“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…
Chương 383: Chương 383
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Đến trưa, mùi thơm từ trong bếp tỏa ra.Bốn món mặn một món canh đã sẵn sàng: canh sườn nấu hoa lý thơm nức; nấm xào thịt đậm đà; trứng xào ớt thơm ngon; đậu đũa xào cà tím mát lành; và dưa chuột trộn vừa ngon miệng, vừa giúp giảm bớt cảm giác ngấy.Đáng chú ý chính là bây giờ Vương Tiểu Thanh có sữa khá tốt, nên có thể ăn được một ít canh thịt.Vì trong nhà có sản phụ và trẻ nhỏ, dì Lý đã cẩn thận không nấu quá nhiều món cay, tất cả mọi thứ đều được thiết kế để phù hợp với nhu cầu ăn uống trong thời kỳ đặc biệt này.Hai ngày sau, nhân dịp cuối tuần Trương Vũ được nghỉ, anh hào hứng dẫn bà Vương, Tào Chiêu Đệ và hai đứa trẻ đi dạo phố.Ở nhà chỉ còn lại Vương Tiểu Thanh và dì Lý."Đồng chí Vương này, mẹ và chị dâu của cô đều đã đến rồi, có người hỗ trợ rồi, đoán chừng cô không cần tôi tiếp trục hỗ trợ nữa nhỉ?"Thực tế dì Lý từng gặp nhiều tình huống tương tự như vậy khi làm bảo mẫu. Bình thường, khi người thân của chủ nhà đến, họ cảm thấy không cần phải thuê bảo mẫu nữa, nhưng họ lại ngại nên không muốn trực tiếp nói ra chuyện sa thải, nên họ thường tìm cách gây khó dễ để bảo mẫu biết khó mà lui, chủ động xin nghỉ việc. Do đó, dì Lý mới quyết định hỏi trước để tránh rơi vào tình huống khó xử.Nghe dì Lý hỏi vậy, Vương Tiểu Thanh liền vội vàng giải thích: "Dì Lý, dì đừng nghĩ vậy. Anh chị tôi ngày thường bận rộn với việc kinh doanh quán ăn và khách sạn ở thị trấn, nên họ không có thời gian để trông nom tôi đâu. Còn mẹ chồng tôi, thì dì cũng nhìn thấy rồi đấy, hai đứa nhỏ nhà anh chị còn bé quá, không thể không có người chăm được. Cho nên dì cứ yên tâm ở lại đây, lần này tới đây, nhiều nhất bọn họ cũng chỉ ở vài ngày thôi, không ở lâu đâu."Nghe xong lời Vương Tiểu Thanh nói, dì Lý cuối cùng cũng thấy yên tâm, gật đầu hiểu ý. Sau đó, dì ấy lại giống như thường ngày bắt đầu chơi đùa cùng em bé.Khi màn đêm xuống, những ánh đèn bắt đầu sáng rực, Trương Vũ và mọi người mới kéo thân thể mệt mỏi trở về nhà.Bọn họ mang về những gói đồ lớn nhỏ, bên trong chứa đầy thực phẩm, quần áo và các nhu yếu phẩm hàng ngày.Không chỉ mua quần áo mới cho bọn nhỏ, bà Vương còn đặc biệt chọn cho Vương Tiểu Thanh một bộ đồ ngủ dày dặn.Dù sao mùa thu đã đến, buổi tối trời cũng bắt đầu se se lạnh."Tiểu Thanh, con trai, ngày mai mẹ và chị dâu phải về rồi! Ở nhà còn nhiều việc lắm, một mình anh cả của con trông coi quán ăn không dễ dàng gì. May mà ở đây còn có cô Lý giúp đỡ, mẹ cũng yên tâm hơn." Giọng bà Vương bình tĩnh, tỏ vẻ muốn trở về nhàTrương Vũ nghe vậy xong yên lặng gật gật đầu, đồng ý với quyết định của mẹ: "Vâng, mẹ. Chúng con cũng dự định qua một tháng nữa sẽ về quê một chuyến."Hóa ra, Trương Vũ sắp đến kỳ thi cuối kỳ, còn Vương Tiểu Thanh, sau khi ở cữ xong, cũng sẽ tham gia kỳ thi cuối kỳ của trường.Hai người dự định sẽ trở về nhà một chuyến sau khi hoàn thành kỳ thi và sau khi bắt đầu phân công công việc."Thế thì tốt quá. Mẹ nghĩ, ngày mai con cũng được nghỉ, tiện thể đưa mẹ và chị dâu ra bến xe nhé, bà Vương suy nghĩ vô cùng chu đáo, sợ mang đến phiền phức cho con trai và con dâu.Tại Thượng Hải.Trương Hồng Châu trở thành tình nhân của ông chủ Vạn được gần một năm.Trong thời gian này, cô vẫn tiếp tục học hành ở trường như thường lệ.Tuy nhiên, có một lần ông chủ Vạn đến đón cô ở cổng trường, tin đồn về mối quan hệ của bọn họ bị lan truyền rất nhanh.
