Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…
Chương 248: Chương 248
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… "Công chúa thẩm thẩm, như vậy chín được sao ạ?"A Quy nhìn chằm chằm vào ống tre, đặc biệt là ống mà hắn nhét, chỉ chớp mắt một cái là hắn lại không nhớ ra ống nào là của mình, dù sao ống nào cũng giống ống nào.Không biết là bị lửa nướng hay bị nắng chiếu mà khuôn mặt nhỏ nhắn của A Quy ửng hồng, Sở Du Ninh không nhịn được véo một cái."Chín hay không lát nữa sẽ biết." Sở Du Ninh kéo hắn đi về phía hành lang."Công chúa thẩm thẩm, ta quên mất ống nào là của ta làm rồi." A Như nhìn chằm chằm vào hàng ống tre giống hệt nhau trên giá nướng, khuôn mặt nhỏ bực bội."Ta cũng không biết là ống nào nữa." A Vân kiễng chân muốn phân biệt xem ống nào là của mình."Ta đã để lại một dấu hiệu." Thẩm Tư Lạc thầm đắc ý, tính cách thực sự không hơn trẻ con là mấy.Tiếp theo, mọi người ngồi trên hành lang ăn đá bào chờ cơm ống tre chín, bên cạnh còn đặt một cái tủ đựng đá, kế bên có nha hoàn phụ trách quạt cho mát.Mặc dù mọi người đều thấy công chúa đang chơi đồ hàng nhưng hạ nhân phụ trách trông lửa vẫn rất tận tụy, nướng ống tre chín đều, khoảng một nén nhang, lớp ngoài của ống tre vốn xanh biếc đã bị nướng cháy đen, có mùi thơm thoang thoảng bay ra từ khe hở miệng ống."Ừm, có mùi thơm của gạo, chắc là chín rồi."Sở Du Ninh ngửi ngửi, đứng dậy định đi xem ống tre.Thẩm Vô Cữu kéo nàng lại, bảo hai hạ nhân trông lửa chọn mấy ống tre chín rồi mang đến, cái tật tự mình làm mọi việc của công chúa thực sự không sửa được.A Quy và những người khác vốn định xông ra ngoài, thấy công chúa thẩm thẩm bị kéo lại cũng dừng chân.Không lâu sau đã có mấy ống tre cháy đen được đưa đến trước mặt, đến gần mọi người đều có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của gạo.A Quy và những người khác đều nhìn chằm chằm vào ống tre, chờ xem cơm mình làm trông như thế nào, có chín không, có ăn được không.Thẩm Vô Cữu thấy cả công chúa lẫn mấy đứa trẻ đều mong chờ như vậy, cũng lo lắng lát nữa khi chẻ ống tre ra công chúa sẽ thất vọng, chưa thấy ai chơi đồ hàng mà nghiêm túc như nàng.Sở Du Ninh còn chưa kịp ra tay, Trình An và Trình Hựu đã cầm đao nhẹ nhàng chẻ tre, biết bên trong có cơm, sợ cơm bị nát nên chỉ chẻ một phần ba, ống tre vừa mở ra, mùi thơm bên trong không còn giấu được nữa, xộc vào mũi.Cơm thành từng sợi bọc trong ống tre, bốc hơi nóng hổi thơm phức, trong cơm còn có các nguyên liệu như đậu đỏ, thịt thái hạt lựu đã cho vào.Thẩm Vô Cữu kinh ngạc, thế mà lại thực sự nướng chín được ư? Hơn nữa trông có vẻ còn rất ngon.Tre có thể dùng để làm ra các đồ thủ công, cũng có thể đốt để làm pháo nổ, những điều này hắn đều biết, nhưng chưa từng nghe nói có thể dùng để nấu đồ ăn.Người bình thường chỉ nghĩ rằng tre để trên lửa chỉ có thể dùng làm củi đốt, ai mà ngờ được trước khi lửa đốt cháy hết còn có thể nấu chín cơm.Đây là ý nghĩ kỳ lạ đột nhiên nảy ra của công chúa, hay trước đây nàng đã từng ăn hoặc từng thấy thứ này?Ví dụ như món lẩu mà công chúa nói, còn có ớt mà người Khánh Quốc chỉ dùng để ngắm, giờ lại thêm món cơm ống tre, hắn thậm chí còn cho rằng, nàng có thể tìm ra chính xác công thức thuốc s.ú.n.g không phải là ngẫu nhiên.Trình An và Trình Hựu kinh ngạc nhìn nhau, chẻ nốt những ống tre còn lại, tất cả đều đã chín, trong đó có một ống là của A Quy và những người khác, gạo đựng hơi ít, nước có lẽ cũng cho ít làm cơm nướng ra hơi khô và rời rạc.
