Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…
Chương 136: Chương 136
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Lúc này, hoàng đế Khánh Quốc im lặng, các thần tử cũng im lặng.Những năm gần đây, Khánh Quốc nhẫn nhục chịu đựng, năm nào cũng tiến cống, chẳng phải là vì sợ Việt Quốc tấn công bằng thuốc s.ú.n.g sao? Không ai muốn đối mặt với loại vũ khí hủy diệt đó.Ngay khi bầu không khí trong điện trở nên cực đoan, vẻ mặt của người Việt Quốc càng lúc càng đắc ý, bên ngoài điện vang lên tiếng truyền sắc nhọn của thái giám."Du Ninh công chúa đến!"Cảnh Huy Đế vừa mong Sở Du Ninh xuất hiện, vừa không muốn nàng xuất hiện, trong lòng vô cùng lo lắng.Đợi đến khi nhìn thấy Thẩm Vô Cữu cùng vào với Sở Du Ninh, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.Thẩm Vô Cữu đến đây làm gì?Không phải để hắn đến doanh trại phía tây kinh thành điều binh sao? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Hơn nữa, vết thương của hắn nặng đến mức ngồi cũng không ngồi thẳng được?Sở Du Ninh giấu hai tay ra sau lưng, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, tự cho là rất có khí thế bước vào điện, bước chân dưới váy dài mạnh mẽ như gió, trâm cài tóc bằng vàng trên đầu theo động tác của nàng mà đung đưa mạnh, lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng va chạm nhỏ.Nhân vật quan trọng mà mọi người vẫn chờ đợi đã đến, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Sở Du Ninh, việc Khánh Quốc và Việt Quốc có khai chiến hay không đều phụ thuộc vào nàng, chỉ là, bước chân của công chúa có phải là hơi quá lớn rồi không?Gót sen nhẹ nhàng đâu? Bước còn mạnh mẽ hơn cả nam nhân là thế nào?Sở Du Ninh liếc nhìn toàn bộ người trong đại điện, chỉ cần nhìn vị trí và vẻ mặt của người Việt Quốc là biết bọn họ còn giống chủ nhân hơn cả chủ nhân.Nàng thu hồi ánh mắt, tùy tiện chắp tay hành lễ: "Phụ hoàng, người tìm ta?"Cảnh Huy Đế nhíu mày: "Ngươi học cái kiểu hành lễ không ra gì này ở đâu?""Ta thấy rất tốt mà." Sở Du Ninh gật đầu.Là người được hành lễ, ông ta thấy không tốt.Cảnh Huy Đế cũng lười quản, không vui nhìn về phía Thẩm Vô Cữu đang được khiêng vào: "Thẩm tướng quân bị thương, không ở nhà dưỡng thương cho khỏe, chạy đến đây làm gì?"Chẳng lẽ muốn công chúa trực tiếp thủ tiết để thành toàn Việt Quốc sao!"Thưa bệ hạ, nghe nói có người nhòm ngó thê tử của thần, cho dù thần chỉ còn một hơi thở cũng phải đến."Thẩm Vô Cữu nửa nằm trên ghế mềm, trông giống như bị thương nặng đến mức không thể cử động."Ha ha! Ngươi chính là ngọc diện tướng quân Thẩm Vô Cữu trấn thủ ải Nhạn Hồi chưa từng bại trận sao? Đáng tiếc là bây giờ ngươi ngay cả đứng lên cũng không làm được, công chúa cũng chưa từng đụng vào chứ? Vừa hay bản vương giúp ngươi hưởng thụ."Dự Vương cười lớn ngạo mạn."Ồ! Ngươi còn đứng được, đáng tiếc là không đứng được bao lâu, không có bản lĩnh thì đừng học người khác ngự nữ vô số."Sở Du Ninh nói xong còn búng móng tay, chỉ số nhục mạ không thể nói là không mạnh.Cảnh Huy Đế:...Những ngày sau khi khuê nữ của ông ta xuất giá đã xảy ra chuyện gì? Cái gì cũng có thể nói ra, chẳng lẽ là do tên Thẩm Vô Cữu này dạy hư sao?Các thần tử:!!Đây là lời nói gì vậy?"Đứng" của Du Ninh công chúa và "Đứng" mà bọn họ hiểu có phải là cùng một ý không?Tuy nhiên, nam nhân nào cũng có thể nghe ra ý trong lời nói này, huống chi còn có động tác, Dự Vương tức đến nỗi mặt mày méo mó.Chưa kịp để hắn mở miệng lần nữa, chỉ thấy một bóng vàng lao thẳng về phía hắn, sượt qua mặt hắn, đ.â.m vào cây cột rồng vàng phía sau.
