Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…
Chương 128: Chương 128
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Lưu Chính đợi chưa được bao lâu đã thấy Sở Du Ninh đi ra, đợi đến khi nhìn thấy Thẩm Vô Cữu đang nửa nằm trên sập ngồi, trong lòng giật thót.Phò mã đây là vết thương lại nặng thêm rồi sao?Ban ngày còn có thể ngồi xe lăn theo công chúa đến Hộ bộ đòi lương hướng, ban đêm ngay cả ngồi cũng không ngồi thẳng được."Nô tài bái kiến công chúa, phò mã." Lưu Chính tiến lên, hơi cúi người hành lễ.Sở Du Ninh phất tay: "Không cần đa lễ, phụ hoàng lại bảo ngươi đến truyền ta vào cung sao? Cuộc sống cấm túc của ta mới bắt đầu đã kết thúc rồi à?"Nói đến chuyện này, Lưu Chính liền tức giận: "Công chúa, bệ hạ phạt người cấm túc vốn là để bảo vệ người, không cho người Việt Quốc tìm phiền phức cho người, nhưng ai ngờ người Việt Quốc đó thật sự quá đáng! Bọn họ đã phái người mang thuốc s.ú.n.g giấu ở một nơi nào đó trong thành từ trước, dùng chuyện này để uy h.i.ế.p bệ hạ truyền người vào cung.""Cho nên ông ta bảo ngươi đến truyền công chúa vào cung sao?!"Thẩm Vô Cữu tức giận đến nỗi ngay cả tôn xưng cũng không màng.Kiếp trước còn có thể vì một mỹ nhân mà khai chiến với Việt Quốc, giờ chỉ cần bị uy h.i.ế.p nói giao công chúa là giao ngay, tấm lòng bảo vệ nữ nhi của hôn quân này cũng chỉ duy trì được nửa ngày.Hắn hận mình lúc này không làm được gì!"Tướng quân đừng nóng, bệ hạ đã nói, bảo nô tài giao cái này cho người."Lưu Chính lấy một khối hổ phù từ trong tay áo ra: "Bệ hạ bảo người mang hổ phù đến doanh trại lớn ở phía tây kinh thành, điều binh đóng quân ở bên ngoài thành, nếu người Việt Quốc nhất định muốn công chúa đi hòa thân, trừ khi hắn không muốn rời khỏi kinh thành Khánh Quốc."Thẩm Vô Cữu vừa đưa tay ra, Sở Du Ninh đã cầm lấy hổ phù, xem một lượt rồi ném lại cho hắn.Nàng nhìn Lưu Chính: "Phụ hoàng cũng có thể cứng rắn như vậy sao? Ông ta không sợ Việt Quốc sau này tính sổ à? Không cho người ta rời đi, Việt Quốc đánh vào thì làm thế nào?"Lưu Chính cười khổ: "Đây đều là chuyện sau này mới nghĩ đến, bệ hạ hiện tại chỉ muốn bảo vệ công chúa người thôi."Sở Du Ninh nghe xong trong lòng có một cảm giác không nói nên lời, giống như đêm đó nghe hôn quân vì giúp nàng xóa bỏ chuyện Tiểu Tứ làm của hồi môn, phối hợp với nàng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Chiêu quý phi vậy.Hôn quân thì hôn quân thật, nhưng ít nhất ông ta đã làm tròn trách nhiệm của một người cha là bảo vệ nữ nhi.Nàng không biết tại sao trước khi nàng xuyên đến, hôn quân có thể bỏ mặc cục bột đến mức để nó bị cung nhân lơ là mà rơi xuống nước c.h.ế.t đuối, cuối cùng còn vì nguyên chủ ghét bỏ mà chôn cất qua loa.Nhưng hiện tại nàng thay thế thân phận nữ nhi của ông ta, quả thực đang hưởng thụ sự che chở của hôn quân.Nàng không có cha mẹ nhưng lại có các mẹ đội Bá Vương Hoa, tấm lòng bảo vệ nàng của hôn quân rất giống bọn họ.Được rồi, nàng quyết định sau này sẽ không gọi ông ta là hôn quân sau lưng nữa, nếu còn hôn đến mức không thể nhìn nổi thì gọi là cẩu hoàng đế đi."Trình An, đi chuẩn bị ngựa." Thẩm Vô Cữu trầm giọng ra lệnh.Sở Du Ninh quay người nhìn hắn: "Ngươi muốn cưỡi ngựa? Không muốn sống nữa sao?""Công chúa, là tướng lĩnh của một nước, vốn dĩ phải lấy việc bảo vệ đất nước làm nhiệm vụ, quân có lệnh triệu, triệu đến là phải ứng!"
