Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…
Chương 71: Chương 71
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Bà ta biết công chúa ăn nhiều mới bày nhiều đồ ăn như vậy, hôm nay công chúa mới ăn chưa đến một nửa.Sở Du Ninh thở dài: "Ăn thêm nữa, ta thấy mình có tội."Trương ma ma vờ đánh vào miệng mình: "Xem miệng nô tì này, không nên nói nhiều như vậy với người. Người cũng đừng quá để bụng, nếu thật sự áy náy, lấy một ít bạc ra tỏ lòng là được."Sở Du Ninh suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cho tiền thì được, cho lương thì không."Cho lương thực, nàng cảm thấy như đang cắt thịt mình vậy.Trương ma ma:...Cho nên, đây là lý do người có nhiều đồ quý giá như vậy mà không cần, lại xin bệ hạ năm trăm cân gạo? Coi lương thực còn quan trọng hơn cả bạc.Sở Du Ninh lại thấy thèm ăn, cầm đũa ăn tiếp, không thể lãng phí thức ăn được.Ăn xong, nàng cầm lấy cái bánh bao cuối cùng, vừa xé ăn vừa đi ra ngoài: "Ta ra phố xem giá gạo."Cũng không biết sức mua của thế giới này thế nào, nàng quyết định đích thân ra phố tìm hiểu.Đến thế giới này đã mấy ngày mà vẫn chưa đi dạo phố, trong trí nhớ của nguyên chủ đều là cuộc sống trong cung, chưa từng ra ngoài, hiểu biết về dân gian đều đến từ thoại bản, tức là tiểu thuyết, giống như nàng ở mạt thế thông qua sách và hình ảnh để hiểu về thế giới trước mạt thế.Sở Du Ninh lắc đầu, cảm thấy công chúa có chút đáng thương, đột nhiên thấy may mắn vì mình vừa đến đây đã lấy chồng, ít nhất sau khi gả ra khỏi hoàng cung thì không ai có thể quản nàng.Trương ma ma lại bị ý nghĩ mới lạ của nàng làm cho choáng váng, vội vàng sai người đi theo.Sở Du Ninh ra khỏi phủ đi qua tiền viện, vừa lúc gặp Thẩm Vô Cữu định đến tiền sảnh gặp binh lính xuất ngũ kia, nàng suy nghĩ một chút cũng đi theo.Thẩm Vô Cữu thấy Sở Du Ninh đi tới, vẫy tay ra hiệu cho Trình An và Trình Hựu đang khiêng hắn dừng lại.Hôm nay công chúa mặc một chiếc váy ngắn ngang eo màu xanh trắng, viền áo thêu hoa văn màu bạc trông rất tinh xảo và quý phái.Trên đầu chỉ có hai chiếc trâm cài chéo nhau, ngoài ra không có gì khác. Công chúa dường như không thích đeo đầy đầu châu báu."Công chúa đã dùng bữa sáng chưa?" Thẩm Vô Cữu hỏi."Vừa ăn xong, nếu ngươi muốn mời ta ăn thì đổi ngày khác đi."Mạt thế không ai hỏi đã ăn chưa? Vì vậy nàng cho rằng hắn đang chuẩn bị mời nàng ăn cơm.Sở Du Ninh nhìn sắc mặt của Thẩm Vô Cữu, sau khi được nghỉ ngơi đầy đủ, sắc mặt đã không còn tệ như trước, chỉ là vết thương cử động một chút sẽ chảy máu.Thẩm Vô Cữu cố kìm chế không nhếch mép: "Được, hôm khác ta sẽ dùng bữa với công chúa."Hai người vào tiền sảnh, trong sảnh có một nam tử trung niên đứng ngồi không yên, thấy họ vào thì như bị kim châm đứng phắt dậy, vẻ mặt sợ hãi.Nam tử trung niên là binh lính do Trấn Quốc tướng quân đời trước dẫn theo, vì bị thương nên giải ngũ nhiều năm, thế nhưng khí chất của một người lính dường như đã khắc sâu vào xương tủy, mặc dù đây là lần *****ên gặp Trấn Quốc tướng quân trẻ tuổi đẹp trai đời kế tiếp, có chút bối rối nhưng vẫn cất giọng chào hỏi rất to."Tiểu nhân Trương Nhị Ngưu bái kiến tướng quân!"Trương Nhị Ngưu quỳ xuống ôm quyền dù chỉ có một tay.Thẩm Vô Cữu lăn xe lăn tiến lên, dùng tay mình giúp ông ta hoàn thành động tác này: "Miễn lễ."Trương Nhị Ngưu lại đỏ hoe vành mắt, trong khoảnh khắc này, mọi lo lắng về việc tướng quân mới không còn quan tâm bọn họ đều tan biến.
