“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…
Chương 378: Chương 378
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Lúc thì Trương Vũ đứng dậy đi qua đi lại, lúc thì ngồi xuống nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh, trong lòng thầm cầu nguyện mọi chuyện sẽ diễn ra một cách suôn sẻ."Đồng chí Trương, có phải là anh không?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.Trương Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, tóc buộc dài, đang tiến lại gần.Da của dì hơi vàng, nhưng trang phục gọn gàng, tay cầm một túi hành lý và khuôn mặt nở nụ cười thân thiện."Đúng rồi, dì là người được Hắc Tử giới thiệu phải không?"Trương Vũ khá ngạc nhiên hỏi, anh không ngờ dì giúp việc lại đến sớm như vậy.Dì Lý mỉm cười gật đầu, giọng nói dịu dàng: "Đúng vậy. Tôi họ Lý. Mọi người cứ gọi tôi là dì Lý là được. Em bé sinh chưa?""Vâng, vừa mới vào trong."Trương Vũ căng thẳng đáp, ánh mắt không ngừng nhìn về phía cửa phòng sinh, lòng đầy monmg đợi và lo lắng.Dì Lý dường như nhận ra sự bất an của Trương Vũ, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng lo lắng, sinh con cần thời gian, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi."Ánh mắt dịu dàng và kiên định của chị Lý giúp Trương Vũ cảm thấy yên tâm hơn một chút.Sau đó, hai người ngồi lặng lẽ chờ đợi bên ngoài phòng sinh.Thời gian trôi qua từng phút từng giây. khoảng hai tiếng sau. cuối cùng v tá cũng bước ra với một em bé được quấn kín trong tay."Gia đình Vương Tiểu Thanh, là con trai, nặng ba cân tư!" y tá lớn tiếng thông báo.Nghe được tin này, Trương Vũ phấn khích đứng bật dậy.Anh muốn ngay lập tức tiến đến bế con mình, nhưng lại lúng túng không biết phải làm sao, tay chân luống cuống, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, cổ họng khô khốc.Lúc này, dì Lý ở một bên nhìn thấy vậy liền bước tới, nhận lấy em bé từ tay y tá, sau đó nhẹ nhàng nói với Trương Vũ: "Đồng chí Trương, để tôi hướng dẫn anh cách bế em bé nhé."Dì Lý cẩn thận đưa em bé cho Trương Vũ, đồng thời chỉ cho anh cách để ôm em bé sơ sinh đúng cách.Nhờ sự giúp đỡ của dì Lý, cuối cùng Trương Vũ cũng ôm được đứa con của mình.Khoảnh khắc đó, anh cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc chưa từng có, đôi mắt long lanh ánh lên những giọt nước mắt.Dì Lý đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng ấm áp này, cũng nở nụ cười hài lòng.Sau một thời gian chờ đợi, cuối cùng Vương Tiểu Thanh cũng được đưa ra khỏi phòng sinh.Trương Vũ cẫn thận đưa em bé lại cho dì Lý, rồi vội vàng tiến tới cùng y tá đẩy giường phẫu thuật đưa Vương Tiểu Thanh về phòng bệnh.Lúc này, trên trán Vương Tiểu Thanh lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt có phần mệt mỏi nhưng sắc mặt vẫn ổn.Sau khi tiến vào phòng bệnh, bác sĩ lại kiểm tra và ấn nhẹ bụng của Vương Tiểu Thanh, đồng thời dặn dò: "Phải cho em bé b.ú sữa mẹ ngay, sản phụ không được ăn đồ sống lạnh. Ngoài ra, thỉnh thoảng có thể cho em bé uống một hoặc hai ngụm nước ấm."Sau khi dặn dò xong, bác sĩ rời khỏi phòng.Dì Lý bế em bé, bước đến bên giường Vương Tiểu Thanh và nhẹ nhàng nói: "Đồng chí Vương, tôi là dì Lý. Bây giờ cô nên cho em bé b.ú ngay để kích thích sữa mẹ."Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.Cô đưa tay kéo áo lên, để lộ ngực, dì Lý nhẹ nhàng đặt em bé bên cạnh cô.Khi Vương Tiểu Thanh nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ hồng của con mình, cô không khỏi mỉm cười, ánh mắt tràn ngập niềm vui của một người mẹ lần đầu được ôm con.Em bé bắt đầu b.ú được một chút, dì Lý đã chuẩn bị sẵn bình sữa và đã rửa sạch, cho bé uống chút nước.Em bé uống vài ngụm xong liền thỏa mãn, sau đó ngủ say.
