Tác giả:

Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…

Chương 112: Chương 112

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Sống ở mạt thế mà ngay cả vết sẹo nhỏ này cũng sợ thì chắc chắn không sống được lâu.Thẩm Vô Cữu vừa cảm động vì câu *****ên, vừa buồn cười vì câu sau.Bởi vì hắn được gọi là ngọc diện tướng quân, không ngờ trong mắt công chúa lại trở thành lời an ủi hắn.Sở Du Ninh kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, định tự tay gỡ băng quấn quanh eo hắn, Thẩm Vô Cữu sợ vết thương m.á.u me dọa nàng vì thế nói để hắn tự làm.Sở Du Ninh vỗ mạnh tay hắn: "Không cần gỡ, ngươi nằm im, không được cử động."Thẩm Vô Cữu cảm thấy mình như một tiểu nương tử chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, người bị thương không có quyền lên tiếng.Sở Du Ninh dùng tinh thần lực khẽ rạch một đường trên vết thương của hắn, từng lớp băng gạc bị cắt đứt ngay ngắn, nàng nhẹ nhàng gỡ băng gạc ra, lộ ra vết thương m.á.u thịt mơ hồ, thuốc kim sang rắc trên đó đã hòa với máu, đông lại thành cục.Thẩm Vô Cữu vẫn luôn lo lắng nàng sẽ sợ hãi, dù sao vết thương m.á.u thịt mơ hồ còn khó coi hơn sẹo cũ lâu năm.Nhưng thần sắc của nàng lại rất bình thường, dường như đã quen nhìn những vết thương như vậy, ngay cả mày cũng không nhíu một cái.Sau khi gỡ hết băng gạc, Sở Du Ninh ngẩng đầu nhìn Thẩm Vô Cữu: "Có thể sẽ rất đau, ngươi có thể chịu được không?"Nơi này không có thuốc gây mê, tinh thần lực của nàng cũng không phải hệ trị liệu, chỉ có thể dùng tinh thần lực ngưng tụ thành sợi thay thế chỉ khâu để khâu vết thương lại, lúc khâu cũng không đau hơn là mấy so với khâu bằng chỉ.Thẩm Vô Cữu cười trấn an nàng: "Công chúa cứ yên tâm chữa."Sở Du Ninh suy nghĩ một chút, tháo chiếc hà bao buộc ở eo đưa cho hắn: "Nếu ngươi đau không chịu được thì cắn nó đi, thơm lắm.""Thật sự rất thơm."Thẩm Vô Cữu nhận lấy cầm trên tay, không ngửi thấy mùi thơm nàng nói, mà là mùi hương trên người nàng."Đó là thứ ta không nỡ ăn." Sở Du Ninh có chút đau lòng.Thẩm Vô Cữu cười: "Sau này ta sẽ mua cho công chúa nhiều đồ ăn ngon hơn.""Quả nhiên ngươi là người hiểu chuyện, không tệ."Sở Du Ninh khen một câu, đặt tay lên vết thương của hắn, một luồng tinh thần lực từ kẽ tay chảy ra thấm vào vết thương, sau đó, nội tạng của Thẩm Vô Cữu hiện ra rõ ràng trong đầu nàng.May mắn là khi ở mạt thế, học viện sinh tồn trong căn cứ đã đặc biệt dạy nàng cách nhận biết các cơ quan nội tạng của cơ thể người, nàng mới biết được đâu là đâu.Thẩm Vô Cữu bị thương ở thận trái, vết rách khá gọn gàng, các vết rách còn lại cũng nông, nếu nghiêm trọng đến mức phải cắt bỏ thận thì chỉ dựa vào tinh thần lực là không thể làm được.Sở Du Ninh nói với Thẩm Vô Cữu một tiếng, liền tách ra một luồng tinh thần lực ngăn m.á.u chảy ở thận, sau đó dùng một luồng khác để loại bỏ m.á.u tụ xung quanh thận, cẩn thận dẫn m.á.u ra ngoài cơ thể, cuối cùng là khâu lại.Sở Du Ninh điều khiển tinh thần lực ngưng tụ thành một sợi chỉ vô hình, bắt đầu khâu vết rách ở bể thận và đài thận.Tinh thần lực do nàng điều khiển, nếu là chỉ thật thì chắc chắn sẽ thấy được nàng khâu rất xấu, nhưng ai quan tâm chứ, chỉ cần khâu lại để vết thương không còn chảy m.á.u và từ từ lành lại là được.Sợi tinh thần mảnh khảnh xuyên qua da thịt, chắc chắn là rất đau, nhưng Thẩm Vô Cữu thậm chí còn không rên một tiếng, trán đầy mồ hôi vẫn nghiến chặt răng, trong tay nắm chặt chiếc hà bao mà công chúa đưa, toàn thân nổi đầy gân xanh.