Bà ta biết công chúa ăn nhiều mới bày nhiều đồ ăn như vậy, hôm nay công chúa mới ăn chưa đến một nửa.
Sở Du Ninh thở dài: "Ăn thêm nữa, ta thấy mình có tội."
Trương ma ma vờ đánh vào miệng mình: "Xem miệng nô tì này, không nên nói nhiều như vậy với người. Người cũng đừng quá để bụng, nếu thật sự áy náy, lấy một ít bạc ra tỏ lòng là được."
Sở Du Ninh suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cho tiền thì được, cho lương thì không."
Cho lương thực, nàng cảm thấy như đang cắt thịt mình vậy.
Trương ma ma:...
Cho nên, đây là lý do người có nhiều đồ quý giá như vậy mà không cần, lại xin bệ hạ năm trăm cân gạo? Coi lương thực còn quan trọng hơn cả bạc.
Sở Du Ninh lại thấy thèm ăn, cầm đũa ăn tiếp, không thể lãng phí thức ăn được.
Ăn xong, nàng cầm lấy cái bánh bao cuối cùng, vừa xé ăn vừa đi ra ngoài: "Ta ra phố xem giá gạo."
Cũng không biết sức mua của thế giới này thế nào, nàng quyết định đích thân ra phố tìm hiểu.
Đến thế giới này đã mấy ngày mà vẫn chưa đi dạo phố, trong trí nhớ của nguyên chủ đều là cuộc sống trong cung, chưa từng ra ngoài, hiểu biết về dân gian đều đến từ thoại bản, tức là tiểu thuyết, giống như nàng ở mạt thế thông qua sách và hình ảnh để hiểu về thế giới trước mạt thế.
Sở Du Ninh lắc đầu, cảm thấy công chúa có chút đáng thương, đột nhiên thấy may mắn vì mình vừa đến đây đã lấy chồng, ít nhất sau khi gả ra khỏi hoàng cung thì không ai có thể quản nàng.
Trương ma ma lại bị ý nghĩ mới lạ của nàng làm cho choáng váng, vội vàng sai người đi theo.
Sở Du Ninh ra khỏi phủ đi qua tiền viện, vừa lúc gặp Thẩm Vô Cữu định đến tiền sảnh gặp binh lính xuất ngũ kia, nàng suy nghĩ một chút cũng đi theo.
Thẩm Vô Cữu thấy Sở Du Ninh đi tới, vẫy tay ra hiệu cho Trình An và Trình Hựu đang khiêng hắn dừng lại.
Hôm nay công chúa mặc một chiếc váy ngắn ngang eo màu xanh trắng, viền áo thêu hoa văn màu bạc trông rất tinh xảo và quý phái.
Trên đầu chỉ có hai chiếc trâm cài chéo nhau, ngoài ra không có gì khác. Công chúa dường như không thích đeo đầy đầu châu báu.
"Công chúa đã dùng bữa sáng chưa?" Thẩm Vô Cữu hỏi.
"Vừa ăn xong, nếu ngươi muốn mời ta ăn thì đổi ngày khác đi."
Mạt thế không ai hỏi đã ăn chưa? Vì vậy nàng cho rằng hắn đang chuẩn bị mời nàng ăn cơm.
Sở Du Ninh nhìn sắc mặt của Thẩm Vô Cữu, sau khi được nghỉ ngơi đầy đủ, sắc mặt đã không còn tệ như trước, chỉ là vết thương cử động một chút sẽ chảy máu.
Thẩm Vô Cữu cố kìm chế không nhếch mép: "Được, hôm khác ta sẽ dùng bữa với công chúa."
Hai người vào tiền sảnh, trong sảnh có một nam tử trung niên đứng ngồi không yên, thấy họ vào thì như bị kim châm đứng phắt dậy, vẻ mặt sợ hãi.
Nam tử trung niên là binh lính do Trấn Quốc tướng quân đời trước dẫn theo, vì bị thương nên giải ngũ nhiều năm, thế nhưng khí chất của một người lính dường như đã khắc sâu vào xương tủy, mặc dù đây là lần *****ên gặp Trấn Quốc tướng quân trẻ tuổi đẹp trai đời kế tiếp, có chút bối rối nhưng vẫn cất giọng chào hỏi rất to.
"Tiểu nhân Trương Nhị Ngưu bái kiến tướng quân!"
Trương Nhị Ngưu quỳ xuống ôm quyền dù chỉ có một tay.
Thẩm Vô Cữu lăn xe lăn tiến lên, dùng tay mình giúp ông ta hoàn thành động tác này: "Miễn lễ."
Trương Nhị Ngưu lại đỏ hoe vành mắt, trong khoảnh khắc này, mọi lo lắng về việc tướng quân mới không còn quan tâm bọn họ đều tan biến.