"Công chúa thẩm thẩm, như vậy chín được sao ạ?"
A Quy nhìn chằm chằm vào ống tre, đặc biệt là ống mà hắn nhét, chỉ chớp mắt một cái là hắn lại không nhớ ra ống nào là của mình, dù sao ống nào cũng giống ống nào.
Không biết là bị lửa nướng hay bị nắng chiếu mà khuôn mặt nhỏ nhắn của A Quy ửng hồng, Sở Du Ninh không nhịn được véo một cái.
"Chín hay không lát nữa sẽ biết." Sở Du Ninh kéo hắn đi về phía hành lang.
"Công chúa thẩm thẩm, ta quên mất ống nào là của ta làm rồi." A Như nhìn chằm chằm vào hàng ống tre giống hệt nhau trên giá nướng, khuôn mặt nhỏ bực bội.
"Ta cũng không biết là ống nào nữa." A Vân kiễng chân muốn phân biệt xem ống nào là của mình.
"Ta đã để lại một dấu hiệu." Thẩm Tư Lạc thầm đắc ý, tính cách thực sự không hơn trẻ con là mấy.
Tiếp theo, mọi người ngồi trên hành lang ăn đá bào chờ cơm ống tre chín, bên cạnh còn đặt một cái tủ đựng đá, kế bên có nha hoàn phụ trách quạt cho mát.
Mặc dù mọi người đều thấy công chúa đang chơi đồ hàng nhưng hạ nhân phụ trách trông lửa vẫn rất tận tụy, nướng ống tre chín đều, khoảng một nén nhang, lớp ngoài của ống tre vốn xanh biếc đã bị nướng cháy đen, có mùi thơm thoang thoảng bay ra từ khe hở miệng ống.
"Ừm, có mùi thơm của gạo, chắc là chín rồi."
Sở Du Ninh ngửi ngửi, đứng dậy định đi xem ống tre.
Thẩm Vô Cữu kéo nàng lại, bảo hai hạ nhân trông lửa chọn mấy ống tre chín rồi mang đến, cái tật tự mình làm mọi việc của công chúa thực sự không sửa được.
A Quy và những người khác vốn định xông ra ngoài, thấy công chúa thẩm thẩm bị kéo lại cũng dừng chân.
Không lâu sau đã có mấy ống tre cháy đen được đưa đến trước mặt, đến gần mọi người đều có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của gạo.
A Quy và những người khác đều nhìn chằm chằm vào ống tre, chờ xem cơm mình làm trông như thế nào, có chín không, có ăn được không.
Thẩm Vô Cữu thấy cả công chúa lẫn mấy đứa trẻ đều mong chờ như vậy, cũng lo lắng lát nữa khi chẻ ống tre ra công chúa sẽ thất vọng, chưa thấy ai chơi đồ hàng mà nghiêm túc như nàng.
Sở Du Ninh còn chưa kịp ra tay, Trình An và Trình Hựu đã cầm đao nhẹ nhàng chẻ tre, biết bên trong có cơm, sợ cơm bị nát nên chỉ chẻ một phần ba, ống tre vừa mở ra, mùi thơm bên trong không còn giấu được nữa, xộc vào mũi.
Cơm thành từng sợi bọc trong ống tre, bốc hơi nóng hổi thơm phức, trong cơm còn có các nguyên liệu như đậu đỏ, thịt thái hạt lựu đã cho vào.
Thẩm Vô Cữu kinh ngạc, thế mà lại thực sự nướng chín được ư? Hơn nữa trông có vẻ còn rất ngon.
Tre có thể dùng để làm ra các đồ thủ công, cũng có thể đốt để làm pháo nổ, những điều này hắn đều biết, nhưng chưa từng nghe nói có thể dùng để nấu đồ ăn.
Người bình thường chỉ nghĩ rằng tre để trên lửa chỉ có thể dùng làm củi đốt, ai mà ngờ được trước khi lửa đốt cháy hết còn có thể nấu chín cơm.
Đây là ý nghĩ kỳ lạ đột nhiên nảy ra của công chúa, hay trước đây nàng đã từng ăn hoặc từng thấy thứ này?
Ví dụ như món lẩu mà công chúa nói, còn có ớt mà người Khánh Quốc chỉ dùng để ngắm, giờ lại thêm món cơm ống tre, hắn thậm chí còn cho rằng, nàng có thể tìm ra chính xác công thức thuốc s.ú.n.g không phải là ngẫu nhiên.
Trình An và Trình Hựu kinh ngạc nhìn nhau, chẻ nốt những ống tre còn lại, tất cả đều đã chín, trong đó có một ống là của A Quy và những người khác, gạo đựng hơi ít, nước có lẽ cũng cho ít làm cơm nướng ra hơi khô và rời rạc.
