Tác giả:

Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…

Chương 258: Chương 258

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… "Điện hạ nhìn này, của ta cũng đưa cho người." A Quy cố gắng giơ tay lên hấp dẫn ánh mắt của cục bột.Cục bột nghe thấy có người gọi nó, đôi mắt to đen láy đảo quanh, cúi đầu mới phát hiện ra A Quy, nó dùng bàn tay mũm mĩm khinh thường hất tay A Quy ra, tiếp tục ôm ngón tay của tỷ tỷ."Đúng rồi ma ma, đây là cơm ống tre ta đặc biệt mang về cho ngươi, do ta tự làm đấy, ngươi nếm thử xem, nếu thấy nguội có thể mang đi nướng lại."Sở Du Ninh bảo Hề Âm đưa cơm ống tre đã mang về lên.Trương ma ma nhìn ống tre đen xì, tuy không biết công chúa nhà mình nghĩ ra cách dùng ống tre để nấu cơm như thế nào, thế nhưng lúc này bà ta thực sự cảm động muốn khóc.Ánh mắt nhìn công chúa ngoài sự tôn kính của chủ tử còn xen lẫn một chút thương yêu như nhìn đứa con của mình.Có lẽ, không biết từ lúc nào, bà ta đã coi công chúa chưa bao giờ coi mình là công chúa này như nữ nhi ruột thịt, lo lắng thương yêu nàng, thấy nàng nhìn sự vật đều rất ngây thơ, hận không thể lúc nào cũng đi theo bên cạnh dạy bảo, vừa thả nàng ra ngoài thì trong lòng lại lo lắng không biết nàng có gây ra chuyện gì nữa không.Bà ta liếc nhìn Hề Âm, vẫn không nhịn được trách móc: "Công chúa, lần sau người ra ngoài, bất kể làm gì cũng đừng quên mang theo cung nữ, dù chỉ mang theo một người cũng được."Sở Du Ninh ngoan ngoãn gật đầu: "Lần này ta lên núi bắt thỏ cho Tiểu Tứ, mang theo nhiều người sẽ làm thỏ sợ chạy mất."Trương ma ma nhìn thoáng qua đã biết nàng đang bịa chuyện, bắt thỏ còn để phò mã đi theo sao?Phò mã không phải là người không biết nặng nhẹ, vết thương còn chưa lành đã chạy ra ngoài."Thế thỏ đâu?" Trương ma ma muốn xem nàng bịa chuyện thế nào."Không có thỏ, có hổ."A Quy thấy hổ oai vệ hơn thỏ, chuyện hắn cưỡi hổ đã nói với mẫu thân, đại bá mẫu, tam thẩm, còn có hai tỷ tỷ rồi, bây giờ cũng muốn nói với Tứ hoàng tử cũng là trẻ con.Hắn sờ bàn chân nhỏ của Tứ hoàng tử: "Tứ điện hạ, người phải mau lớn lên, đợi người đi được thì bảo công chúa thẩm thẩm đưa người đi cưỡi hổ."Trương ma ma ôm n.g.ự.c *****.Bà ta chỉ không để mắt đến một ngày, công chúa đã cưỡi cả hổ rồi!Đó là loài dã thú hung dữ tàn bạo! Nếu cứ thế này, còn ai quản được công chúa nữa?"Ma ma, ta nói ta cưỡi hổ giấy ngươi có tin không?" Sở Du Ninh chớp đôi mắt tròn xoe của mình.Trương ma ma gật đầu: "Không phải hổ giấy thì cũng là hổ khác, tóm lại không thể là hổ thật được."Bà ta vẫn không muốn tin công chúa đã dữ dằn đến mức có thể cưỡi hổ thật.Sở Du Ninh ngoan ngoãn ngậm miệng, chỉ cần ma ma thở thông suốt thì hổ nào cũng được."Khương Trần bái kiến công chúa." Khương Trần cầm sách chắp tay hành lễ.Sở Du Ninh thấy hắn mặc trường bào của học giả, tay cầm sách: "Xem ra ngươi chuyển nghề rất thành công, ta còn lo ngươi làm lão sư của Tiểu Tứ sẽ dạy nó tứ đại giai không, cuối cùng xuất gia luôn."Khương Trần: "... Công chúa, tứ đại giai không và xuất gia là cách nói của Phật gia.""Ôi chao! Phật Đạo vốn là một nhà mà."Khương Trần nghe càng nghĩ càng thấy lời này rất có ý nghĩa sâu xa, thiếu chút nữa muốn kết làm tri kỷ với nàng: "Công chúa hiểu biết sâu sắc, đáng tiếc là trong thực tế Phật Đạo bài xích nhau, không ai có thể nhìn thấu điều này."

