Tác giả:

Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…

Chương 109: Chương 109

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Các phu nhân nghe xong đương nhiên sẽ không phản đối, ngược lại còn mừng như điên.Việc có ra chiến trường hay không vẫn là thứ yếu, thứ bọn họ lo lắng là thân thể lão tứ bị thương, ảnh hưởng đến chuyện chăn gối, Trấn Quốc tướng quân phủ còn trông cậy vào hắn để nối dõi tông đường.Đại phu nhân: "Lão tứ, chuyện này căn bản không cần tìm chúng ta bàn bạc, có thể chữa khỏi vết thương của đệ thì cứ chữa, phụ thân bọn họ cũng sẽ không trách tội."Nhị phu nhân: "Đúng vậy, dù có là thanh kiếm tốt đến đâu mà không có người dùng thì cũng vô dụng. Chữa! Chữa ngay! Đệ cũng không cần thấy áy náy với A Quy, nếu không có thanh kiếm này thì Thẩm gia chúng ta không sống nổi sao?"Tam phu nhân: "Thái Khải Kiếm có thể trở thành bảo kiếm truyền gia là vì nó sắc bén vô song trên chiến trường, nếu có thể dùng nó để cứu mạng đệ thì giá trị của nó còn hơn cả trên chiến trường. Đối với Thẩm gia đang thiếu người như hiện nay, mạng của đệ còn quan trọng hơn cả thanh kiếm."Thẩm Vô Cữu cười nhẹ: "Là ta nghĩ sai rồi, vậy ta sẽ nghe theo các tẩu tẩu."Các phu nhân nhìn nhau, ngầm hiểu.Thực ra không phải hắn nghĩ sai, rõ ràng là hắn tôn trọng bọn họ, cảm thấy Thái Khải Kiếm là của Thẩm gia, cho dù huynh trưởng không còn nữa thì cũng nên bàn bạc với họ rồi mới quyết định.Bàn bạc xong, các phu nhân tuy cũng muốn ở lại xem Thẩm Vô Cữu chữa thương, nhưng Thẩm Vô Cữu nói là cao nhân do công chúa giới thiệu, mà cao nhân thì không muốn quá nhiều người biết, vì vậy từng người nhanh chóng rời đi, để cao nhân nhanh chóng chữa thương cho tứ đệ.Sở Du Ninh ở Đông Khóa Viện vừa khéo gặp các phu nhân, thấy công chúa xách một hà bao căng phồng, đã biết công chúa thích mang theo đồ ăn vặt, nhìn là biết bên trong đựng đồ ăn.Bọn họ cười tươi bước đến.Đại phu nhân: "Làm phiền công chúa lo lắng vì tứ đệ rồi, lát nữa ta sẽ bảo nhà bếp làm vài món điểm tâm ngon gửi đến, công chúa đừng chê."Mắt Sở Du Ninh sáng lên, đối với đồ ăn là không từ chối: "Được được, cảm ơn đại tẩu."Nhị phu nhân cũng cười nói: "Công chúa, vừa nãy lúc ta đến A Quy còn làm nũng muốn đến gặp người, người chỉ đưa nó ra ngoài một chuyến mà nó đã thân với người hơn cả mẫu thân này rồi."Sở Du Ninh suy nghĩ: "Có lẽ là vì theo ta có thịt ăn?"Các phu nhân phì cười, họ không biết công chúa trong cung như thế nào, nhưng ít nhất ở phủ tướng quân thì nàng không hề kiêu ngạo."Nhị tẩu về nói với A Quy, kiếm của nó sẽ sớm có thôi."Sở Du Ninh không quên phải làm một thanh kiếm cho A Quy, có tinh thần lực thì có thể làm ra một thanh giống hệt.Nhị phu nhân không ngờ công chúa còn để chuyện này trong lòng, A Quy nói với nàng ta rằng công chúa hứa sẽ làm cho nó một thanh kiếm biết bay, nàng ta còn tưởng công chúa chỉ dỗ A Quy vui vẻ, dù sao trên đời này làm gì có kiếm biết bay.Nhị phu nhân vội vàng từ chối: "Công chúa không cần để chuyện này trong lòng, bản thân thanh kiếm đó cũng sắp gãy rồi, không liên quan đến người.""Ta đã hứa với A Quy thì phải làm được, nhị tẩu yên tâm đi, làm một thanh kiếm gỗ rất đơn giản."Nhị phu nhân cũng không tiện từ chối mãi, chân thành cảm ơn nàng.Sở Du Ninh lại nhìn sang Tam phu nhân xinh đẹp trầm tĩnh, chờ nàng ta mở lời.Tam phu nhân thấy công chúa đột nhiên nhìn về phía mình, hai người nhìn nhau một lúc, nàng ta cười nhẹ: "Công chúa là tiểu phúc tinh, Thẩm gia có công chúa náo nhiệt hẳn lên."