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… "Công chúa thẩm thẩm, như vậy chín được sao ạ?"A Quy nhìn chằm chằm vào ống tre, đặc biệt là ống mà hắn nhét, chỉ chớp mắt một cái là hắn lại không nhớ ra ống nào là của mình, dù sao ống nào cũng giống ống nào.Không biết là bị lửa nướng hay bị nắng chiếu mà khuôn mặt nhỏ nhắn của A Quy ửng hồng, Sở Du Ninh không nhịn được véo một cái."Chín hay không lát nữa sẽ biết." Sở Du Ninh kéo hắn đi về phía hành lang."Công chúa thẩm thẩm, ta quên mất ống nào là của ta làm rồi." A Như nhìn chằm chằm vào hàng ống tre giống hệt nhau trên giá nướng, khuôn mặt nhỏ bực bội."Ta cũng không biết là ống nào nữa." A Vân kiễng chân muốn phân biệt xem ống nào là của mình."Ta đã để lại một dấu hiệu." Thẩm Tư Lạc thầm đắc ý, tính cách thực sự không hơn trẻ con là mấy.Tiếp theo, mọi người ngồi trên hành lang ăn đá bào chờ cơm ống tre chín, bên cạnh còn đặt một cái tủ đựng đá, kế bên có nha hoàn phụ trách quạt cho mát.Mặc dù mọi người đều thấy công chúa đang chơi đồ hàng nhưng hạ nhân phụ trách trông lửa vẫn rất tận tụy, nướng ống tre chín đều, khoảng một nén nhang, lớp ngoài của ống tre vốn xanh biếc đã bị nướng cháy đen, có mùi thơm thoang thoảng bay ra từ khe hở miệng ống."Ừm, có mùi thơm của gạo, chắc là chín rồi."Sở Du Ninh ngửi ngửi, đứng dậy định đi xem ống tre.Thẩm Vô Cữu kéo nàng lại, bảo hai hạ nhân trông lửa chọn mấy ống tre chín rồi mang đến, cái tật tự mình làm mọi việc của công chúa thực sự không sửa được.A Quy và những người khác vốn định xông ra ngoài, thấy công chúa thẩm thẩm bị kéo lại cũng dừng chân.Không lâu sau đã có mấy ống tre cháy đen được đưa đến trước mặt, đến gần mọi người đều có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của gạo.A Quy và những người khác đều nhìn chằm chằm vào ống tre, chờ xem cơm mình làm trông như thế nào, có chín không, có ăn được không.Thẩm Vô Cữu thấy cả công chúa lẫn mấy đứa trẻ đều mong chờ như vậy, cũng lo lắng lát nữa khi chẻ ống tre ra công chúa sẽ thất vọng, chưa thấy ai chơi đồ hàng mà nghiêm túc như nàng.Sở Du Ninh còn chưa kịp ra tay, Trình An và Trình Hựu đã cầm đao nhẹ nhàng chẻ tre, biết bên trong có cơm, sợ cơm bị nát nên chỉ chẻ một phần ba, ống tre vừa mở ra, mùi thơm bên trong không còn giấu được nữa, xộc vào mũi.Cơm thành từng sợi bọc trong ống tre, bốc hơi nóng hổi thơm phức, trong cơm còn có các nguyên liệu như đậu đỏ, thịt thái hạt lựu đã cho vào.Thẩm Vô Cữu kinh ngạc, thế mà lại thực sự nướng chín được ư? Hơn nữa trông có vẻ còn rất ngon.Tre có thể dùng để làm ra các đồ thủ công, cũng có thể đốt để làm pháo nổ, những điều này hắn đều biết, nhưng chưa từng nghe nói có thể dùng để nấu đồ ăn.Người bình thường chỉ nghĩ rằng tre để trên lửa chỉ có thể dùng làm củi đốt, ai mà ngờ được trước khi lửa đốt cháy hết còn có thể nấu chín cơm.Đây là ý nghĩ kỳ lạ đột nhiên nảy ra của công chúa, hay trước đây nàng đã từng ăn hoặc từng thấy thứ này?Ví dụ như món lẩu mà công chúa nói, còn có ớt mà người Khánh Quốc chỉ dùng để ngắm, giờ lại thêm món cơm ống tre, hắn thậm chí còn cho rằng, nàng có thể tìm ra chính xác công thức thuốc s.ú.n.g không phải là ngẫu nhiên.Trình An và Trình Hựu kinh ngạc nhìn nhau, chẻ nốt những ống tre còn lại, tất cả đều đã chín, trong đó có một ống là của A Quy và những người khác, gạo đựng hơi ít, nước có lẽ cũng cho ít làm cơm nướng ra hơi khô và rời rạc.