Lúc thì Trương Vũ đứng dậy đi qua đi lại, lúc thì ngồi xuống nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh, trong lòng thầm cầu nguyện mọi chuyện sẽ diễn ra một cách suôn sẻ.
"Đồng chí Trương, có phải là anh không?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Trương Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, tóc buộc dài, đang tiến lại gần.
Da của dì hơi vàng, nhưng trang phục gọn gàng, tay cầm một túi hành lý và khuôn mặt nở nụ cười thân thiện.
"Đúng rồi, dì là người được Hắc Tử giới thiệu phải không?"
Trương Vũ khá ngạc nhiên hỏi, anh không ngờ dì giúp việc lại đến sớm như vậy.
Dì Lý mỉm cười gật đầu, giọng nói dịu dàng: "Đúng vậy. Tôi họ Lý. Mọi người cứ gọi tôi là dì Lý là được. Em bé sinh chưa?"
"Vâng, vừa mới vào trong."
Trương Vũ căng thẳng đáp, ánh mắt không ngừng nhìn về phía cửa phòng sinh, lòng đầy monmg đợi và lo lắng.
Dì Lý dường như nhận ra sự bất an của Trương Vũ, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng lo lắng, sinh con cần thời gian, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi."
Ánh mắt dịu dàng và kiên định của chị Lý giúp Trương Vũ cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Sau đó, hai người ngồi lặng lẽ chờ đợi bên ngoài phòng sinh.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây. khoảng hai tiếng sau. cuối cùng v tá cũng bước ra với một em bé được quấn kín trong tay.
"Gia đình Vương Tiểu Thanh, là con trai, nặng ba cân tư!" y tá lớn tiếng thông báo.
Nghe được tin này, Trương Vũ phấn khích đứng bật dậy.
Anh muốn ngay lập tức tiến đến bế con mình, nhưng lại lúng túng không biết phải làm sao, tay chân luống cuống, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, cổ họng khô khốc.
Lúc này, dì Lý ở một bên nhìn thấy vậy liền bước tới, nhận lấy em bé từ tay y tá, sau đó nhẹ nhàng nói với Trương Vũ: "Đồng chí Trương, để tôi hướng dẫn anh cách bế em bé nhé."
Dì Lý cẩn thận đưa em bé cho Trương Vũ, đồng thời chỉ cho anh cách để ôm em bé sơ sinh đúng cách.
Nhờ sự giúp đỡ của dì Lý, cuối cùng Trương Vũ cũng ôm được đứa con của mình.
Khoảnh khắc đó, anh cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc chưa từng có, đôi mắt long lanh ánh lên những giọt nước mắt.
Dì Lý đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng ấm áp này, cũng nở nụ cười hài lòng.
Sau một thời gian chờ đợi, cuối cùng Vương Tiểu Thanh cũng được đưa ra khỏi phòng sinh.
Trương Vũ cẫn thận đưa em bé lại cho dì Lý, rồi vội vàng tiến tới cùng y tá đẩy giường phẫu thuật đưa Vương Tiểu Thanh về phòng bệnh.
Lúc này, trên trán Vương Tiểu Thanh lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt có phần mệt mỏi nhưng sắc mặt vẫn ổn.
Sau khi tiến vào phòng bệnh, bác sĩ lại kiểm tra và ấn nhẹ bụng của Vương Tiểu Thanh, đồng thời dặn dò: "Phải cho em bé b.ú sữa mẹ ngay, sản phụ không được ăn đồ sống lạnh. Ngoài ra, thỉnh thoảng có thể cho em bé uống một hoặc hai ngụm nước ấm."
Sau khi dặn dò xong, bác sĩ rời khỏi phòng.
Dì Lý bế em bé, bước đến bên giường Vương Tiểu Thanh và nhẹ nhàng nói: "Đồng chí Vương, tôi là dì Lý. Bây giờ cô nên cho em bé b.ú ngay để kích thích sữa mẹ."
Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Cô đưa tay kéo áo lên, để lộ ngực, dì Lý nhẹ nhàng đặt em bé bên cạnh cô.
Khi Vương Tiểu Thanh nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ hồng của con mình, cô không khỏi mỉm cười, ánh mắt tràn ngập niềm vui của một người mẹ lần đầu được ôm con.
Em bé bắt đầu b.ú được một chút, dì Lý đã chuẩn bị sẵn bình sữa và đã rửa sạch, cho bé uống chút nước.
Em bé uống vài ngụm xong liền thỏa mãn, sau đó ngủ say.