Lưu Chính đợi chưa được bao lâu đã thấy Sở Du Ninh đi ra, đợi đến khi nhìn thấy Thẩm Vô Cữu đang nửa nằm trên sập ngồi, trong lòng giật thót.
Phò mã đây là vết thương lại nặng thêm rồi sao?
Ban ngày còn có thể ngồi xe lăn theo công chúa đến Hộ bộ đòi lương hướng, ban đêm ngay cả ngồi cũng không ngồi thẳng được.
"Nô tài bái kiến công chúa, phò mã." Lưu Chính tiến lên, hơi cúi người hành lễ.
Sở Du Ninh phất tay: "Không cần đa lễ, phụ hoàng lại bảo ngươi đến truyền ta vào cung sao? Cuộc sống cấm túc của ta mới bắt đầu đã kết thúc rồi à?"
Nói đến chuyện này, Lưu Chính liền tức giận: "Công chúa, bệ hạ phạt người cấm túc vốn là để bảo vệ người, không cho người Việt Quốc tìm phiền phức cho người, nhưng ai ngờ người Việt Quốc đó thật sự quá đáng! Bọn họ đã phái người mang thuốc s.ú.n.g giấu ở một nơi nào đó trong thành từ trước, dùng chuyện này để uy h.i.ế.p bệ hạ truyền người vào cung."
"Cho nên ông ta bảo ngươi đến truyền công chúa vào cung sao?!"
Thẩm Vô Cữu tức giận đến nỗi ngay cả tôn xưng cũng không màng.
Kiếp trước còn có thể vì một mỹ nhân mà khai chiến với Việt Quốc, giờ chỉ cần bị uy h.i.ế.p nói giao công chúa là giao ngay, tấm lòng bảo vệ nữ nhi của hôn quân này cũng chỉ duy trì được nửa ngày.
Hắn hận mình lúc này không làm được gì!
"Tướng quân đừng nóng, bệ hạ đã nói, bảo nô tài giao cái này cho người."
Lưu Chính lấy một khối hổ phù từ trong tay áo ra: "Bệ hạ bảo người mang hổ phù đến doanh trại lớn ở phía tây kinh thành, điều binh đóng quân ở bên ngoài thành, nếu người Việt Quốc nhất định muốn công chúa đi hòa thân, trừ khi hắn không muốn rời khỏi kinh thành Khánh Quốc."
Thẩm Vô Cữu vừa đưa tay ra, Sở Du Ninh đã cầm lấy hổ phù, xem một lượt rồi ném lại cho hắn.
Nàng nhìn Lưu Chính: "Phụ hoàng cũng có thể cứng rắn như vậy sao? Ông ta không sợ Việt Quốc sau này tính sổ à? Không cho người ta rời đi, Việt Quốc đánh vào thì làm thế nào?"
Lưu Chính cười khổ: "Đây đều là chuyện sau này mới nghĩ đến, bệ hạ hiện tại chỉ muốn bảo vệ công chúa người thôi."
Sở Du Ninh nghe xong trong lòng có một cảm giác không nói nên lời, giống như đêm đó nghe hôn quân vì giúp nàng xóa bỏ chuyện Tiểu Tứ làm của hồi môn, phối hợp với nàng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Chiêu quý phi vậy.
Hôn quân thì hôn quân thật, nhưng ít nhất ông ta đã làm tròn trách nhiệm của một người cha là bảo vệ nữ nhi.
Nàng không biết tại sao trước khi nàng xuyên đến, hôn quân có thể bỏ mặc cục bột đến mức để nó bị cung nhân lơ là mà rơi xuống nước c.h.ế.t đuối, cuối cùng còn vì nguyên chủ ghét bỏ mà chôn cất qua loa.
Nhưng hiện tại nàng thay thế thân phận nữ nhi của ông ta, quả thực đang hưởng thụ sự che chở của hôn quân.
Nàng không có cha mẹ nhưng lại có các mẹ đội Bá Vương Hoa, tấm lòng bảo vệ nàng của hôn quân rất giống bọn họ.
Được rồi, nàng quyết định sau này sẽ không gọi ông ta là hôn quân sau lưng nữa, nếu còn hôn đến mức không thể nhìn nổi thì gọi là cẩu hoàng đế đi.
"Trình An, đi chuẩn bị ngựa." Thẩm Vô Cữu trầm giọng ra lệnh.
Sở Du Ninh quay người nhìn hắn: "Ngươi muốn cưỡi ngựa? Không muốn sống nữa sao?"
"Công chúa, là tướng lĩnh của một nước, vốn dĩ phải lấy việc bảo vệ đất nước làm nhiệm vụ, quân có lệnh triệu, triệu đến là phải ứng!"