Đến trưa, mùi thơm từ trong bếp tỏa ra.
Bốn món mặn một món canh đã sẵn sàng: canh sườn nấu hoa lý thơm nức; nấm xào thịt đậm đà; trứng xào ớt thơm ngon; đậu đũa xào cà tím mát lành; và dưa chuột trộn vừa ngon miệng, vừa giúp giảm bớt cảm giác ngấy.
Đáng chú ý chính là bây giờ Vương Tiểu Thanh có sữa khá tốt, nên có thể ăn được một ít canh thịt.
Vì trong nhà có sản phụ và trẻ nhỏ, dì Lý đã cẩn thận không nấu quá nhiều món cay, tất cả mọi thứ đều được thiết kế để phù hợp với nhu cầu ăn uống trong thời kỳ đặc biệt này.
Hai ngày sau, nhân dịp cuối tuần Trương Vũ được nghỉ, anh hào hứng dẫn bà Vương, Tào Chiêu Đệ và hai đứa trẻ đi dạo phố.
Ở nhà chỉ còn lại Vương Tiểu Thanh và dì Lý.
"Đồng chí Vương này, mẹ và chị dâu của cô đều đã đến rồi, có người hỗ trợ rồi, đoán chừng cô không cần tôi tiếp trục hỗ trợ nữa nhỉ?"
Thực tế dì Lý từng gặp nhiều tình huống tương tự như vậy khi làm bảo mẫu. Bình thường, khi người thân của chủ nhà đến, họ cảm thấy không cần phải thuê bảo mẫu nữa, nhưng họ lại ngại nên không muốn trực tiếp nói ra chuyện sa thải, nên họ thường tìm cách gây khó dễ để bảo mẫu biết khó mà lui, chủ động xin nghỉ việc. Do đó, dì Lý mới quyết định hỏi trước để tránh rơi vào tình huống khó xử.
Nghe dì Lý hỏi vậy, Vương Tiểu Thanh liền vội vàng giải thích: "Dì Lý, dì đừng nghĩ vậy. Anh chị tôi ngày thường bận rộn với việc kinh doanh quán ăn và khách sạn ở thị trấn, nên họ không có thời gian để trông nom tôi đâu. Còn mẹ chồng tôi, thì dì cũng nhìn thấy rồi đấy, hai đứa nhỏ nhà anh chị còn bé quá, không thể không có người chăm được. Cho nên dì cứ yên tâm ở lại đây, lần này tới đây, nhiều nhất bọn họ cũng chỉ ở vài ngày thôi, không ở lâu đâu."
Nghe xong lời Vương Tiểu Thanh nói, dì Lý cuối cùng cũng thấy yên tâm, gật đầu hiểu ý. Sau đó, dì ấy lại giống như thường ngày bắt đầu chơi đùa cùng em bé.
Khi màn đêm xuống, những ánh đèn bắt đầu sáng rực, Trương Vũ và mọi người mới kéo thân thể mệt mỏi trở về nhà.
Bọn họ mang về những gói đồ lớn nhỏ, bên trong chứa đầy thực phẩm, quần áo và các nhu yếu phẩm hàng ngày.
Không chỉ mua quần áo mới cho bọn nhỏ, bà Vương còn đặc biệt chọn cho Vương Tiểu Thanh một bộ đồ ngủ dày dặn.
Dù sao mùa thu đã đến, buổi tối trời cũng bắt đầu se se lạnh.
"Tiểu Thanh, con trai, ngày mai mẹ và chị dâu phải về rồi! Ở nhà còn nhiều việc lắm, một mình anh cả của con trông coi quán ăn không dễ dàng gì. May mà ở đây còn có cô Lý giúp đỡ, mẹ cũng yên tâm hơn." Giọng bà Vương bình tĩnh, tỏ vẻ muốn trở về nhà
Trương Vũ nghe vậy xong yên lặng gật gật đầu, đồng ý với quyết định của mẹ: "Vâng, mẹ. Chúng con cũng dự định qua một tháng nữa sẽ về quê một chuyến."
Hóa ra, Trương Vũ sắp đến kỳ thi cuối kỳ, còn Vương Tiểu Thanh, sau khi ở cữ xong, cũng sẽ tham gia kỳ thi cuối kỳ của trường.
Hai người dự định sẽ trở về nhà một chuyến sau khi hoàn thành kỳ thi và sau khi bắt đầu phân công công việc.
"Thế thì tốt quá. Mẹ nghĩ, ngày mai con cũng được nghỉ, tiện thể đưa mẹ và chị dâu ra bến xe nhé, bà Vương suy nghĩ vô cùng chu đáo, sợ mang đến phiền phức cho con trai và con dâu.
Tại Thượng Hải.
Trương Hồng Châu trở thành tình nhân của ông chủ Vạn được gần một năm.
Trong thời gian này, cô vẫn tiếp tục học hành ở trường như thường lệ.
Tuy nhiên, có một lần ông chủ Vạn đến đón cô ở cổng trường, tin đồn về mối quan hệ của bọn họ bị lan truyền rất nhanh.
