Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…
Chương 215: Chương 215
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Nếu Thẩm Vô Cữu biết được chắc chắn sẽ vì đại cục mà không để nàng đi.Nói đến mức này rồi, Thẩm Vô Cữu chỉ có thể gật đầu: "Đi sớm về sớm, A Quy phải nghe lời thẩm thẩm.""Ta sẽ nghe lời mà tứ thúc." A Quy suýt nữa thì reo lên."Vậy ta đi đây, về sẽ mang thỏ cho ngươi và Tiểu Tứ."Sở Du Ninh lại véo má phúng phính của cục bột, quay người rời đi.Đi đến gần cửa, nàng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay lại hôn lên trán Thẩm Vô Cữu một cái: "Hôn tạm biệt. Ta đi đây."Lần này đi rất dứt khoát, nụ hôn đó giống như hoàn thành nhiệm vụ vậy.Thẩm Vô Cữu: "..."Thẩm Vô Cữu vừa buồn cười vừa bất lực, cúi đầu nhìn cục bột, cũng học theo tỷ tỷ nó nhẹ nhàng véo cái má phúng phính.Nếu vết thương của hắn không mau lành thì thật sự sẽ thành hiền thê mất.*Sở Du Ninh vừa ra khỏi biệt viện, lên núi, từ phía bên kia vườn trái cây gặp Trần Tử Thiện và những người khác.Bên kia vườn trái cây có một con đường, ở đó có một chiếc xe ngựa.Bùi Diên Sơ thấy Thẩm Tư Lạc cũng đến thì hơi nhíu mày."Công chúa."Bùi Diên Sơ tiến lên chắp tay, sau đó lại nhìn Thẩm Tư Lạc: "Thẩm cô nương đến tiễn công chúa sao?""Ta đi theo để trông chừng A Quy."Những ngày theo Sở Du Ninh, tính tình của Thẩm Tư Lạc lại phóng khoáng hơn nhiều, nói dối mặt không đỏ, mắt cũng không chớp.Bùi Diên Sơ cúi đầu nhìn đứa trẻ mà công chúa dắt theo, khóe miệng giật giật: "Công chúa, đây không phải đi chơi.""Ta muốn theo công chúa thẩm thẩm đi mở mang tầm mắt." A Quy chống nạnh lý lẽ hùng hồn.Bùi Diên Sơ thấy bộ dạng của hắn thì không nhịn được đưa tay xoa đầu: "Tứ thúc của ngươi biết không?""Biết ạ." A Quy gật đầu mạnh."Hắn đồng ý rồi sao?" Bùi Diên Sơ lần này hỏi Thẩm Tư Lạc.Đối diện với đôi mắt đa tình trời sinh của hắn, Thẩm Tư Lạc có chút không dám nhìn thẳng, nàng ta ngẩng cao đầu, dùng giọng lớn để che giấu sự chột dạ của mình: "Đương nhiên là đồng ý rồi! Có công chúa ở đây, tứ ca rất yên tâm, ngươi đừng hòng báo tin cho tứ ca."Sở Du Ninh gật đầu: "Đúng vậy! Tiểu Hoàng Thư, bây giờ ngươi là người của ta, không được làm phản đồ."Bùi Diên Sơ nhìn xung quanh mới nhận ra là đang gọi mình: "Công chúa đang gọi ta sao?""Đúng là ngươi. Ngươi tặng cho Thẩm Vô Cữu quyển tiểu hoàng thư kia hình như không tệ, đáng tiếc Thẩm Vô Cữu không cho ta xem."Giọng điệu của Sở Du Ninh mang theo chút tiếc nuối.Bùi Diên Sơ như bị sét đánh!Từ khi quen biết Thẩm Vô Cữu đến giờ, hắn chỉ tặng cho Thẩm Vô Cữu một quyển sách, một quyển xuân cung đồ! Công chúa nói đến không phải là quyển đó chứ?"Ngươi và Thẩm Vô Cữu quan hệ tốt thật, có thể cùng nhau thảo luận tiểu hoàng thư."Sở Du Ninh cảm thán xong, thấy Bùi Diên Sơ vẫn không hiểu, nàng nhớ đến sự khác biệt về văn hóa của hai thế giới, lại bổ sung thêm một câu: "Đúng rồi, hình như ở đây các ngươi gọi là xuân cung đồ."Bùi Diên Sơ:!!"Phụt! Ha ha... Hóa ra tiểu hoàng thư là ý này!" Trần Tử Thiện ôm bụng cười lớn.Hắn còn tưởng mình ghen tị với Bùi Lục được công chúa đặt cho một cái tên, không ngờ cái tên này lại có nguồn gốc như vậy.Thẩm Tư Lạc tuy chưa xuất giá nhưng không có nghĩa là nàng ta không biết xuân cung đồ là gì, ai mà chẳng có nữ giới thân thiết.Mấy tỷ muội tốt đã xuất giá từng kể với nàng ta về việc mang xuân cung đồ đến nhà chồng lúc mới cưới, làm người ta xấu hổ không thôi.