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Lưu Chính đợi chưa được bao lâu đã thấy Sở Du Ninh đi ra, đợi đến khi nhìn thấy Thẩm Vô Cữu đang nửa nằm trên sập ngồi, trong lòng giật thót.Phò mã đây là vết thương lại nặng thêm rồi sao?Ban ngày còn có thể ngồi xe lăn theo công chúa đến Hộ bộ đòi lương hướng, ban đêm ngay cả ngồi cũng không ngồi thẳng được."Nô tài bái kiến công chúa, phò mã." Lưu Chính tiến lên, hơi cúi người hành lễ.Sở Du Ninh phất tay: "Không cần đa lễ, phụ hoàng lại bảo ngươi đến truyền ta vào cung sao? Cuộc sống cấm túc của ta mới bắt đầu đã kết thúc rồi à?"Nói đến chuyện này, Lưu Chính liền tức giận: "Công chúa, bệ hạ phạt người cấm túc vốn là để bảo vệ người, không cho người Việt Quốc tìm phiền phức cho người, nhưng ai ngờ người Việt Quốc đó thật sự quá đáng! Bọn họ đã phái người mang thuốc s.ú.n.g giấu ở một nơi nào đó trong thành từ trước, dùng chuyện này để uy h.i.ế.p bệ hạ truyền người vào cung.""Cho nên ông ta bảo ngươi đến truyền công chúa vào cung sao?!"Thẩm Vô Cữu tức giận đến nỗi ngay cả tôn xưng cũng không màng.Kiếp trước còn có thể vì một mỹ nhân mà khai chiến với Việt Quốc, giờ chỉ cần bị uy h.i.ế.p nói giao công chúa là giao ngay, tấm lòng bảo vệ nữ nhi của hôn quân này cũng chỉ duy trì được nửa ngày.Hắn hận mình lúc này không làm được gì!"Tướng quân đừng nóng, bệ hạ đã nói, bảo nô tài giao cái này cho người."Lưu Chính lấy một khối hổ phù từ trong tay áo ra: "Bệ hạ bảo người mang hổ phù đến doanh trại lớn ở phía tây kinh thành, điều binh đóng quân ở bên ngoài thành, nếu người Việt Quốc nhất định muốn công chúa đi hòa thân, trừ khi hắn không muốn rời khỏi kinh thành Khánh Quốc."Thẩm Vô Cữu vừa đưa tay ra, Sở Du Ninh đã cầm lấy hổ phù, xem một lượt rồi ném lại cho hắn.Nàng nhìn Lưu Chính: "Phụ hoàng cũng có thể cứng rắn như vậy sao? Ông ta không sợ Việt Quốc sau này tính sổ à? Không cho người ta rời đi, Việt Quốc đánh vào thì làm thế nào?"Lưu Chính cười khổ: "Đây đều là chuyện sau này mới nghĩ đến, bệ hạ hiện tại chỉ muốn bảo vệ công chúa người thôi."Sở Du Ninh nghe xong trong lòng có một cảm giác không nói nên lời, giống như đêm đó nghe hôn quân vì giúp nàng xóa bỏ chuyện Tiểu Tứ làm của hồi môn, phối hợp với nàng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Chiêu quý phi vậy.Hôn quân thì hôn quân thật, nhưng ít nhất ông ta đã làm tròn trách nhiệm của một người cha là bảo vệ nữ nhi.Nàng không biết tại sao trước khi nàng xuyên đến, hôn quân có thể bỏ mặc cục bột đến mức để nó bị cung nhân lơ là mà rơi xuống nước c.h.ế.t đuối, cuối cùng còn vì nguyên chủ ghét bỏ mà chôn cất qua loa.Nhưng hiện tại nàng thay thế thân phận nữ nhi của ông ta, quả thực đang hưởng thụ sự che chở của hôn quân.Nàng không có cha mẹ nhưng lại có các mẹ đội Bá Vương Hoa, tấm lòng bảo vệ nàng của hôn quân rất giống bọn họ.Được rồi, nàng quyết định sau này sẽ không gọi ông ta là hôn quân sau lưng nữa, nếu còn hôn đến mức không thể nhìn nổi thì gọi là cẩu hoàng đế đi."Trình An, đi chuẩn bị ngựa." Thẩm Vô Cữu trầm giọng ra lệnh.Sở Du Ninh quay người nhìn hắn: "Ngươi muốn cưỡi ngựa? Không muốn sống nữa sao?""Công chúa, là tướng lĩnh của một nước, vốn dĩ phải lấy việc bảo vệ đất nước làm nhiệm vụ, quân có lệnh triệu, triệu đến là phải ứng!"