Tác giả:

Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…

Chương 131: Chương 131

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Sở Du Ninh lần đầu cưỡi ngựa, trực tiếp dùng tinh thần lực khống chế, vừa kéo dây cương, con ngựa đã ngoan ngoãn nghe lời chạy về phía trước.Trình An vốn còn lo công chúa không biết cưỡi ngựa, dù sao chủ tử cũng đã bảo hắn điều tra về cuộc đời của công chúa, thế nhưng cũng không nghe nói công chúa giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, kết quả là công chúa cưỡi ngựa phi đi mất, khiến hắn đuổi theo cũng không kịp.Chợ đêm kinh thành đang lên đèn, ánh nến lung linh lay động, tô điểm cho màn đêm màu sắc lãng mạn mơ hồ.Đèn đuốc sáng trưng, ban đêm người đi trên phố phần lớn là đi dạo chơi, trong trà lâu tiếng hát tuồng vang lên, trên sông là thuyền hoa rực rỡ đèn đuốc trôi lững lờ, một khúc tỳ bà không biết đã câu mất bao nhiêu trái tim, biết bao công tử nhà giàu đang chìm đắm trong đó.Tuy nhiên, chuyện trong cung vừa xảy ra, một số lượng lớn cấm quân đã phân bố ở khắp các phố, tuyên bố giới nghiêm sớm, giải tán người đi lại trên đường.Những người có thể định cư ở kinh thành cũng không phải kẻ ngốc, nhìn tình hình này thì biết có chuyện lớn sắp xảy ra, từng người về nhà đóng chặt cửa sổ.Điều này cũng tạo điều kiện thuận lợi cho Sở Du Ninh cưỡi ngựa phi nước đại trên đường phố lớn nhỏ ở kinh thành.Sau khi giới nghiêm sớm, toàn bộ kinh thành trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng vó ngựa và tiếng bước chân chỉnh tề của cấm quân, cùng với tiếng ma sát giữa áo giáp khi chạy, nghe mà lòng người như đánh trống. ...Còn ở Trần gia lúc này, Trần Tử Thiện đang bị ấn vào ghế đánh đòn."Đồ bất hiếu! Sớm biết ngươi sẽ gây họa, năm đó không nên để ngươi ra đời!"Hôm nay mở tiệc tiếp đón người Việt Quốc, quan viên từ tam phẩm trở lên đều có thể tham gia, Trần lão gia nghe nói đứa con bất hiếu này vừa từ lầu xanh ra đã dám mua nữ nhân của người Việt Quốc, tiếp đó lại nghe nói đứa con bất hiếu này cùng Du Ninh công chúa làm loạn Hộ bộ, tức giận đến mức hận không thể đánh c.h.ế.t hắn.Cũng chính vì vậy, ông ta mới không dám đến dự tiệc trong cung, chỉ sợ người Việt Quốc nhắc đến chuyện này ở đại diện, đến lúc đó sẽ bị bệ hạ giáng tội ngay tại điện.Trần Tử Thiện kêu thảm thiết: "Mẹ ta cũng hối hận vì năm đó đã gả cho ông, sinh ra đứa con bất hiếu này. Một kẻ sủng thiếp diệt thê không xứng để mẹ ta sinh con cho hắn.""Còn cãi cứng, xem ta không đánh c.h.ế.t ngươi!""Đánh đi! Cứ đánh c.h.ế.t ta, đỡ phải đến lúc nóng giận, ta cho cả thiên hạ biết ông đã bỏ thê tử cưới người khác, vì vinh hoa phú quý mà ép thê tử làm thiếp!" Trần Tử Thiện ngẩng cao cổ."Ngươi! Tốt lắm! Rất tốt! Xem hôm nay ta không đánh c.h.ế.t ngươi!" Trần lão gia lại vung roi."Lão gia bớt giận."Trần phu nhân thấy đánh gần xong mới tiến lên ngăn Trần lão gia lại: "Tử Thiện càng ngày càng quá đáng rồi, hôm nay suýt chút nữa đã gây ra họa diệt tộc cho Trần gia, theo ta thấy, vẫn nên để hắn về quê cũ lánh nạn, cũng là để dưỡng tính tình."Trần Tử Thiện vừa nghe đã biết ả đàn bà độc ác này đang tính toán gì, hắn cười lạnh: "Muốn ta về quê cũ cũng được, để Trần Tử Mộ đi cùng, hắn lớn từng này rồi còn chưa gặp gia gia nãi nãi đúng không? Nên về tế bái, kẻo gia gia nãi nãi xuất hiện trong mơ hắn hắn cũng không nhận ra.""Tử Mộ định sang năm lại ứng thí, đang là lúc quan trọng, đợi Tử Mộ thi đỗ tiến sĩ rồi về vinh quy bái tổ, chắc hẳn hai cụ đến lúc đó sẽ vui hơn."