"Điện hạ nhìn này, của ta cũng đưa cho người." A Quy cố gắng giơ tay lên hấp dẫn ánh mắt của cục bột.

Cục bột nghe thấy có người gọi nó, đôi mắt to đen láy đảo quanh, cúi đầu mới phát hiện ra A Quy, nó dùng bàn tay mũm mĩm khinh thường hất tay A Quy ra, tiếp tục ôm ngón tay của tỷ tỷ.

"Đúng rồi ma ma, đây là cơm ống tre ta đặc biệt mang về cho ngươi, do ta tự làm đấy, ngươi nếm thử xem, nếu thấy nguội có thể mang đi nướng lại."

Sở Du Ninh bảo Hề Âm đưa cơm ống tre đã mang về lên.

Trương ma ma nhìn ống tre đen xì, tuy không biết công chúa nhà mình nghĩ ra cách dùng ống tre để nấu cơm như thế nào, thế nhưng lúc này bà ta thực sự cảm động muốn khóc.

Ánh mắt nhìn công chúa ngoài sự tôn kính của chủ tử còn xen lẫn một chút thương yêu như nhìn đứa con của mình.

Có lẽ, không biết từ lúc nào, bà ta đã coi công chúa chưa bao giờ coi mình là công chúa này như nữ nhi ruột thịt, lo lắng thương yêu nàng, thấy nàng nhìn sự vật đều rất ngây thơ, hận không thể lúc nào cũng đi theo bên cạnh dạy bảo, vừa thả nàng ra ngoài thì trong lòng lại lo lắng không biết nàng có gây ra chuyện gì nữa không.

Bà ta liếc nhìn Hề Âm, vẫn không nhịn được trách móc: "Công chúa, lần sau người ra ngoài, bất kể làm gì cũng đừng quên mang theo cung nữ, dù chỉ mang theo một người cũng được."

Sở Du Ninh ngoan ngoãn gật đầu: "Lần này ta lên núi bắt thỏ cho Tiểu Tứ, mang theo nhiều người sẽ làm thỏ sợ chạy mất."

Trương ma ma nhìn thoáng qua đã biết nàng đang bịa chuyện, bắt thỏ còn để phò mã đi theo sao?

Phò mã không phải là người không biết nặng nhẹ, vết thương còn chưa lành đã chạy ra ngoài.

"Thế thỏ đâu?" Trương ma ma muốn xem nàng bịa chuyện thế nào.

"Không có thỏ, có hổ."

A Quy thấy hổ oai vệ hơn thỏ, chuyện hắn cưỡi hổ đã nói với mẫu thân, đại bá mẫu, tam thẩm, còn có hai tỷ tỷ rồi, bây giờ cũng muốn nói với Tứ hoàng tử cũng là trẻ con.

Hắn sờ bàn chân nhỏ của Tứ hoàng tử: "Tứ điện hạ, người phải mau lớn lên, đợi người đi được thì bảo công chúa thẩm thẩm đưa người đi cưỡi hổ."

Trương ma ma ôm n.g.ự.c *****.

Bà ta chỉ không để mắt đến một ngày, công chúa đã cưỡi cả hổ rồi!

Đó là loài dã thú hung dữ tàn bạo! Nếu cứ thế này, còn ai quản được công chúa nữa?

"Ma ma, ta nói ta cưỡi hổ giấy ngươi có tin không?" Sở Du Ninh chớp đôi mắt tròn xoe của mình.

Trương ma ma gật đầu: "Không phải hổ giấy thì cũng là hổ khác, tóm lại không thể là hổ thật được."

Bà ta vẫn không muốn tin công chúa đã dữ dằn đến mức có thể cưỡi hổ thật.

Sở Du Ninh ngoan ngoãn ngậm miệng, chỉ cần ma ma thở thông suốt thì hổ nào cũng được.

"Khương Trần bái kiến công chúa." Khương Trần cầm sách chắp tay hành lễ.

Sở Du Ninh thấy hắn mặc trường bào của học giả, tay cầm sách: "Xem ra ngươi chuyển nghề rất thành công, ta còn lo ngươi làm lão sư của Tiểu Tứ sẽ dạy nó tứ đại giai không, cuối cùng xuất gia luôn."

Khương Trần: "... Công chúa, tứ đại giai không và xuất gia là cách nói của Phật gia."

"Ôi chao! Phật Đạo vốn là một nhà mà."

Khương Trần nghe càng nghĩ càng thấy lời này rất có ý nghĩa sâu xa, thiếu chút nữa muốn kết làm tri kỷ với nàng: "Công chúa hiểu biết sâu sắc, đáng tiếc là trong thực tế Phật Đạo bài xích nhau, không ai có thể nhìn thấu điều này."