Lúc này, hoàng đế Khánh Quốc im lặng, các thần tử cũng im lặng.
Những năm gần đây, Khánh Quốc nhẫn nhục chịu đựng, năm nào cũng tiến cống, chẳng phải là vì sợ Việt Quốc tấn công bằng thuốc s.ú.n.g sao? Không ai muốn đối mặt với loại vũ khí hủy diệt đó.
Ngay khi bầu không khí trong điện trở nên cực đoan, vẻ mặt của người Việt Quốc càng lúc càng đắc ý, bên ngoài điện vang lên tiếng truyền sắc nhọn của thái giám.
"Du Ninh công chúa đến!"
Cảnh Huy Đế vừa mong Sở Du Ninh xuất hiện, vừa không muốn nàng xuất hiện, trong lòng vô cùng lo lắng.
Đợi đến khi nhìn thấy Thẩm Vô Cữu cùng vào với Sở Du Ninh, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.
Thẩm Vô Cữu đến đây làm gì?
Không phải để hắn đến doanh trại phía tây kinh thành điều binh sao? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Hơn nữa, vết thương của hắn nặng đến mức ngồi cũng không ngồi thẳng được?
Sở Du Ninh giấu hai tay ra sau lưng, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, tự cho là rất có khí thế bước vào điện, bước chân dưới váy dài mạnh mẽ như gió, trâm cài tóc bằng vàng trên đầu theo động tác của nàng mà đung đưa mạnh, lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng va chạm nhỏ.
Nhân vật quan trọng mà mọi người vẫn chờ đợi đã đến, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Sở Du Ninh, việc Khánh Quốc và Việt Quốc có khai chiến hay không đều phụ thuộc vào nàng, chỉ là, bước chân của công chúa có phải là hơi quá lớn rồi không?
Gót sen nhẹ nhàng đâu? Bước còn mạnh mẽ hơn cả nam nhân là thế nào?
Sở Du Ninh liếc nhìn toàn bộ người trong đại điện, chỉ cần nhìn vị trí và vẻ mặt của người Việt Quốc là biết bọn họ còn giống chủ nhân hơn cả chủ nhân.
Nàng thu hồi ánh mắt, tùy tiện chắp tay hành lễ: "Phụ hoàng, người tìm ta?"
Cảnh Huy Đế nhíu mày: "Ngươi học cái kiểu hành lễ không ra gì này ở đâu?"
"Ta thấy rất tốt mà." Sở Du Ninh gật đầu.
Là người được hành lễ, ông ta thấy không tốt.
Cảnh Huy Đế cũng lười quản, không vui nhìn về phía Thẩm Vô Cữu đang được khiêng vào: "Thẩm tướng quân bị thương, không ở nhà dưỡng thương cho khỏe, chạy đến đây làm gì?"
Chẳng lẽ muốn công chúa trực tiếp thủ tiết để thành toàn Việt Quốc sao!
"Thưa bệ hạ, nghe nói có người nhòm ngó thê tử của thần, cho dù thần chỉ còn một hơi thở cũng phải đến."
Thẩm Vô Cữu nửa nằm trên ghế mềm, trông giống như bị thương nặng đến mức không thể cử động.
"Ha ha! Ngươi chính là ngọc diện tướng quân Thẩm Vô Cữu trấn thủ ải Nhạn Hồi chưa từng bại trận sao? Đáng tiếc là bây giờ ngươi ngay cả đứng lên cũng không làm được, công chúa cũng chưa từng đụng vào chứ? Vừa hay bản vương giúp ngươi hưởng thụ."
Dự Vương cười lớn ngạo mạn.
"Ồ! Ngươi còn đứng được, đáng tiếc là không đứng được bao lâu, không có bản lĩnh thì đừng học người khác ngự nữ vô số."
Sở Du Ninh nói xong còn búng móng tay, chỉ số nhục mạ không thể nói là không mạnh.
Cảnh Huy Đế:...
Những ngày sau khi khuê nữ của ông ta xuất giá đã xảy ra chuyện gì? Cái gì cũng có thể nói ra, chẳng lẽ là do tên Thẩm Vô Cữu này dạy hư sao?
Các thần tử:!!
Đây là lời nói gì vậy?"Đứng" của Du Ninh công chúa và "Đứng" mà bọn họ hiểu có phải là cùng một ý không?
Tuy nhiên, nam nhân nào cũng có thể nghe ra ý trong lời nói này, huống chi còn có động tác, Dự Vương tức đến nỗi mặt mày méo mó.
Chưa kịp để hắn mở miệng lần nữa, chỉ thấy một bóng vàng lao thẳng về phía hắn, sượt qua mặt hắn, đ.â.m vào cây cột rồng vàng phía sau.