Nếu Thẩm Vô Cữu biết được chắc chắn sẽ vì đại cục mà không để nàng đi.
Nói đến mức này rồi, Thẩm Vô Cữu chỉ có thể gật đầu: "Đi sớm về sớm, A Quy phải nghe lời thẩm thẩm."
"Ta sẽ nghe lời mà tứ thúc." A Quy suýt nữa thì reo lên.
"Vậy ta đi đây, về sẽ mang thỏ cho ngươi và Tiểu Tứ."
Sở Du Ninh lại véo má phúng phính của cục bột, quay người rời đi.
Đi đến gần cửa, nàng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay lại hôn lên trán Thẩm Vô Cữu một cái: "Hôn tạm biệt. Ta đi đây."
Lần này đi rất dứt khoát, nụ hôn đó giống như hoàn thành nhiệm vụ vậy.
Thẩm Vô Cữu: "..."
Thẩm Vô Cữu vừa buồn cười vừa bất lực, cúi đầu nhìn cục bột, cũng học theo tỷ tỷ nó nhẹ nhàng véo cái má phúng phính.
Nếu vết thương của hắn không mau lành thì thật sự sẽ thành hiền thê mất.
*
Sở Du Ninh vừa ra khỏi biệt viện, lên núi, từ phía bên kia vườn trái cây gặp Trần Tử Thiện và những người khác.
Bên kia vườn trái cây có một con đường, ở đó có một chiếc xe ngựa.
Bùi Diên Sơ thấy Thẩm Tư Lạc cũng đến thì hơi nhíu mày.
"Công chúa."
Bùi Diên Sơ tiến lên chắp tay, sau đó lại nhìn Thẩm Tư Lạc: "Thẩm cô nương đến tiễn công chúa sao?"
"Ta đi theo để trông chừng A Quy."
Những ngày theo Sở Du Ninh, tính tình của Thẩm Tư Lạc lại phóng khoáng hơn nhiều, nói dối mặt không đỏ, mắt cũng không chớp.
Bùi Diên Sơ cúi đầu nhìn đứa trẻ mà công chúa dắt theo, khóe miệng giật giật: "Công chúa, đây không phải đi chơi."
"Ta muốn theo công chúa thẩm thẩm đi mở mang tầm mắt." A Quy chống nạnh lý lẽ hùng hồn.
Bùi Diên Sơ thấy bộ dạng của hắn thì không nhịn được đưa tay xoa đầu: "Tứ thúc của ngươi biết không?"
"Biết ạ." A Quy gật đầu mạnh.
"Hắn đồng ý rồi sao?" Bùi Diên Sơ lần này hỏi Thẩm Tư Lạc.
Đối diện với đôi mắt đa tình trời sinh của hắn, Thẩm Tư Lạc có chút không dám nhìn thẳng, nàng ta ngẩng cao đầu, dùng giọng lớn để che giấu sự chột dạ của mình: "Đương nhiên là đồng ý rồi! Có công chúa ở đây, tứ ca rất yên tâm, ngươi đừng hòng báo tin cho tứ ca."
Sở Du Ninh gật đầu: "Đúng vậy! Tiểu Hoàng Thư, bây giờ ngươi là người của ta, không được làm phản đồ."
Bùi Diên Sơ nhìn xung quanh mới nhận ra là đang gọi mình: "Công chúa đang gọi ta sao?"
"Đúng là ngươi. Ngươi tặng cho Thẩm Vô Cữu quyển tiểu hoàng thư kia hình như không tệ, đáng tiếc Thẩm Vô Cữu không cho ta xem."
Giọng điệu của Sở Du Ninh mang theo chút tiếc nuối.
Bùi Diên Sơ như bị sét đánh!
Từ khi quen biết Thẩm Vô Cữu đến giờ, hắn chỉ tặng cho Thẩm Vô Cữu một quyển sách, một quyển xuân cung đồ! Công chúa nói đến không phải là quyển đó chứ?
"Ngươi và Thẩm Vô Cữu quan hệ tốt thật, có thể cùng nhau thảo luận tiểu hoàng thư."
Sở Du Ninh cảm thán xong, thấy Bùi Diên Sơ vẫn không hiểu, nàng nhớ đến sự khác biệt về văn hóa của hai thế giới, lại bổ sung thêm một câu: "Đúng rồi, hình như ở đây các ngươi gọi là xuân cung đồ."
Bùi Diên Sơ:!!
"Phụt! Ha ha... Hóa ra tiểu hoàng thư là ý này!" Trần Tử Thiện ôm bụng cười lớn.
Hắn còn tưởng mình ghen tị với Bùi Lục được công chúa đặt cho một cái tên, không ngờ cái tên này lại có nguồn gốc như vậy.
Thẩm Tư Lạc tuy chưa xuất giá nhưng không có nghĩa là nàng ta không biết xuân cung đồ là gì, ai mà chẳng có nữ giới thân thiết.
Mấy tỷ muội tốt đã xuất giá từng kể với nàng ta về việc mang xuân cung đồ đến nhà chồng lúc mới cưới, làm người ta xấu hổ không thôi.