Sống ở mạt thế mà ngay cả vết sẹo nhỏ này cũng sợ thì chắc chắn không sống được lâu.

Thẩm Vô Cữu vừa cảm động vì câu *****ên, vừa buồn cười vì câu sau.

Bởi vì hắn được gọi là ngọc diện tướng quân, không ngờ trong mắt công chúa lại trở thành lời an ủi hắn.

Sở Du Ninh kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, định tự tay gỡ băng quấn quanh eo hắn, Thẩm Vô Cữu sợ vết thương m.á.u me dọa nàng vì thế nói để hắn tự làm.

Sở Du Ninh vỗ mạnh tay hắn: "Không cần gỡ, ngươi nằm im, không được cử động."

Thẩm Vô Cữu cảm thấy mình như một tiểu nương tử chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, người bị thương không có quyền lên tiếng.

Sở Du Ninh dùng tinh thần lực khẽ rạch một đường trên vết thương của hắn, từng lớp băng gạc bị cắt đứt ngay ngắn, nàng nhẹ nhàng gỡ băng gạc ra, lộ ra vết thương m.á.u thịt mơ hồ, thuốc kim sang rắc trên đó đã hòa với máu, đông lại thành cục.

Thẩm Vô Cữu vẫn luôn lo lắng nàng sẽ sợ hãi, dù sao vết thương m.á.u thịt mơ hồ còn khó coi hơn sẹo cũ lâu năm.

Nhưng thần sắc của nàng lại rất bình thường, dường như đã quen nhìn những vết thương như vậy, ngay cả mày cũng không nhíu một cái.

Sau khi gỡ hết băng gạc, Sở Du Ninh ngẩng đầu nhìn Thẩm Vô Cữu: "Có thể sẽ rất đau, ngươi có thể chịu được không?"

Nơi này không có thuốc gây mê, tinh thần lực của nàng cũng không phải hệ trị liệu, chỉ có thể dùng tinh thần lực ngưng tụ thành sợi thay thế chỉ khâu để khâu vết thương lại, lúc khâu cũng không đau hơn là mấy so với khâu bằng chỉ.

Thẩm Vô Cữu cười trấn an nàng: "Công chúa cứ yên tâm chữa."

Sở Du Ninh suy nghĩ một chút, tháo chiếc hà bao buộc ở eo đưa cho hắn: "Nếu ngươi đau không chịu được thì cắn nó đi, thơm lắm."

"Thật sự rất thơm."

Thẩm Vô Cữu nhận lấy cầm trên tay, không ngửi thấy mùi thơm nàng nói, mà là mùi hương trên người nàng.

"Đó là thứ ta không nỡ ăn." Sở Du Ninh có chút đau lòng.

Thẩm Vô Cữu cười: "Sau này ta sẽ mua cho công chúa nhiều đồ ăn ngon hơn."

"Quả nhiên ngươi là người hiểu chuyện, không tệ."

Sở Du Ninh khen một câu, đặt tay lên vết thương của hắn, một luồng tinh thần lực từ kẽ tay chảy ra thấm vào vết thương, sau đó, nội tạng của Thẩm Vô Cữu hiện ra rõ ràng trong đầu nàng.

May mắn là khi ở mạt thế, học viện sinh tồn trong căn cứ đã đặc biệt dạy nàng cách nhận biết các cơ quan nội tạng của cơ thể người, nàng mới biết được đâu là đâu.

Thẩm Vô Cữu bị thương ở thận trái, vết rách khá gọn gàng, các vết rách còn lại cũng nông, nếu nghiêm trọng đến mức phải cắt bỏ thận thì chỉ dựa vào tinh thần lực là không thể làm được.

Sở Du Ninh nói với Thẩm Vô Cữu một tiếng, liền tách ra một luồng tinh thần lực ngăn m.á.u chảy ở thận, sau đó dùng một luồng khác để loại bỏ m.á.u tụ xung quanh thận, cẩn thận dẫn m.á.u ra ngoài cơ thể, cuối cùng là khâu lại.

Sở Du Ninh điều khiển tinh thần lực ngưng tụ thành một sợi chỉ vô hình, bắt đầu khâu vết rách ở bể thận và đài thận.

Tinh thần lực do nàng điều khiển, nếu là chỉ thật thì chắc chắn sẽ thấy được nàng khâu rất xấu, nhưng ai quan tâm chứ, chỉ cần khâu lại để vết thương không còn chảy m.á.u và từ từ lành lại là được.

Sợi tinh thần mảnh khảnh xuyên qua da thịt, chắc chắn là rất đau, nhưng Thẩm Vô Cữu thậm chí còn không rên một tiếng, trán đầy mồ hôi vẫn nghiến chặt răng, trong tay nắm chặt chiếc hà bao mà công chúa đưa, toàn thân nổi đầy gân xanh.

