Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…
Chương 145: Chương 145
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Cùng lắm thì nàng trốn đi uống, nơi này lại không phải là thế giới không có rượu.Cảnh Huy Đế thấy hai người tụ lại một chỗ, còn nắm tay nhau dính dính, đúng là có chút giống đôi vợ chồng mới cưới.Lúc này, thống lĩnh cấm quân mới vào nói đã bắt được người khả nghi, đồng thời trên nóc nhà cách phủ kho Hộ bộ không xa tìm thấy thuốc súng.Mọi người nghe xong đều hít một hơi, đây là muốn cho nổ tung quốc khố sao! Thật là quá ngông cuồng, đây là chẳng sợ Khánh Quốc truy cứu, hay là cho rằng Khánh Quốc không dám truy cứu?Sở Du Ninh nhận lấy chén trà Thẩm Vô Cữu đưa cho uống một ngụm, thỏa mãn kêu lên một tiếng, nhìn về phía Cảnh Huy Đế: "Cho nên phụ hoàng, người có nên cảm ơn ta không? Nếu không phải ban ngày ta gần như chuyển hết kho lương của người đi, nếu thật sự bị nổ tung sẽ tổn thất thảm trọng.""Ngươi còn muốn trẫm cảm ơn ngươi thế nào?" Cảnh Huy Đế tức đến bật cười.Sở Du Ninh suy nghĩ rất nghiêm túc: "Cho ta thêm năm trăm cân gạo?""Gạo trẫm mới cho ngươi hôm trước ngươi đã ăn hết rồi sao?"Rốt cuộc là có bao nhiêu chấp niệm với gạo, đường đường là công chúa, nhiều thứ quý giá như vậy không muốn, lại cứ thích gạo."Ta phát hiện năm trăm cân gạo vẫn còn hơi ít, ta phải nuôi quá nhiều người."Ở mạt thế, vừa tiết kiệm vừa xen kẽ ăn dịch dinh dưỡng, năm trăm cân gạo ước tính cũng chỉ đủ cho đội Bá Vương Hoa ăn nửa tháng, nơi này không thiếu đồ ăn, bữa nào cũng ăn no nê, điều này khiến nàng có cảm giác khủng hoảng, may là nàng phát hiện ra người ở đây ăn rất ít, rất dễ nuôi.Cảnh Huy Đế lại không vui, nhìn về phía Thẩm Vô Cữu: "Cả phủ tướng quân đều do công chúa nuôi sao?"Thẩm Vô Cữu bất lực: "Thưa bệ hạ, phủ tướng quân vẫn nuôi nổi công chúa."Hắn cũng không biết công chúa mắc chứng thích lương thực từ đâu ra, có lẽ là do đói lâu ngày nên hình thành thói quen?Giống như lúc hắn mới ra chiến trường, m.á.u b.ắ.n vào mắt sẽ chóng mặt buồn nôn, cuối cùng ngay cả quần áo cũng đổi sang màu đỏ, nhìn đâu cũng thấy màu đỏ, lâu dần thì quen, không nhìn thấy ngược lại còn không yên tâm."Đều là người một nhà, ta có một miếng ăn thì đương nhiên cũng phải có một miếng cho họ. Còn nữa, ta có sáu nha hoàn, không đúng, vừa thêm một người nữa, bảy nha hoàn hai ma ma phải nuôi, cộng thêm bên Tiểu Tứ..."Sở Du Ninh bẻ ngón tay, đột nhiên tức giận: "Phụ hoàng, năm trăm cân không đủ!"Cảnh Huy Đế:...Ồ, ngươi cho rằng bọn họ là người một nhà nên cứ việc moi móc từ chỗ phụ hoàng ngươi, có nghĩ đến cảm nhận của phụ hoàng ngươi không?"Trẫm nghe nói ngươi đã giảm bớt người hầu hạ xuống còn sáu nha hoàn, hai ma ma, còn thấy nhiều sao? Chẳng lẽ Trương ma ma không nói cho ngươi biết, ngươi gả đi, phủ tướng quân cũng phải phụ trách nuôi người của ngươi ư?"Phải biết rằng nếu thật sự theo đúng quy cách thì đích công chúa xuất giá số người hầu hạ còn phải tăng lên gấp mấy lần."Người của ta tại sao lại để người khác nuôi?" Sở Du Ninh trừng mắt.Cảnh Huy Đế nói không lại nàng, liên tục đáp ứng.Dù sao cũng chỉ là năm trăm cân gạo, miễn công chúa không bị ủy khuất, ông ta là hoàng đế cũng không thấy thua thiệt.Quay trở lại vấn đề chính, Cảnh Huy Đế cầm thuốc s.ú.n.g thống lĩnh cấm quân mang đến xem xét, Khánh Quốc không phải là không phái người đến Việt Quốc học hỏi, đáng tiếc nơi Việt Quốc chế tạo vũ khí này được canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả nguyên liệu từ đâu cũng không ai biết.