Các phu nhân nghe xong đương nhiên sẽ không phản đối, ngược lại còn mừng như điên.

Việc có ra chiến trường hay không vẫn là thứ yếu, thứ bọn họ lo lắng là thân thể lão tứ bị thương, ảnh hưởng đến chuyện chăn gối, Trấn Quốc tướng quân phủ còn trông cậy vào hắn để nối dõi tông đường.

Đại phu nhân: "Lão tứ, chuyện này căn bản không cần tìm chúng ta bàn bạc, có thể chữa khỏi vết thương của đệ thì cứ chữa, phụ thân bọn họ cũng sẽ không trách tội."

Nhị phu nhân: "Đúng vậy, dù có là thanh kiếm tốt đến đâu mà không có người dùng thì cũng vô dụng. Chữa! Chữa ngay! Đệ cũng không cần thấy áy náy với A Quy, nếu không có thanh kiếm này thì Thẩm gia chúng ta không sống nổi sao?"

Tam phu nhân: "Thái Khải Kiếm có thể trở thành bảo kiếm truyền gia là vì nó sắc bén vô song trên chiến trường, nếu có thể dùng nó để cứu mạng đệ thì giá trị của nó còn hơn cả trên chiến trường. Đối với Thẩm gia đang thiếu người như hiện nay, mạng của đệ còn quan trọng hơn cả thanh kiếm."

Thẩm Vô Cữu cười nhẹ: "Là ta nghĩ sai rồi, vậy ta sẽ nghe theo các tẩu tẩu."

Các phu nhân nhìn nhau, ngầm hiểu.

Thực ra không phải hắn nghĩ sai, rõ ràng là hắn tôn trọng bọn họ, cảm thấy Thái Khải Kiếm là của Thẩm gia, cho dù huynh trưởng không còn nữa thì cũng nên bàn bạc với họ rồi mới quyết định.

Bàn bạc xong, các phu nhân tuy cũng muốn ở lại xem Thẩm Vô Cữu chữa thương, nhưng Thẩm Vô Cữu nói là cao nhân do công chúa giới thiệu, mà cao nhân thì không muốn quá nhiều người biết, vì vậy từng người nhanh chóng rời đi, để cao nhân nhanh chóng chữa thương cho tứ đệ.

Sở Du Ninh ở Đông Khóa Viện vừa khéo gặp các phu nhân, thấy công chúa xách một hà bao căng phồng, đã biết công chúa thích mang theo đồ ăn vặt, nhìn là biết bên trong đựng đồ ăn.

Bọn họ cười tươi bước đến.

Đại phu nhân: "Làm phiền công chúa lo lắng vì tứ đệ rồi, lát nữa ta sẽ bảo nhà bếp làm vài món điểm tâm ngon gửi đến, công chúa đừng chê."

Mắt Sở Du Ninh sáng lên, đối với đồ ăn là không từ chối: "Được được, cảm ơn đại tẩu."

Nhị phu nhân cũng cười nói: "Công chúa, vừa nãy lúc ta đến A Quy còn làm nũng muốn đến gặp người, người chỉ đưa nó ra ngoài một chuyến mà nó đã thân với người hơn cả mẫu thân này rồi."

Sở Du Ninh suy nghĩ: "Có lẽ là vì theo ta có thịt ăn?"

Các phu nhân phì cười, họ không biết công chúa trong cung như thế nào, nhưng ít nhất ở phủ tướng quân thì nàng không hề kiêu ngạo.

"Nhị tẩu về nói với A Quy, kiếm của nó sẽ sớm có thôi."

Sở Du Ninh không quên phải làm một thanh kiếm cho A Quy, có tinh thần lực thì có thể làm ra một thanh giống hệt.

Nhị phu nhân không ngờ công chúa còn để chuyện này trong lòng, A Quy nói với nàng ta rằng công chúa hứa sẽ làm cho nó một thanh kiếm biết bay, nàng ta còn tưởng công chúa chỉ dỗ A Quy vui vẻ, dù sao trên đời này làm gì có kiếm biết bay.

Nhị phu nhân vội vàng từ chối: "Công chúa không cần để chuyện này trong lòng, bản thân thanh kiếm đó cũng sắp gãy rồi, không liên quan đến người."

"Ta đã hứa với A Quy thì phải làm được, nhị tẩu yên tâm đi, làm một thanh kiếm gỗ rất đơn giản."

Nhị phu nhân cũng không tiện từ chối mãi, chân thành cảm ơn nàng.

Sở Du Ninh lại nhìn sang Tam phu nhân xinh đẹp trầm tĩnh, chờ nàng ta mở lời.

Tam phu nhân thấy công chúa đột nhiên nhìn về phía mình, hai người nhìn nhau một lúc, nàng ta cười nhẹ: "Công chúa là tiểu phúc tinh, Thẩm gia có công chúa náo nhiệt hẳn lên."