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Sống ở mạt thế mà ngay cả vết sẹo nhỏ này cũng sợ thì chắc chắn không sống được lâu.Thẩm Vô Cữu vừa cảm động vì câu *****ên, vừa buồn cười vì câu sau.Bởi vì hắn được gọi là ngọc diện tướng quân, không ngờ trong mắt công chúa lại trở thành lời an ủi hắn.Sở Du Ninh kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, định tự tay gỡ băng quấn quanh eo hắn, Thẩm Vô Cữu sợ vết thương m.á.u me dọa nàng vì thế nói để hắn tự làm.Sở Du Ninh vỗ mạnh tay hắn: "Không cần gỡ, ngươi nằm im, không được cử động."Thẩm Vô Cữu cảm thấy mình như một tiểu nương tử chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, người bị thương không có quyền lên tiếng.Sở Du Ninh dùng tinh thần lực khẽ rạch một đường trên vết thương của hắn, từng lớp băng gạc bị cắt đứt ngay ngắn, nàng nhẹ nhàng gỡ băng gạc ra, lộ ra vết thương m.á.u thịt mơ hồ, thuốc kim sang rắc trên đó đã hòa với máu, đông lại thành cục.Thẩm Vô Cữu vẫn luôn lo lắng nàng sẽ sợ hãi, dù sao vết thương m.á.u thịt mơ hồ còn khó coi hơn sẹo cũ lâu năm.Nhưng thần sắc của nàng lại rất bình thường, dường như đã quen nhìn những vết thương như vậy, ngay cả mày cũng không nhíu một cái.Sau khi gỡ hết băng gạc, Sở Du Ninh ngẩng đầu nhìn Thẩm Vô Cữu: "Có thể sẽ rất đau, ngươi có thể chịu được không?"Nơi này không có thuốc gây mê, tinh thần lực của nàng cũng không phải hệ trị liệu, chỉ có thể dùng tinh thần lực ngưng tụ thành sợi thay thế chỉ khâu để khâu vết thương lại, lúc khâu cũng không đau hơn là mấy so với khâu bằng chỉ.Thẩm Vô Cữu cười trấn an nàng: "Công chúa cứ yên tâm chữa."Sở Du Ninh suy nghĩ một chút, tháo chiếc hà bao buộc ở eo đưa cho hắn: "Nếu ngươi đau không chịu được thì cắn nó đi, thơm lắm.""Thật sự rất thơm."Thẩm Vô Cữu nhận lấy cầm trên tay, không ngửi thấy mùi thơm nàng nói, mà là mùi hương trên người nàng."Đó là thứ ta không nỡ ăn." Sở Du Ninh có chút đau lòng.Thẩm Vô Cữu cười: "Sau này ta sẽ mua cho công chúa nhiều đồ ăn ngon hơn.""Quả nhiên ngươi là người hiểu chuyện, không tệ."Sở Du Ninh khen một câu, đặt tay lên vết thương của hắn, một luồng tinh thần lực từ kẽ tay chảy ra thấm vào vết thương, sau đó, nội tạng của Thẩm Vô Cữu hiện ra rõ ràng trong đầu nàng.May mắn là khi ở mạt thế, học viện sinh tồn trong căn cứ đã đặc biệt dạy nàng cách nhận biết các cơ quan nội tạng của cơ thể người, nàng mới biết được đâu là đâu.Thẩm Vô Cữu bị thương ở thận trái, vết rách khá gọn gàng, các vết rách còn lại cũng nông, nếu nghiêm trọng đến mức phải cắt bỏ thận thì chỉ dựa vào tinh thần lực là không thể làm được.Sở Du Ninh nói với Thẩm Vô Cữu một tiếng, liền tách ra một luồng tinh thần lực ngăn m.á.u chảy ở thận, sau đó dùng một luồng khác để loại bỏ m.á.u tụ xung quanh thận, cẩn thận dẫn m.á.u ra ngoài cơ thể, cuối cùng là khâu lại.Sở Du Ninh điều khiển tinh thần lực ngưng tụ thành một sợi chỉ vô hình, bắt đầu khâu vết rách ở bể thận và đài thận.Tinh thần lực do nàng điều khiển, nếu là chỉ thật thì chắc chắn sẽ thấy được nàng khâu rất xấu, nhưng ai quan tâm chứ, chỉ cần khâu lại để vết thương không còn chảy m.á.u và từ từ lành lại là được.Sợi tinh thần mảnh khảnh xuyên qua da thịt, chắc chắn là rất đau, nhưng Thẩm Vô Cữu thậm chí còn không rên một tiếng, trán đầy mồ hôi vẫn nghiến chặt răng, trong tay nắm chặt chiếc hà bao mà công chúa đưa, toàn thân nổi đầy gân xanh.

Chương 112: Chương 112