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Lúc thì Trương Vũ đứng dậy đi qua đi lại, lúc thì ngồi xuống nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh, trong lòng thầm cầu nguyện mọi chuyện sẽ diễn ra một cách suôn sẻ."Đồng chí Trương, có phải là anh không?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.Trương Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, tóc buộc dài, đang tiến lại gần.Da của dì hơi vàng, nhưng trang phục gọn gàng, tay cầm một túi hành lý và khuôn mặt nở nụ cười thân thiện."Đúng rồi, dì là người được Hắc Tử giới thiệu phải không?"Trương Vũ khá ngạc nhiên hỏi, anh không ngờ dì giúp việc lại đến sớm như vậy.Dì Lý mỉm cười gật đầu, giọng nói dịu dàng: "Đúng vậy. Tôi họ Lý. Mọi người cứ gọi tôi là dì Lý là được. Em bé sinh chưa?""Vâng, vừa mới vào trong."Trương Vũ căng thẳng đáp, ánh mắt không ngừng nhìn về phía cửa phòng sinh, lòng đầy monmg đợi và lo lắng.Dì Lý dường như nhận ra sự bất an của Trương Vũ, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng lo lắng, sinh con cần thời gian, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi."Ánh mắt dịu dàng và kiên định của chị Lý giúp Trương Vũ cảm thấy yên tâm hơn một chút.Sau đó, hai người ngồi lặng lẽ chờ đợi bên ngoài phòng sinh.Thời gian trôi qua từng phút từng giây. khoảng hai tiếng sau. cuối cùng v tá cũng bước ra với một em bé được quấn kín trong tay."Gia đình Vương Tiểu Thanh, là con trai, nặng ba cân tư!" y tá lớn tiếng thông báo.Nghe được tin này, Trương Vũ phấn khích đứng bật dậy.Anh muốn ngay lập tức tiến đến bế con mình, nhưng lại lúng túng không biết phải làm sao, tay chân luống cuống, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, cổ họng khô khốc.Lúc này, dì Lý ở một bên nhìn thấy vậy liền bước tới, nhận lấy em bé từ tay y tá, sau đó nhẹ nhàng nói với Trương Vũ: "Đồng chí Trương, để tôi hướng dẫn anh cách bế em bé nhé."Dì Lý cẩn thận đưa em bé cho Trương Vũ, đồng thời chỉ cho anh cách để ôm em bé sơ sinh đúng cách.Nhờ sự giúp đỡ của dì Lý, cuối cùng Trương Vũ cũng ôm được đứa con của mình.Khoảnh khắc đó, anh cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc chưa từng có, đôi mắt long lanh ánh lên những giọt nước mắt.Dì Lý đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng ấm áp này, cũng nở nụ cười hài lòng.Sau một thời gian chờ đợi, cuối cùng Vương Tiểu Thanh cũng được đưa ra khỏi phòng sinh.Trương Vũ cẫn thận đưa em bé lại cho dì Lý, rồi vội vàng tiến tới cùng y tá đẩy giường phẫu thuật đưa Vương Tiểu Thanh về phòng bệnh.Lúc này, trên trán Vương Tiểu Thanh lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt có phần mệt mỏi nhưng sắc mặt vẫn ổn.Sau khi tiến vào phòng bệnh, bác sĩ lại kiểm tra và ấn nhẹ bụng của Vương Tiểu Thanh, đồng thời dặn dò: "Phải cho em bé b.ú sữa mẹ ngay, sản phụ không được ăn đồ sống lạnh. Ngoài ra, thỉnh thoảng có thể cho em bé uống một hoặc hai ngụm nước ấm."Sau khi dặn dò xong, bác sĩ rời khỏi phòng.Dì Lý bế em bé, bước đến bên giường Vương Tiểu Thanh và nhẹ nhàng nói: "Đồng chí Vương, tôi là dì Lý. Bây giờ cô nên cho em bé b.ú ngay để kích thích sữa mẹ."Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.Cô đưa tay kéo áo lên, để lộ ngực, dì Lý nhẹ nhàng đặt em bé bên cạnh cô.Khi Vương Tiểu Thanh nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ hồng của con mình, cô không khỏi mỉm cười, ánh mắt tràn ngập niềm vui của một người mẹ lần đầu được ôm con.Em bé bắt đầu b.ú được một chút, dì Lý đã chuẩn bị sẵn bình sữa và đã rửa sạch, cho bé uống chút nước.Em bé uống vài ngụm xong liền thỏa mãn, sau đó ngủ say.