Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…
Chương 211: Chương 211
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Thẩm Vô Cữu càng quyết tâm phải nhanh chóng dưỡng thương, nếu không lần sau công chúa lỡ tay làm ra chuyện gì mà hắn không ở bên thì cũng không ổn.Mặc dù không thể ra ngoài nhưng hắn có sai người đi dò la tin tức, luôn luôn về báo cáo, ngay khi công chúa từ phủ tướng quân lên đường về trang viên, không lâu sau hắn đã nhận được tin tức.Vì vậy khi Sở Du Ninh trở về biệt viện, Thẩm Vô Cữu đã ở trước cửa đón nàng.Tứ hoàng tử ngồi trên đùi hắn, được hắn đỡ hai cánh tay ngồi vững vàng, thân hình nhỏ bé còn hơi lắc lư tự chơi đùa vui vẻ."Bập bập bập..." Miệng cục bột há to phát ra âm thanh mà nó thấy vui tai."Tỷ tỷ của điện hạ sắp về rồi, điện hạ có vui không?" Thẩm Vô Cữu nghiêm túc hỏi."A!""Vui chứ?""Á...""Ta cũng vui.""Ê a..."Một lớn một nhỏ giao lưu rất ra dáng, v.ú nuôi hầu bên không nhịn được quay đầu đi cười trộm.Phò mã chăm Tứ hoàng tử thật là vui, ai lại đi nói chuyện nghiêm túc với một đứa trẻ chứ.Sở Du Ninh nhảy xuống khỏi xe ngựa, trước tiên bế A Quy xuống, sau đó mới lấy từ trong xe ngựa ra một xiên bánh nếp tẩm đường, hùng hổ đi đến trước mặt Thẩm Vô Cữu.Thấy cục bột đang ngọ nguậy trên đùi Thẩm Vô Cữu, không nhịn được đưa tay véo má phúng phính trắng nõn của nó, đối diện với ánh mắt cười của Thẩm Vô Cữu, nàng cắm bó cỏ xuống đất."Ta cố ý mua cho ngươi, vốn định mua kẹo hồ lô nhưng kẹo hồ lô không để được lâu, ta liền mua cái này cho ngươi, ngươi nếm thử xem."Nói xong, nàng rút một xiên từ trên xuống đưa cho Thẩm Vô Cữu, một tay khác bế cục bột lên, cục bột vừa nhìn thấy nàng đã nhảy cẫng lên.Thẩm Vô Cữu đưa tay nhận lấy bánh nếp tẩm đường, nhìn cô nương trước mắt cố ý mua cho hắn cả một nắm bánh nếp tẩm đường, đặc biệt là trong tình huống không có kẹo hồ lô, nàng cũng vẫn nghĩ đến hắn, trái tim đã được tôi luyện lạnh lùng trên chiến trường trong nháy mắt tan thành nước.Đây là món quà quý giá nhất mà hắn nhận được trong đời, một xiên bánh nếp tẩm đường chỉ có giá vài văn tiền.Trương ma ma rất thức thời bế Tứ hoàng tử đi, tiện thể bảo A Quy đến chơi với Tứ hoàng tử.A Quy cũng thích Tứ hoàng tử trắng trẻo mập mạp chỉ biết á á, cầm con ngựa gỗ điêu khắc đặc biệt mua về đi theo.Thẩm Tư Lạc đương nhiên cũng sẽ không đứng đây cản trở, nàng ta thấy tứ ca nhìn công chúa bằng ánh mắt dịu dàng kia mà giật mình, hóa ra tứ ca dễ lấy lòng như vậy.Rất nhanh, những người ở cửa biệt viện đã tản đi hết.Ngoài hành lang chỉ còn lại Sở Du Ninh và Thẩm Vô Cữu, còn có một bó cỏ cắm đầy bánh nếp tẩm đường, trông như hoa nở.Trong ánh mắt chờ mong của nàng, hắn cúi đầu cắn một miếng, bánh nếp đã nguội không còn giòn tan, bên trong mềm mại thơm ngọt, cắn vào còn nghe thấy tiếng "cạch cạch".Sở Du Ninh thấy hắn ăn rất tao nhã, đôi môi mỏng dính một lớp đường, nhìn cũng rất ngon, không nhịn được l.i.ế.m môi: "Ăn ngon không?"Thẩm Vô Cữu gật đầu: "Ngon hơn bất kỳ món ngon nào trên đời."Đây là thứ mà công chúa đặc biệt mang về cho hắn, sẽ là thứ ngon nhất trong lòng hắn."Cũng tạm thôi, ăn nóng sẽ ngon hơn. Hay là đồ ngươi ăn khác với đồ ta ăn?"Sở Du Ninh trực tiếp tiến lại gần cắn miếng hắn đã cắn, nhai nhai: "Giống nhau mà."Nàng vừa định đứng thẳng dậy thì đột nhiên bị Thẩm Vô Cữu kéo lại.