Sở Du Ninh lần đầu cưỡi ngựa, trực tiếp dùng tinh thần lực khống chế, vừa kéo dây cương, con ngựa đã ngoan ngoãn nghe lời chạy về phía trước.

Trình An vốn còn lo công chúa không biết cưỡi ngựa, dù sao chủ tử cũng đã bảo hắn điều tra về cuộc đời của công chúa, thế nhưng cũng không nghe nói công chúa giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, kết quả là công chúa cưỡi ngựa phi đi mất, khiến hắn đuổi theo cũng không kịp.

Chợ đêm kinh thành đang lên đèn, ánh nến lung linh lay động, tô điểm cho màn đêm màu sắc lãng mạn mơ hồ.

Đèn đuốc sáng trưng, ban đêm người đi trên phố phần lớn là đi dạo chơi, trong trà lâu tiếng hát tuồng vang lên, trên sông là thuyền hoa rực rỡ đèn đuốc trôi lững lờ, một khúc tỳ bà không biết đã câu mất bao nhiêu trái tim, biết bao công tử nhà giàu đang chìm đắm trong đó.

Tuy nhiên, chuyện trong cung vừa xảy ra, một số lượng lớn cấm quân đã phân bố ở khắp các phố, tuyên bố giới nghiêm sớm, giải tán người đi lại trên đường.

Những người có thể định cư ở kinh thành cũng không phải kẻ ngốc, nhìn tình hình này thì biết có chuyện lớn sắp xảy ra, từng người về nhà đóng chặt cửa sổ.

Điều này cũng tạo điều kiện thuận lợi cho Sở Du Ninh cưỡi ngựa phi nước đại trên đường phố lớn nhỏ ở kinh thành.

Sau khi giới nghiêm sớm, toàn bộ kinh thành trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng vó ngựa và tiếng bước chân chỉnh tề của cấm quân, cùng với tiếng ma sát giữa áo giáp khi chạy, nghe mà lòng người như đánh trống. ...

Còn ở Trần gia lúc này, Trần Tử Thiện đang bị ấn vào ghế đánh đòn.

"Đồ bất hiếu! Sớm biết ngươi sẽ gây họa, năm đó không nên để ngươi ra đời!"

Hôm nay mở tiệc tiếp đón người Việt Quốc, quan viên từ tam phẩm trở lên đều có thể tham gia, Trần lão gia nghe nói đứa con bất hiếu này vừa từ lầu xanh ra đã dám mua nữ nhân của người Việt Quốc, tiếp đó lại nghe nói đứa con bất hiếu này cùng Du Ninh công chúa làm loạn Hộ bộ, tức giận đến mức hận không thể đánh c.h.ế.t hắn.

Cũng chính vì vậy, ông ta mới không dám đến dự tiệc trong cung, chỉ sợ người Việt Quốc nhắc đến chuyện này ở đại diện, đến lúc đó sẽ bị bệ hạ giáng tội ngay tại điện.

Trần Tử Thiện kêu thảm thiết: "Mẹ ta cũng hối hận vì năm đó đã gả cho ông, sinh ra đứa con bất hiếu này. Một kẻ sủng thiếp diệt thê không xứng để mẹ ta sinh con cho hắn."

"Còn cãi cứng, xem ta không đánh c.h.ế.t ngươi!"

"Đánh đi! Cứ đánh c.h.ế.t ta, đỡ phải đến lúc nóng giận, ta cho cả thiên hạ biết ông đã bỏ thê tử cưới người khác, vì vinh hoa phú quý mà ép thê tử làm thiếp!" Trần Tử Thiện ngẩng cao cổ.

"Ngươi! Tốt lắm! Rất tốt! Xem hôm nay ta không đánh c.h.ế.t ngươi!" Trần lão gia lại vung roi.

"Lão gia bớt giận."

Trần phu nhân thấy đánh gần xong mới tiến lên ngăn Trần lão gia lại: "Tử Thiện càng ngày càng quá đáng rồi, hôm nay suýt chút nữa đã gây ra họa diệt tộc cho Trần gia, theo ta thấy, vẫn nên để hắn về quê cũ lánh nạn, cũng là để dưỡng tính tình."

Trần Tử Thiện vừa nghe đã biết ả đàn bà độc ác này đang tính toán gì, hắn cười lạnh: "Muốn ta về quê cũ cũng được, để Trần Tử Mộ đi cùng, hắn lớn từng này rồi còn chưa gặp gia gia nãi nãi đúng không? Nên về tế bái, kẻo gia gia nãi nãi xuất hiện trong mơ hắn hắn cũng không nhận ra."

"Tử Mộ định sang năm lại ứng thí, đang là lúc quan trọng, đợi Tử Mộ thi đỗ tiến sĩ rồi về vinh quy bái tổ, chắc hẳn hai cụ đến lúc đó sẽ vui hơn."