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Bà ta biết công chúa ăn nhiều mới bày nhiều đồ ăn như vậy, hôm nay công chúa mới ăn chưa đến một nửa.Sở Du Ninh thở dài: "Ăn thêm nữa, ta thấy mình có tội."Trương ma ma vờ đánh vào miệng mình: "Xem miệng nô tì này, không nên nói nhiều như vậy với người. Người cũng đừng quá để bụng, nếu thật sự áy náy, lấy một ít bạc ra tỏ lòng là được."Sở Du Ninh suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cho tiền thì được, cho lương thì không."Cho lương thực, nàng cảm thấy như đang cắt thịt mình vậy.Trương ma ma:...Cho nên, đây là lý do người có nhiều đồ quý giá như vậy mà không cần, lại xin bệ hạ năm trăm cân gạo? Coi lương thực còn quan trọng hơn cả bạc.Sở Du Ninh lại thấy thèm ăn, cầm đũa ăn tiếp, không thể lãng phí thức ăn được.Ăn xong, nàng cầm lấy cái bánh bao cuối cùng, vừa xé ăn vừa đi ra ngoài: "Ta ra phố xem giá gạo."Cũng không biết sức mua của thế giới này thế nào, nàng quyết định đích thân ra phố tìm hiểu.Đến thế giới này đã mấy ngày mà vẫn chưa đi dạo phố, trong trí nhớ của nguyên chủ đều là cuộc sống trong cung, chưa từng ra ngoài, hiểu biết về dân gian đều đến từ thoại bản, tức là tiểu thuyết, giống như nàng ở mạt thế thông qua sách và hình ảnh để hiểu về thế giới trước mạt thế.Sở Du Ninh lắc đầu, cảm thấy công chúa có chút đáng thương, đột nhiên thấy may mắn vì mình vừa đến đây đã lấy chồng, ít nhất sau khi gả ra khỏi hoàng cung thì không ai có thể quản nàng.Trương ma ma lại bị ý nghĩ mới lạ của nàng làm cho choáng váng, vội vàng sai người đi theo.Sở Du Ninh ra khỏi phủ đi qua tiền viện, vừa lúc gặp Thẩm Vô Cữu định đến tiền sảnh gặp binh lính xuất ngũ kia, nàng suy nghĩ một chút cũng đi theo.Thẩm Vô Cữu thấy Sở Du Ninh đi tới, vẫy tay ra hiệu cho Trình An và Trình Hựu đang khiêng hắn dừng lại.Hôm nay công chúa mặc một chiếc váy ngắn ngang eo màu xanh trắng, viền áo thêu hoa văn màu bạc trông rất tinh xảo và quý phái.Trên đầu chỉ có hai chiếc trâm cài chéo nhau, ngoài ra không có gì khác. Công chúa dường như không thích đeo đầy đầu châu báu."Công chúa đã dùng bữa sáng chưa?" Thẩm Vô Cữu hỏi."Vừa ăn xong, nếu ngươi muốn mời ta ăn thì đổi ngày khác đi."Mạt thế không ai hỏi đã ăn chưa? Vì vậy nàng cho rằng hắn đang chuẩn bị mời nàng ăn cơm.Sở Du Ninh nhìn sắc mặt của Thẩm Vô Cữu, sau khi được nghỉ ngơi đầy đủ, sắc mặt đã không còn tệ như trước, chỉ là vết thương cử động một chút sẽ chảy máu.Thẩm Vô Cữu cố kìm chế không nhếch mép: "Được, hôm khác ta sẽ dùng bữa với công chúa."Hai người vào tiền sảnh, trong sảnh có một nam tử trung niên đứng ngồi không yên, thấy họ vào thì như bị kim châm đứng phắt dậy, vẻ mặt sợ hãi.Nam tử trung niên là binh lính do Trấn Quốc tướng quân đời trước dẫn theo, vì bị thương nên giải ngũ nhiều năm, thế nhưng khí chất của một người lính dường như đã khắc sâu vào xương tủy, mặc dù đây là lần *****ên gặp Trấn Quốc tướng quân trẻ tuổi đẹp trai đời kế tiếp, có chút bối rối nhưng vẫn cất giọng chào hỏi rất to."Tiểu nhân Trương Nhị Ngưu bái kiến tướng quân!"Trương Nhị Ngưu quỳ xuống ôm quyền dù chỉ có một tay.Thẩm Vô Cữu lăn xe lăn tiến lên, dùng tay mình giúp ông ta hoàn thành động tác này: "Miễn lễ."Trương Nhị Ngưu lại đỏ hoe vành mắt, trong khoảnh khắc này, mọi lo lắng về việc tướng quân mới không còn quan tâm bọn họ đều tan biến.