Thẩm Vô Cữu càng quyết tâm phải nhanh chóng dưỡng thương, nếu không lần sau công chúa lỡ tay làm ra chuyện gì mà hắn không ở bên thì cũng không ổn.
Mặc dù không thể ra ngoài nhưng hắn có sai người đi dò la tin tức, luôn luôn về báo cáo, ngay khi công chúa từ phủ tướng quân lên đường về trang viên, không lâu sau hắn đã nhận được tin tức.
Vì vậy khi Sở Du Ninh trở về biệt viện, Thẩm Vô Cữu đã ở trước cửa đón nàng.
Tứ hoàng tử ngồi trên đùi hắn, được hắn đỡ hai cánh tay ngồi vững vàng, thân hình nhỏ bé còn hơi lắc lư tự chơi đùa vui vẻ.
"Bập bập bập..." Miệng cục bột há to phát ra âm thanh mà nó thấy vui tai.
"Tỷ tỷ của điện hạ sắp về rồi, điện hạ có vui không?" Thẩm Vô Cữu nghiêm túc hỏi.
"A!"
"Vui chứ?"
"Á..."
"Ta cũng vui."
"Ê a..."
Một lớn một nhỏ giao lưu rất ra dáng, v.ú nuôi hầu bên không nhịn được quay đầu đi cười trộm.
Phò mã chăm Tứ hoàng tử thật là vui, ai lại đi nói chuyện nghiêm túc với một đứa trẻ chứ.
Sở Du Ninh nhảy xuống khỏi xe ngựa, trước tiên bế A Quy xuống, sau đó mới lấy từ trong xe ngựa ra một xiên bánh nếp tẩm đường, hùng hổ đi đến trước mặt Thẩm Vô Cữu.
Thấy cục bột đang ngọ nguậy trên đùi Thẩm Vô Cữu, không nhịn được đưa tay véo má phúng phính trắng nõn của nó, đối diện với ánh mắt cười của Thẩm Vô Cữu, nàng cắm bó cỏ xuống đất.
"Ta cố ý mua cho ngươi, vốn định mua kẹo hồ lô nhưng kẹo hồ lô không để được lâu, ta liền mua cái này cho ngươi, ngươi nếm thử xem."
Nói xong, nàng rút một xiên từ trên xuống đưa cho Thẩm Vô Cữu, một tay khác bế cục bột lên, cục bột vừa nhìn thấy nàng đã nhảy cẫng lên.
Thẩm Vô Cữu đưa tay nhận lấy bánh nếp tẩm đường, nhìn cô nương trước mắt cố ý mua cho hắn cả một nắm bánh nếp tẩm đường, đặc biệt là trong tình huống không có kẹo hồ lô, nàng cũng vẫn nghĩ đến hắn, trái tim đã được tôi luyện lạnh lùng trên chiến trường trong nháy mắt tan thành nước.
Đây là món quà quý giá nhất mà hắn nhận được trong đời, một xiên bánh nếp tẩm đường chỉ có giá vài văn tiền.
Trương ma ma rất thức thời bế Tứ hoàng tử đi, tiện thể bảo A Quy đến chơi với Tứ hoàng tử.
A Quy cũng thích Tứ hoàng tử trắng trẻo mập mạp chỉ biết á á, cầm con ngựa gỗ điêu khắc đặc biệt mua về đi theo.
Thẩm Tư Lạc đương nhiên cũng sẽ không đứng đây cản trở, nàng ta thấy tứ ca nhìn công chúa bằng ánh mắt dịu dàng kia mà giật mình, hóa ra tứ ca dễ lấy lòng như vậy.
Rất nhanh, những người ở cửa biệt viện đã tản đi hết.
Ngoài hành lang chỉ còn lại Sở Du Ninh và Thẩm Vô Cữu, còn có một bó cỏ cắm đầy bánh nếp tẩm đường, trông như hoa nở.
Trong ánh mắt chờ mong của nàng, hắn cúi đầu cắn một miếng, bánh nếp đã nguội không còn giòn tan, bên trong mềm mại thơm ngọt, cắn vào còn nghe thấy tiếng "cạch cạch".
Sở Du Ninh thấy hắn ăn rất tao nhã, đôi môi mỏng dính một lớp đường, nhìn cũng rất ngon, không nhịn được l.i.ế.m môi: "Ăn ngon không?"
Thẩm Vô Cữu gật đầu: "Ngon hơn bất kỳ món ngon nào trên đời."
Đây là thứ mà công chúa đặc biệt mang về cho hắn, sẽ là thứ ngon nhất trong lòng hắn.
"Cũng tạm thôi, ăn nóng sẽ ngon hơn. Hay là đồ ngươi ăn khác với đồ ta ăn?"
Sở Du Ninh trực tiếp tiến lại gần cắn miếng hắn đã cắn, nhai nhai: "Giống nhau mà."
Nàng vừa định đứng thẳng dậy thì đột nhiên bị Thẩm Vô Cữu kéo lại.