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Nếu Thẩm Vô Cữu biết được chắc chắn sẽ vì đại cục mà không để nàng đi.Nói đến mức này rồi, Thẩm Vô Cữu chỉ có thể gật đầu: "Đi sớm về sớm, A Quy phải nghe lời thẩm thẩm.""Ta sẽ nghe lời mà tứ thúc." A Quy suýt nữa thì reo lên."Vậy ta đi đây, về sẽ mang thỏ cho ngươi và Tiểu Tứ."Sở Du Ninh lại véo má phúng phính của cục bột, quay người rời đi.Đi đến gần cửa, nàng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay lại hôn lên trán Thẩm Vô Cữu một cái: "Hôn tạm biệt. Ta đi đây."Lần này đi rất dứt khoát, nụ hôn đó giống như hoàn thành nhiệm vụ vậy.Thẩm Vô Cữu: "..."Thẩm Vô Cữu vừa buồn cười vừa bất lực, cúi đầu nhìn cục bột, cũng học theo tỷ tỷ nó nhẹ nhàng véo cái má phúng phính.Nếu vết thương của hắn không mau lành thì thật sự sẽ thành hiền thê mất.*Sở Du Ninh vừa ra khỏi biệt viện, lên núi, từ phía bên kia vườn trái cây gặp Trần Tử Thiện và những người khác.Bên kia vườn trái cây có một con đường, ở đó có một chiếc xe ngựa.Bùi Diên Sơ thấy Thẩm Tư Lạc cũng đến thì hơi nhíu mày."Công chúa."Bùi Diên Sơ tiến lên chắp tay, sau đó lại nhìn Thẩm Tư Lạc: "Thẩm cô nương đến tiễn công chúa sao?""Ta đi theo để trông chừng A Quy."Những ngày theo Sở Du Ninh, tính tình của Thẩm Tư Lạc lại phóng khoáng hơn nhiều, nói dối mặt không đỏ, mắt cũng không chớp.Bùi Diên Sơ cúi đầu nhìn đứa trẻ mà công chúa dắt theo, khóe miệng giật giật: "Công chúa, đây không phải đi chơi.""Ta muốn theo công chúa thẩm thẩm đi mở mang tầm mắt." A Quy chống nạnh lý lẽ hùng hồn.Bùi Diên Sơ thấy bộ dạng của hắn thì không nhịn được đưa tay xoa đầu: "Tứ thúc của ngươi biết không?""Biết ạ." A Quy gật đầu mạnh."Hắn đồng ý rồi sao?" Bùi Diên Sơ lần này hỏi Thẩm Tư Lạc.Đối diện với đôi mắt đa tình trời sinh của hắn, Thẩm Tư Lạc có chút không dám nhìn thẳng, nàng ta ngẩng cao đầu, dùng giọng lớn để che giấu sự chột dạ của mình: "Đương nhiên là đồng ý rồi! Có công chúa ở đây, tứ ca rất yên tâm, ngươi đừng hòng báo tin cho tứ ca."Sở Du Ninh gật đầu: "Đúng vậy! Tiểu Hoàng Thư, bây giờ ngươi là người của ta, không được làm phản đồ."Bùi Diên Sơ nhìn xung quanh mới nhận ra là đang gọi mình: "Công chúa đang gọi ta sao?""Đúng là ngươi. Ngươi tặng cho Thẩm Vô Cữu quyển tiểu hoàng thư kia hình như không tệ, đáng tiếc Thẩm Vô Cữu không cho ta xem."Giọng điệu của Sở Du Ninh mang theo chút tiếc nuối.Bùi Diên Sơ như bị sét đánh!Từ khi quen biết Thẩm Vô Cữu đến giờ, hắn chỉ tặng cho Thẩm Vô Cữu một quyển sách, một quyển xuân cung đồ! Công chúa nói đến không phải là quyển đó chứ?"Ngươi và Thẩm Vô Cữu quan hệ tốt thật, có thể cùng nhau thảo luận tiểu hoàng thư."Sở Du Ninh cảm thán xong, thấy Bùi Diên Sơ vẫn không hiểu, nàng nhớ đến sự khác biệt về văn hóa của hai thế giới, lại bổ sung thêm một câu: "Đúng rồi, hình như ở đây các ngươi gọi là xuân cung đồ."Bùi Diên Sơ:!!"Phụt! Ha ha... Hóa ra tiểu hoàng thư là ý này!" Trần Tử Thiện ôm bụng cười lớn.Hắn còn tưởng mình ghen tị với Bùi Lục được công chúa đặt cho một cái tên, không ngờ cái tên này lại có nguồn gốc như vậy.Thẩm Tư Lạc tuy chưa xuất giá nhưng không có nghĩa là nàng ta không biết xuân cung đồ là gì, ai mà chẳng có nữ giới thân thiết.Mấy tỷ muội tốt đã xuất giá từng kể với nàng ta về việc mang xuân cung đồ đến nhà chồng lúc mới cưới, làm người ta xấu hổ không thôi.