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… Đến trưa, mùi thơm từ trong bếp tỏa ra.Bốn món mặn một món canh đã sẵn sàng: canh sườn nấu hoa lý thơm nức; nấm xào thịt đậm đà; trứng xào ớt thơm ngon; đậu đũa xào cà tím mát lành; và dưa chuột trộn vừa ngon miệng, vừa giúp giảm bớt cảm giác ngấy.Đáng chú ý chính là bây giờ Vương Tiểu Thanh có sữa khá tốt, nên có thể ăn được một ít canh thịt.Vì trong nhà có sản phụ và trẻ nhỏ, dì Lý đã cẩn thận không nấu quá nhiều món cay, tất cả mọi thứ đều được thiết kế để phù hợp với nhu cầu ăn uống trong thời kỳ đặc biệt này.Hai ngày sau, nhân dịp cuối tuần Trương Vũ được nghỉ, anh hào hứng dẫn bà Vương, Tào Chiêu Đệ và hai đứa trẻ đi dạo phố.Ở nhà chỉ còn lại Vương Tiểu Thanh và dì Lý."Đồng chí Vương này, mẹ và chị dâu của cô đều đã đến rồi, có người hỗ trợ rồi, đoán chừng cô không cần tôi tiếp trục hỗ trợ nữa nhỉ?"Thực tế dì Lý từng gặp nhiều tình huống tương tự như vậy khi làm bảo mẫu. Bình thường, khi người thân của chủ nhà đến, họ cảm thấy không cần phải thuê bảo mẫu nữa, nhưng họ lại ngại nên không muốn trực tiếp nói ra chuyện sa thải, nên họ thường tìm cách gây khó dễ để bảo mẫu biết khó mà lui, chủ động xin nghỉ việc. Do đó, dì Lý mới quyết định hỏi trước để tránh rơi vào tình huống khó xử.Nghe dì Lý hỏi vậy, Vương Tiểu Thanh liền vội vàng giải thích: "Dì Lý, dì đừng nghĩ vậy. Anh chị tôi ngày thường bận rộn với việc kinh doanh quán ăn và khách sạn ở thị trấn, nên họ không có thời gian để trông nom tôi đâu. Còn mẹ chồng tôi, thì dì cũng nhìn thấy rồi đấy, hai đứa nhỏ nhà anh chị còn bé quá, không thể không có người chăm được. Cho nên dì cứ yên tâm ở lại đây, lần này tới đây, nhiều nhất bọn họ cũng chỉ ở vài ngày thôi, không ở lâu đâu."Nghe xong lời Vương Tiểu Thanh nói, dì Lý cuối cùng cũng thấy yên tâm, gật đầu hiểu ý. Sau đó, dì ấy lại giống như thường ngày bắt đầu chơi đùa cùng em bé.Khi màn đêm xuống, những ánh đèn bắt đầu sáng rực, Trương Vũ và mọi người mới kéo thân thể mệt mỏi trở về nhà.Bọn họ mang về những gói đồ lớn nhỏ, bên trong chứa đầy thực phẩm, quần áo và các nhu yếu phẩm hàng ngày.Không chỉ mua quần áo mới cho bọn nhỏ, bà Vương còn đặc biệt chọn cho Vương Tiểu Thanh một bộ đồ ngủ dày dặn.Dù sao mùa thu đã đến, buổi tối trời cũng bắt đầu se se lạnh."Tiểu Thanh, con trai, ngày mai mẹ và chị dâu phải về rồi! Ở nhà còn nhiều việc lắm, một mình anh cả của con trông coi quán ăn không dễ dàng gì. May mà ở đây còn có cô Lý giúp đỡ, mẹ cũng yên tâm hơn." Giọng bà Vương bình tĩnh, tỏ vẻ muốn trở về nhàTrương Vũ nghe vậy xong yên lặng gật gật đầu, đồng ý với quyết định của mẹ: "Vâng, mẹ. Chúng con cũng dự định qua một tháng nữa sẽ về quê một chuyến."Hóa ra, Trương Vũ sắp đến kỳ thi cuối kỳ, còn Vương Tiểu Thanh, sau khi ở cữ xong, cũng sẽ tham gia kỳ thi cuối kỳ của trường.Hai người dự định sẽ trở về nhà một chuyến sau khi hoàn thành kỳ thi và sau khi bắt đầu phân công công việc."Thế thì tốt quá. Mẹ nghĩ, ngày mai con cũng được nghỉ, tiện thể đưa mẹ và chị dâu ra bến xe nhé, bà Vương suy nghĩ vô cùng chu đáo, sợ mang đến phiền phức cho con trai và con dâu.Tại Thượng Hải.Trương Hồng Châu trở thành tình nhân của ông chủ Vạn được gần một năm.Trong thời gian này, cô vẫn tiếp tục học hành ở trường như thường lệ.Tuy nhiên, có một lần ông chủ Vạn đến đón cô ở cổng trường, tin đồn về mối quan hệ của bọn họ bị lan truyền rất nhanh.