Cùng lắm thì nàng trốn đi uống, nơi này lại không phải là thế giới không có rượu.
Cảnh Huy Đế thấy hai người tụ lại một chỗ, còn nắm tay nhau dính dính, đúng là có chút giống đôi vợ chồng mới cưới.
Lúc này, thống lĩnh cấm quân mới vào nói đã bắt được người khả nghi, đồng thời trên nóc nhà cách phủ kho Hộ bộ không xa tìm thấy thuốc súng.
Mọi người nghe xong đều hít một hơi, đây là muốn cho nổ tung quốc khố sao! Thật là quá ngông cuồng, đây là chẳng sợ Khánh Quốc truy cứu, hay là cho rằng Khánh Quốc không dám truy cứu?
Sở Du Ninh nhận lấy chén trà Thẩm Vô Cữu đưa cho uống một ngụm, thỏa mãn kêu lên một tiếng, nhìn về phía Cảnh Huy Đế: "Cho nên phụ hoàng, người có nên cảm ơn ta không? Nếu không phải ban ngày ta gần như chuyển hết kho lương của người đi, nếu thật sự bị nổ tung sẽ tổn thất thảm trọng."
"Ngươi còn muốn trẫm cảm ơn ngươi thế nào?" Cảnh Huy Đế tức đến bật cười.
Sở Du Ninh suy nghĩ rất nghiêm túc: "Cho ta thêm năm trăm cân gạo?"
"Gạo trẫm mới cho ngươi hôm trước ngươi đã ăn hết rồi sao?"
Rốt cuộc là có bao nhiêu chấp niệm với gạo, đường đường là công chúa, nhiều thứ quý giá như vậy không muốn, lại cứ thích gạo.
"Ta phát hiện năm trăm cân gạo vẫn còn hơi ít, ta phải nuôi quá nhiều người."
Ở mạt thế, vừa tiết kiệm vừa xen kẽ ăn dịch dinh dưỡng, năm trăm cân gạo ước tính cũng chỉ đủ cho đội Bá Vương Hoa ăn nửa tháng, nơi này không thiếu đồ ăn, bữa nào cũng ăn no nê, điều này khiến nàng có cảm giác khủng hoảng, may là nàng phát hiện ra người ở đây ăn rất ít, rất dễ nuôi.
Cảnh Huy Đế lại không vui, nhìn về phía Thẩm Vô Cữu: "Cả phủ tướng quân đều do công chúa nuôi sao?"
Thẩm Vô Cữu bất lực: "Thưa bệ hạ, phủ tướng quân vẫn nuôi nổi công chúa."
Hắn cũng không biết công chúa mắc chứng thích lương thực từ đâu ra, có lẽ là do đói lâu ngày nên hình thành thói quen?
Giống như lúc hắn mới ra chiến trường, m.á.u b.ắ.n vào mắt sẽ chóng mặt buồn nôn, cuối cùng ngay cả quần áo cũng đổi sang màu đỏ, nhìn đâu cũng thấy màu đỏ, lâu dần thì quen, không nhìn thấy ngược lại còn không yên tâm.
"Đều là người một nhà, ta có một miếng ăn thì đương nhiên cũng phải có một miếng cho họ. Còn nữa, ta có sáu nha hoàn, không đúng, vừa thêm một người nữa, bảy nha hoàn hai ma ma phải nuôi, cộng thêm bên Tiểu Tứ..."
Sở Du Ninh bẻ ngón tay, đột nhiên tức giận: "Phụ hoàng, năm trăm cân không đủ!"
Cảnh Huy Đế:...
Ồ, ngươi cho rằng bọn họ là người một nhà nên cứ việc moi móc từ chỗ phụ hoàng ngươi, có nghĩ đến cảm nhận của phụ hoàng ngươi không?
"Trẫm nghe nói ngươi đã giảm bớt người hầu hạ xuống còn sáu nha hoàn, hai ma ma, còn thấy nhiều sao? Chẳng lẽ Trương ma ma không nói cho ngươi biết, ngươi gả đi, phủ tướng quân cũng phải phụ trách nuôi người của ngươi ư?"
Phải biết rằng nếu thật sự theo đúng quy cách thì đích công chúa xuất giá số người hầu hạ còn phải tăng lên gấp mấy lần.
"Người của ta tại sao lại để người khác nuôi?" Sở Du Ninh trừng mắt.
Cảnh Huy Đế nói không lại nàng, liên tục đáp ứng.
Dù sao cũng chỉ là năm trăm cân gạo, miễn công chúa không bị ủy khuất, ông ta là hoàng đế cũng không thấy thua thiệt.
Quay trở lại vấn đề chính, Cảnh Huy Đế cầm thuốc s.ú.n.g thống lĩnh cấm quân mang đến xem xét, Khánh Quốc không phải là không phái người đến Việt Quốc học hỏi, đáng tiếc nơi Việt Quốc chế tạo vũ khí này được canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả nguyên liệu từ đâu cũng không ai biết.