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Thẩm Vô Cữu càng quyết tâm phải nhanh chóng dưỡng thương, nếu không lần sau công chúa lỡ tay làm ra chuyện gì mà hắn không ở bên thì cũng không ổn.Mặc dù không thể ra ngoài nhưng hắn có sai người đi dò la tin tức, luôn luôn về báo cáo, ngay khi công chúa từ phủ tướng quân lên đường về trang viên, không lâu sau hắn đã nhận được tin tức.Vì vậy khi Sở Du Ninh trở về biệt viện, Thẩm Vô Cữu đã ở trước cửa đón nàng.Tứ hoàng tử ngồi trên đùi hắn, được hắn đỡ hai cánh tay ngồi vững vàng, thân hình nhỏ bé còn hơi lắc lư tự chơi đùa vui vẻ."Bập bập bập..." Miệng cục bột há to phát ra âm thanh mà nó thấy vui tai."Tỷ tỷ của điện hạ sắp về rồi, điện hạ có vui không?" Thẩm Vô Cữu nghiêm túc hỏi."A!""Vui chứ?""Á...""Ta cũng vui.""Ê a..."Một lớn một nhỏ giao lưu rất ra dáng, v.ú nuôi hầu bên không nhịn được quay đầu đi cười trộm.Phò mã chăm Tứ hoàng tử thật là vui, ai lại đi nói chuyện nghiêm túc với một đứa trẻ chứ.Sở Du Ninh nhảy xuống khỏi xe ngựa, trước tiên bế A Quy xuống, sau đó mới lấy từ trong xe ngựa ra một xiên bánh nếp tẩm đường, hùng hổ đi đến trước mặt Thẩm Vô Cữu.Thấy cục bột đang ngọ nguậy trên đùi Thẩm Vô Cữu, không nhịn được đưa tay véo má phúng phính trắng nõn của nó, đối diện với ánh mắt cười của Thẩm Vô Cữu, nàng cắm bó cỏ xuống đất."Ta cố ý mua cho ngươi, vốn định mua kẹo hồ lô nhưng kẹo hồ lô không để được lâu, ta liền mua cái này cho ngươi, ngươi nếm thử xem."Nói xong, nàng rút một xiên từ trên xuống đưa cho Thẩm Vô Cữu, một tay khác bế cục bột lên, cục bột vừa nhìn thấy nàng đã nhảy cẫng lên.Thẩm Vô Cữu đưa tay nhận lấy bánh nếp tẩm đường, nhìn cô nương trước mắt cố ý mua cho hắn cả một nắm bánh nếp tẩm đường, đặc biệt là trong tình huống không có kẹo hồ lô, nàng cũng vẫn nghĩ đến hắn, trái tim đã được tôi luyện lạnh lùng trên chiến trường trong nháy mắt tan thành nước.Đây là món quà quý giá nhất mà hắn nhận được trong đời, một xiên bánh nếp tẩm đường chỉ có giá vài văn tiền.Trương ma ma rất thức thời bế Tứ hoàng tử đi, tiện thể bảo A Quy đến chơi với Tứ hoàng tử.A Quy cũng thích Tứ hoàng tử trắng trẻo mập mạp chỉ biết á á, cầm con ngựa gỗ điêu khắc đặc biệt mua về đi theo.Thẩm Tư Lạc đương nhiên cũng sẽ không đứng đây cản trở, nàng ta thấy tứ ca nhìn công chúa bằng ánh mắt dịu dàng kia mà giật mình, hóa ra tứ ca dễ lấy lòng như vậy.Rất nhanh, những người ở cửa biệt viện đã tản đi hết.Ngoài hành lang chỉ còn lại Sở Du Ninh và Thẩm Vô Cữu, còn có một bó cỏ cắm đầy bánh nếp tẩm đường, trông như hoa nở.Trong ánh mắt chờ mong của nàng, hắn cúi đầu cắn một miếng, bánh nếp đã nguội không còn giòn tan, bên trong mềm mại thơm ngọt, cắn vào còn nghe thấy tiếng "cạch cạch".Sở Du Ninh thấy hắn ăn rất tao nhã, đôi môi mỏng dính một lớp đường, nhìn cũng rất ngon, không nhịn được l.i.ế.m môi: "Ăn ngon không?"Thẩm Vô Cữu gật đầu: "Ngon hơn bất kỳ món ngon nào trên đời."Đây là thứ mà công chúa đặc biệt mang về cho hắn, sẽ là thứ ngon nhất trong lòng hắn."Cũng tạm thôi, ăn nóng sẽ ngon hơn. Hay là đồ ngươi ăn khác với đồ ta ăn?"Sở Du Ninh trực tiếp tiến lại gần cắn miếng hắn đã cắn, nhai nhai: "Giống nhau mà."Nàng vừa định đứng thẳng dậy thì đột nhiên bị Thẩm Vô Cữu kéo lại.