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Sở Du Ninh lần đầu cưỡi ngựa, trực tiếp dùng tinh thần lực khống chế, vừa kéo dây cương, con ngựa đã ngoan ngoãn nghe lời chạy về phía trước.Trình An vốn còn lo công chúa không biết cưỡi ngựa, dù sao chủ tử cũng đã bảo hắn điều tra về cuộc đời của công chúa, thế nhưng cũng không nghe nói công chúa giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, kết quả là công chúa cưỡi ngựa phi đi mất, khiến hắn đuổi theo cũng không kịp.Chợ đêm kinh thành đang lên đèn, ánh nến lung linh lay động, tô điểm cho màn đêm màu sắc lãng mạn mơ hồ.Đèn đuốc sáng trưng, ban đêm người đi trên phố phần lớn là đi dạo chơi, trong trà lâu tiếng hát tuồng vang lên, trên sông là thuyền hoa rực rỡ đèn đuốc trôi lững lờ, một khúc tỳ bà không biết đã câu mất bao nhiêu trái tim, biết bao công tử nhà giàu đang chìm đắm trong đó.Tuy nhiên, chuyện trong cung vừa xảy ra, một số lượng lớn cấm quân đã phân bố ở khắp các phố, tuyên bố giới nghiêm sớm, giải tán người đi lại trên đường.Những người có thể định cư ở kinh thành cũng không phải kẻ ngốc, nhìn tình hình này thì biết có chuyện lớn sắp xảy ra, từng người về nhà đóng chặt cửa sổ.Điều này cũng tạo điều kiện thuận lợi cho Sở Du Ninh cưỡi ngựa phi nước đại trên đường phố lớn nhỏ ở kinh thành.Sau khi giới nghiêm sớm, toàn bộ kinh thành trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng vó ngựa và tiếng bước chân chỉnh tề của cấm quân, cùng với tiếng ma sát giữa áo giáp khi chạy, nghe mà lòng người như đánh trống. ...Còn ở Trần gia lúc này, Trần Tử Thiện đang bị ấn vào ghế đánh đòn."Đồ bất hiếu! Sớm biết ngươi sẽ gây họa, năm đó không nên để ngươi ra đời!"Hôm nay mở tiệc tiếp đón người Việt Quốc, quan viên từ tam phẩm trở lên đều có thể tham gia, Trần lão gia nghe nói đứa con bất hiếu này vừa từ lầu xanh ra đã dám mua nữ nhân của người Việt Quốc, tiếp đó lại nghe nói đứa con bất hiếu này cùng Du Ninh công chúa làm loạn Hộ bộ, tức giận đến mức hận không thể đánh c.h.ế.t hắn.Cũng chính vì vậy, ông ta mới không dám đến dự tiệc trong cung, chỉ sợ người Việt Quốc nhắc đến chuyện này ở đại diện, đến lúc đó sẽ bị bệ hạ giáng tội ngay tại điện.Trần Tử Thiện kêu thảm thiết: "Mẹ ta cũng hối hận vì năm đó đã gả cho ông, sinh ra đứa con bất hiếu này. Một kẻ sủng thiếp diệt thê không xứng để mẹ ta sinh con cho hắn.""Còn cãi cứng, xem ta không đánh c.h.ế.t ngươi!""Đánh đi! Cứ đánh c.h.ế.t ta, đỡ phải đến lúc nóng giận, ta cho cả thiên hạ biết ông đã bỏ thê tử cưới người khác, vì vinh hoa phú quý mà ép thê tử làm thiếp!" Trần Tử Thiện ngẩng cao cổ."Ngươi! Tốt lắm! Rất tốt! Xem hôm nay ta không đánh c.h.ế.t ngươi!" Trần lão gia lại vung roi."Lão gia bớt giận."Trần phu nhân thấy đánh gần xong mới tiến lên ngăn Trần lão gia lại: "Tử Thiện càng ngày càng quá đáng rồi, hôm nay suýt chút nữa đã gây ra họa diệt tộc cho Trần gia, theo ta thấy, vẫn nên để hắn về quê cũ lánh nạn, cũng là để dưỡng tính tình."Trần Tử Thiện vừa nghe đã biết ả đàn bà độc ác này đang tính toán gì, hắn cười lạnh: "Muốn ta về quê cũ cũng được, để Trần Tử Mộ đi cùng, hắn lớn từng này rồi còn chưa gặp gia gia nãi nãi đúng không? Nên về tế bái, kẻo gia gia nãi nãi xuất hiện trong mơ hắn hắn cũng không nhận ra.""Tử Mộ định sang năm lại ứng thí, đang là lúc quan trọng, đợi Tử Mộ thi đỗ tiến sĩ rồi về vinh quy bái tổ, chắc hẳn hai cụ đến lúc đó sẽ vui hơn."

Chương 131: Chương 131