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… "Điện hạ nhìn này, của ta cũng đưa cho người." A Quy cố gắng giơ tay lên hấp dẫn ánh mắt của cục bột.Cục bột nghe thấy có người gọi nó, đôi mắt to đen láy đảo quanh, cúi đầu mới phát hiện ra A Quy, nó dùng bàn tay mũm mĩm khinh thường hất tay A Quy ra, tiếp tục ôm ngón tay của tỷ tỷ."Đúng rồi ma ma, đây là cơm ống tre ta đặc biệt mang về cho ngươi, do ta tự làm đấy, ngươi nếm thử xem, nếu thấy nguội có thể mang đi nướng lại."Sở Du Ninh bảo Hề Âm đưa cơm ống tre đã mang về lên.Trương ma ma nhìn ống tre đen xì, tuy không biết công chúa nhà mình nghĩ ra cách dùng ống tre để nấu cơm như thế nào, thế nhưng lúc này bà ta thực sự cảm động muốn khóc.Ánh mắt nhìn công chúa ngoài sự tôn kính của chủ tử còn xen lẫn một chút thương yêu như nhìn đứa con của mình.Có lẽ, không biết từ lúc nào, bà ta đã coi công chúa chưa bao giờ coi mình là công chúa này như nữ nhi ruột thịt, lo lắng thương yêu nàng, thấy nàng nhìn sự vật đều rất ngây thơ, hận không thể lúc nào cũng đi theo bên cạnh dạy bảo, vừa thả nàng ra ngoài thì trong lòng lại lo lắng không biết nàng có gây ra chuyện gì nữa không.Bà ta liếc nhìn Hề Âm, vẫn không nhịn được trách móc: "Công chúa, lần sau người ra ngoài, bất kể làm gì cũng đừng quên mang theo cung nữ, dù chỉ mang theo một người cũng được."Sở Du Ninh ngoan ngoãn gật đầu: "Lần này ta lên núi bắt thỏ cho Tiểu Tứ, mang theo nhiều người sẽ làm thỏ sợ chạy mất."Trương ma ma nhìn thoáng qua đã biết nàng đang bịa chuyện, bắt thỏ còn để phò mã đi theo sao?Phò mã không phải là người không biết nặng nhẹ, vết thương còn chưa lành đã chạy ra ngoài."Thế thỏ đâu?" Trương ma ma muốn xem nàng bịa chuyện thế nào."Không có thỏ, có hổ."A Quy thấy hổ oai vệ hơn thỏ, chuyện hắn cưỡi hổ đã nói với mẫu thân, đại bá mẫu, tam thẩm, còn có hai tỷ tỷ rồi, bây giờ cũng muốn nói với Tứ hoàng tử cũng là trẻ con.Hắn sờ bàn chân nhỏ của Tứ hoàng tử: "Tứ điện hạ, người phải mau lớn lên, đợi người đi được thì bảo công chúa thẩm thẩm đưa người đi cưỡi hổ."Trương ma ma ôm n.g.ự.c *****.Bà ta chỉ không để mắt đến một ngày, công chúa đã cưỡi cả hổ rồi!Đó là loài dã thú hung dữ tàn bạo! Nếu cứ thế này, còn ai quản được công chúa nữa?"Ma ma, ta nói ta cưỡi hổ giấy ngươi có tin không?" Sở Du Ninh chớp đôi mắt tròn xoe của mình.Trương ma ma gật đầu: "Không phải hổ giấy thì cũng là hổ khác, tóm lại không thể là hổ thật được."Bà ta vẫn không muốn tin công chúa đã dữ dằn đến mức có thể cưỡi hổ thật.Sở Du Ninh ngoan ngoãn ngậm miệng, chỉ cần ma ma thở thông suốt thì hổ nào cũng được."Khương Trần bái kiến công chúa." Khương Trần cầm sách chắp tay hành lễ.Sở Du Ninh thấy hắn mặc trường bào của học giả, tay cầm sách: "Xem ra ngươi chuyển nghề rất thành công, ta còn lo ngươi làm lão sư của Tiểu Tứ sẽ dạy nó tứ đại giai không, cuối cùng xuất gia luôn."Khương Trần: "... Công chúa, tứ đại giai không và xuất gia là cách nói của Phật gia.""Ôi chao! Phật Đạo vốn là một nhà mà."Khương Trần nghe càng nghĩ càng thấy lời này rất có ý nghĩa sâu xa, thiếu chút nữa muốn kết làm tri kỷ với nàng: "Công chúa hiểu biết sâu sắc, đáng tiếc là trong thực tế Phật Đạo bài xích nhau, không ai có thể nhìn thấu điều này."

Chương 258: Chương 258