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Các phu nhân nghe xong đương nhiên sẽ không phản đối, ngược lại còn mừng như điên.Việc có ra chiến trường hay không vẫn là thứ yếu, thứ bọn họ lo lắng là thân thể lão tứ bị thương, ảnh hưởng đến chuyện chăn gối, Trấn Quốc tướng quân phủ còn trông cậy vào hắn để nối dõi tông đường.Đại phu nhân: "Lão tứ, chuyện này căn bản không cần tìm chúng ta bàn bạc, có thể chữa khỏi vết thương của đệ thì cứ chữa, phụ thân bọn họ cũng sẽ không trách tội."Nhị phu nhân: "Đúng vậy, dù có là thanh kiếm tốt đến đâu mà không có người dùng thì cũng vô dụng. Chữa! Chữa ngay! Đệ cũng không cần thấy áy náy với A Quy, nếu không có thanh kiếm này thì Thẩm gia chúng ta không sống nổi sao?"Tam phu nhân: "Thái Khải Kiếm có thể trở thành bảo kiếm truyền gia là vì nó sắc bén vô song trên chiến trường, nếu có thể dùng nó để cứu mạng đệ thì giá trị của nó còn hơn cả trên chiến trường. Đối với Thẩm gia đang thiếu người như hiện nay, mạng của đệ còn quan trọng hơn cả thanh kiếm."Thẩm Vô Cữu cười nhẹ: "Là ta nghĩ sai rồi, vậy ta sẽ nghe theo các tẩu tẩu."Các phu nhân nhìn nhau, ngầm hiểu.Thực ra không phải hắn nghĩ sai, rõ ràng là hắn tôn trọng bọn họ, cảm thấy Thái Khải Kiếm là của Thẩm gia, cho dù huynh trưởng không còn nữa thì cũng nên bàn bạc với họ rồi mới quyết định.Bàn bạc xong, các phu nhân tuy cũng muốn ở lại xem Thẩm Vô Cữu chữa thương, nhưng Thẩm Vô Cữu nói là cao nhân do công chúa giới thiệu, mà cao nhân thì không muốn quá nhiều người biết, vì vậy từng người nhanh chóng rời đi, để cao nhân nhanh chóng chữa thương cho tứ đệ.Sở Du Ninh ở Đông Khóa Viện vừa khéo gặp các phu nhân, thấy công chúa xách một hà bao căng phồng, đã biết công chúa thích mang theo đồ ăn vặt, nhìn là biết bên trong đựng đồ ăn.Bọn họ cười tươi bước đến.Đại phu nhân: "Làm phiền công chúa lo lắng vì tứ đệ rồi, lát nữa ta sẽ bảo nhà bếp làm vài món điểm tâm ngon gửi đến, công chúa đừng chê."Mắt Sở Du Ninh sáng lên, đối với đồ ăn là không từ chối: "Được được, cảm ơn đại tẩu."Nhị phu nhân cũng cười nói: "Công chúa, vừa nãy lúc ta đến A Quy còn làm nũng muốn đến gặp người, người chỉ đưa nó ra ngoài một chuyến mà nó đã thân với người hơn cả mẫu thân này rồi."Sở Du Ninh suy nghĩ: "Có lẽ là vì theo ta có thịt ăn?"Các phu nhân phì cười, họ không biết công chúa trong cung như thế nào, nhưng ít nhất ở phủ tướng quân thì nàng không hề kiêu ngạo."Nhị tẩu về nói với A Quy, kiếm của nó sẽ sớm có thôi."Sở Du Ninh không quên phải làm một thanh kiếm cho A Quy, có tinh thần lực thì có thể làm ra một thanh giống hệt.Nhị phu nhân không ngờ công chúa còn để chuyện này trong lòng, A Quy nói với nàng ta rằng công chúa hứa sẽ làm cho nó một thanh kiếm biết bay, nàng ta còn tưởng công chúa chỉ dỗ A Quy vui vẻ, dù sao trên đời này làm gì có kiếm biết bay.Nhị phu nhân vội vàng từ chối: "Công chúa không cần để chuyện này trong lòng, bản thân thanh kiếm đó cũng sắp gãy rồi, không liên quan đến người.""Ta đã hứa với A Quy thì phải làm được, nhị tẩu yên tâm đi, làm một thanh kiếm gỗ rất đơn giản."Nhị phu nhân cũng không tiện từ chối mãi, chân thành cảm ơn nàng.Sở Du Ninh lại nhìn sang Tam phu nhân xinh đẹp trầm tĩnh, chờ nàng ta mở lời.Tam phu nhân thấy công chúa đột nhiên nhìn về phía mình, hai người nhìn nhau một lúc, nàng ta cười nhẹ: "Công chúa là tiểu phúc tinh, Thẩm gia có công chúa náo nhiệt hẳn lên."

Chương 109: Chương 109