ hè. Chắc ngày nào cậu cũng được ăn no, nên không có hứng thú với mấy món ăn bình thường như này nữa, ha ha ha~”