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Cùng lắm thì nàng trốn đi uống, nơi này lại không phải là thế giới không có rượu.Cảnh Huy Đế thấy hai người tụ lại một chỗ, còn nắm tay nhau dính dính, đúng là có chút giống đôi vợ chồng mới cưới.Lúc này, thống lĩnh cấm quân mới vào nói đã bắt được người khả nghi, đồng thời trên nóc nhà cách phủ kho Hộ bộ không xa tìm thấy thuốc súng.Mọi người nghe xong đều hít một hơi, đây là muốn cho nổ tung quốc khố sao! Thật là quá ngông cuồng, đây là chẳng sợ Khánh Quốc truy cứu, hay là cho rằng Khánh Quốc không dám truy cứu?Sở Du Ninh nhận lấy chén trà Thẩm Vô Cữu đưa cho uống một ngụm, thỏa mãn kêu lên một tiếng, nhìn về phía Cảnh Huy Đế: "Cho nên phụ hoàng, người có nên cảm ơn ta không? Nếu không phải ban ngày ta gần như chuyển hết kho lương của người đi, nếu thật sự bị nổ tung sẽ tổn thất thảm trọng.""Ngươi còn muốn trẫm cảm ơn ngươi thế nào?" Cảnh Huy Đế tức đến bật cười.Sở Du Ninh suy nghĩ rất nghiêm túc: "Cho ta thêm năm trăm cân gạo?""Gạo trẫm mới cho ngươi hôm trước ngươi đã ăn hết rồi sao?"Rốt cuộc là có bao nhiêu chấp niệm với gạo, đường đường là công chúa, nhiều thứ quý giá như vậy không muốn, lại cứ thích gạo."Ta phát hiện năm trăm cân gạo vẫn còn hơi ít, ta phải nuôi quá nhiều người."Ở mạt thế, vừa tiết kiệm vừa xen kẽ ăn dịch dinh dưỡng, năm trăm cân gạo ước tính cũng chỉ đủ cho đội Bá Vương Hoa ăn nửa tháng, nơi này không thiếu đồ ăn, bữa nào cũng ăn no nê, điều này khiến nàng có cảm giác khủng hoảng, may là nàng phát hiện ra người ở đây ăn rất ít, rất dễ nuôi.Cảnh Huy Đế lại không vui, nhìn về phía Thẩm Vô Cữu: "Cả phủ tướng quân đều do công chúa nuôi sao?"Thẩm Vô Cữu bất lực: "Thưa bệ hạ, phủ tướng quân vẫn nuôi nổi công chúa."Hắn cũng không biết công chúa mắc chứng thích lương thực từ đâu ra, có lẽ là do đói lâu ngày nên hình thành thói quen?Giống như lúc hắn mới ra chiến trường, m.á.u b.ắ.n vào mắt sẽ chóng mặt buồn nôn, cuối cùng ngay cả quần áo cũng đổi sang màu đỏ, nhìn đâu cũng thấy màu đỏ, lâu dần thì quen, không nhìn thấy ngược lại còn không yên tâm."Đều là người một nhà, ta có một miếng ăn thì đương nhiên cũng phải có một miếng cho họ. Còn nữa, ta có sáu nha hoàn, không đúng, vừa thêm một người nữa, bảy nha hoàn hai ma ma phải nuôi, cộng thêm bên Tiểu Tứ..."Sở Du Ninh bẻ ngón tay, đột nhiên tức giận: "Phụ hoàng, năm trăm cân không đủ!"Cảnh Huy Đế:...Ồ, ngươi cho rằng bọn họ là người một nhà nên cứ việc moi móc từ chỗ phụ hoàng ngươi, có nghĩ đến cảm nhận của phụ hoàng ngươi không?"Trẫm nghe nói ngươi đã giảm bớt người hầu hạ xuống còn sáu nha hoàn, hai ma ma, còn thấy nhiều sao? Chẳng lẽ Trương ma ma không nói cho ngươi biết, ngươi gả đi, phủ tướng quân cũng phải phụ trách nuôi người của ngươi ư?"Phải biết rằng nếu thật sự theo đúng quy cách thì đích công chúa xuất giá số người hầu hạ còn phải tăng lên gấp mấy lần."Người của ta tại sao lại để người khác nuôi?" Sở Du Ninh trừng mắt.Cảnh Huy Đế nói không lại nàng, liên tục đáp ứng.Dù sao cũng chỉ là năm trăm cân gạo, miễn công chúa không bị ủy khuất, ông ta là hoàng đế cũng không thấy thua thiệt.Quay trở lại vấn đề chính, Cảnh Huy Đế cầm thuốc s.ú.n.g thống lĩnh cấm quân mang đến xem xét, Khánh Quốc không phải là không phái người đến Việt Quốc học hỏi, đáng tiếc nơi Việt Quốc chế tạo vũ khí này được canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả nguyên liệu từ đâu cũng không ai biết.