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Lúc này, hoàng đế Khánh Quốc im lặng, các thần tử cũng im lặng.Những năm gần đây, Khánh Quốc nhẫn nhục chịu đựng, năm nào cũng tiến cống, chẳng phải là vì sợ Việt Quốc tấn công bằng thuốc s.ú.n.g sao? Không ai muốn đối mặt với loại vũ khí hủy diệt đó.Ngay khi bầu không khí trong điện trở nên cực đoan, vẻ mặt của người Việt Quốc càng lúc càng đắc ý, bên ngoài điện vang lên tiếng truyền sắc nhọn của thái giám."Du Ninh công chúa đến!"Cảnh Huy Đế vừa mong Sở Du Ninh xuất hiện, vừa không muốn nàng xuất hiện, trong lòng vô cùng lo lắng.Đợi đến khi nhìn thấy Thẩm Vô Cữu cùng vào với Sở Du Ninh, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.Thẩm Vô Cữu đến đây làm gì?Không phải để hắn đến doanh trại phía tây kinh thành điều binh sao? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Hơn nữa, vết thương của hắn nặng đến mức ngồi cũng không ngồi thẳng được?Sở Du Ninh giấu hai tay ra sau lưng, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, tự cho là rất có khí thế bước vào điện, bước chân dưới váy dài mạnh mẽ như gió, trâm cài tóc bằng vàng trên đầu theo động tác của nàng mà đung đưa mạnh, lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng va chạm nhỏ.Nhân vật quan trọng mà mọi người vẫn chờ đợi đã đến, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Sở Du Ninh, việc Khánh Quốc và Việt Quốc có khai chiến hay không đều phụ thuộc vào nàng, chỉ là, bước chân của công chúa có phải là hơi quá lớn rồi không?Gót sen nhẹ nhàng đâu? Bước còn mạnh mẽ hơn cả nam nhân là thế nào?Sở Du Ninh liếc nhìn toàn bộ người trong đại điện, chỉ cần nhìn vị trí và vẻ mặt của người Việt Quốc là biết bọn họ còn giống chủ nhân hơn cả chủ nhân.Nàng thu hồi ánh mắt, tùy tiện chắp tay hành lễ: "Phụ hoàng, người tìm ta?"Cảnh Huy Đế nhíu mày: "Ngươi học cái kiểu hành lễ không ra gì này ở đâu?""Ta thấy rất tốt mà." Sở Du Ninh gật đầu.Là người được hành lễ, ông ta thấy không tốt.Cảnh Huy Đế cũng lười quản, không vui nhìn về phía Thẩm Vô Cữu đang được khiêng vào: "Thẩm tướng quân bị thương, không ở nhà dưỡng thương cho khỏe, chạy đến đây làm gì?"Chẳng lẽ muốn công chúa trực tiếp thủ tiết để thành toàn Việt Quốc sao!"Thưa bệ hạ, nghe nói có người nhòm ngó thê tử của thần, cho dù thần chỉ còn một hơi thở cũng phải đến."Thẩm Vô Cữu nửa nằm trên ghế mềm, trông giống như bị thương nặng đến mức không thể cử động."Ha ha! Ngươi chính là ngọc diện tướng quân Thẩm Vô Cữu trấn thủ ải Nhạn Hồi chưa từng bại trận sao? Đáng tiếc là bây giờ ngươi ngay cả đứng lên cũng không làm được, công chúa cũng chưa từng đụng vào chứ? Vừa hay bản vương giúp ngươi hưởng thụ."Dự Vương cười lớn ngạo mạn."Ồ! Ngươi còn đứng được, đáng tiếc là không đứng được bao lâu, không có bản lĩnh thì đừng học người khác ngự nữ vô số."Sở Du Ninh nói xong còn búng móng tay, chỉ số nhục mạ không thể nói là không mạnh.Cảnh Huy Đế:...Những ngày sau khi khuê nữ của ông ta xuất giá đã xảy ra chuyện gì? Cái gì cũng có thể nói ra, chẳng lẽ là do tên Thẩm Vô Cữu này dạy hư sao?Các thần tử:!!Đây là lời nói gì vậy?"Đứng" của Du Ninh công chúa và "Đứng" mà bọn họ hiểu có phải là cùng một ý không?Tuy nhiên, nam nhân nào cũng có thể nghe ra ý trong lời nói này, huống chi còn có động tác, Dự Vương tức đến nỗi mặt mày méo mó.Chưa kịp để hắn mở miệng lần nữa, chỉ thấy một bóng vàng lao thẳng về phía hắn, sượt qua mặt hắn, đ.â.m vào cây cột rồng vàng phía sau.