Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…
Chương 321: Chương 321
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Vừa hay có thể bồi bổ cho nhi tử sắp thi tiến sĩ, gần đây nhi tử đều thức khuya đèn sách, rất hại thân thể.Trượng phu của vị phụ nhân kia là một lão tú tài, thấy bà ta xách về một con gà chỉ nghĩ là mua về, cũng không nói gì, nhìn theo tiếng đọc sách truyền đến từ Tây sương phòng, thở dài đi đến thư phòng.Ông ta nhìn ra được gần đây nhi tử đọc sách không vào đầu, giống như ông ta năm xưa, càng đọc càng không vào, chỉ là đọc suông chứ không hiểu, nếu không thì ông ta cũng không chỉ dừng lại ở tú tài.Vị phụ nhân kia lấy con gà ra, thấy nó vừa gáy vừa đập cánh duỗi cổ cũng không để ý, còn vui vẻ nói con gà này rất có tinh thần, bà ta còn lo là gà bệnh nên mới bị người ta vứt đi.Đến giờ ăn trưa, vị phụ nhân kia bưng canh gà hầm vào phòng cho nhi tử uống, kỳ lạ là nhi tử uống xong canh gà vốn định nghỉ trưa, kết quả vừa nằm lên giường, những sách mà sáng nay đọc mãi không vào đầu lại hiện lên rõ ràng trong đầu óc, tỉnh táo đến mức không thể nghỉ ngơi.Người này vội vàng ngồi dậy đọc sách, phát hiện thế mà đọc vào đầu được, hận không thể đọc đến tận thiên hoang địa lão. ...Bên Quỷ Sơn ăn no uống đủ, Cảnh Huy Đế từ chối sự tháp tùng của Thẩm Vô Cữu, dẫn theo Lưu Chính đi dạo tiêu thực, đi một lúc thì đi đến ngọn núi nuôi gà.Nghĩ đến hương vị khác biệt của con gà đó, Cảnh Huy Đế cũng muốn biết khuê nữ nuôi gà như thế nào, ông ta thấy Tiểu Tứ ăn trứng hấp rất ngon, ngay cả trứng cũng có vẻ khác biệt.Vì gà mà Sở Du Ninh nuôi rất có "kỷ luật" cho nên đã dùng tre làm một dãy chuồng gà, trời tối sẽ bị hổ đuổi về chuồng.Khi Cảnh Huy Đế đến thì thấy con hổ nằm cách chuồng gà không xa, ông ta giật mình.Ông ta biết khuê nữ có thể đánh hổ nghe lời, nhưng không ngờ lại nghe lời đến vậy, còn biết trông chuồng gà."Người bên ngoài là ai?"Hề Âm đang ngồi xổm trong chuồng gà nhặt trứng, nghe thấy động tĩnh, tưởng là Trần Tử Thiện, nàng ta cầm quả trứng vừa nhặt được đứng lên, không ngờ nhìn thấy Cảnh Huy Đế đứng ngoài hàng rào, mặt lộ vẻ kinh hãi, quả trứng trong tay "Bốp" một tiếng rơi xuống đất.Cảnh Huy Đế nhìn nữ tử mặc váy vải thô, đầu vấn trâm gỗ trước mắt, nếu không biết đây là địa bàn của khuê nữ, chỉ có người của khuê nữ, ông ta còn tưởng đây là nông phụ nhà nào trên núi."Bệ hạ tiêu thực đi ngang qua đây, không cần phải quá kinh ngạc." Lưu Chính cũng cho rằng nàng ta nhận ra bệ hạ nên mới kinh ngạc như vậy.Hề Âm vội cúi đầu quỳ xuống, cả người run rẩy, hai tay nắm chặt váy.Cảnh Huy Đế chỉ nghĩ nàng thấy hoàng đế nên sợ hãi, cũng không nghĩ nhiều, nhìn hai quả trứng rơi xuống đất có chút tiếc nuối.Trứng hấp Tiểu Tứ ăn trông cũng không giống với bình thường, màu vàng hơi đỏ, mềm mại rung rinh, bóng loáng, khiến ông ta nhìn cũng muốn ăn.Cảnh Huy Đế dẫn Lưu Chính quay người rời đi, mãi đến khi bọn họ đi xa, Hề Âm mới từ từ ngẩng đầu lên, môi đã bị nàng ta cắn chảy máu, sắc mặt trắng bệch như thể nhìn thấy thứ gì đó kinh hoàng.Nàng ta sợ đến mềm nhũn cả người, mãi mới đứng dậy, loạng choạng đi xuống núi.Cảnh Huy Đế trở về nhà gỗ, bất chấp cục bột giãy giụa, ôm cục bột mập mạp một lúc, tháo miếng ngọc bội hình rồng trên thắt lưng đưa cho nó, sau đó mới lên kiệu hồi cung.
Vừa hay có thể bồi bổ cho nhi tử sắp thi tiến sĩ, gần đây nhi tử đều thức khuya đèn sách, rất hại thân thể.
Trượng phu của vị phụ nhân kia là một lão tú tài, thấy bà ta xách về một con gà chỉ nghĩ là mua về, cũng không nói gì, nhìn theo tiếng đọc sách truyền đến từ Tây sương phòng, thở dài đi đến thư phòng.
Ông ta nhìn ra được gần đây nhi tử đọc sách không vào đầu, giống như ông ta năm xưa, càng đọc càng không vào, chỉ là đọc suông chứ không hiểu, nếu không thì ông ta cũng không chỉ dừng lại ở tú tài.
Vị phụ nhân kia lấy con gà ra, thấy nó vừa gáy vừa đập cánh duỗi cổ cũng không để ý, còn vui vẻ nói con gà này rất có tinh thần, bà ta còn lo là gà bệnh nên mới bị người ta vứt đi.
Đến giờ ăn trưa, vị phụ nhân kia bưng canh gà hầm vào phòng cho nhi tử uống, kỳ lạ là nhi tử uống xong canh gà vốn định nghỉ trưa, kết quả vừa nằm lên giường, những sách mà sáng nay đọc mãi không vào đầu lại hiện lên rõ ràng trong đầu óc, tỉnh táo đến mức không thể nghỉ ngơi.
Người này vội vàng ngồi dậy đọc sách, phát hiện thế mà đọc vào đầu được, hận không thể đọc đến tận thiên hoang địa lão. ...
Bên Quỷ Sơn ăn no uống đủ, Cảnh Huy Đế từ chối sự tháp tùng của Thẩm Vô Cữu, dẫn theo Lưu Chính đi dạo tiêu thực, đi một lúc thì đi đến ngọn núi nuôi gà.
Nghĩ đến hương vị khác biệt của con gà đó, Cảnh Huy Đế cũng muốn biết khuê nữ nuôi gà như thế nào, ông ta thấy Tiểu Tứ ăn trứng hấp rất ngon, ngay cả trứng cũng có vẻ khác biệt.
Vì gà mà Sở Du Ninh nuôi rất có "kỷ luật" cho nên đã dùng tre làm một dãy chuồng gà, trời tối sẽ bị hổ đuổi về chuồng.
Khi Cảnh Huy Đế đến thì thấy con hổ nằm cách chuồng gà không xa, ông ta giật mình.
Ông ta biết khuê nữ có thể đánh hổ nghe lời, nhưng không ngờ lại nghe lời đến vậy, còn biết trông chuồng gà.
"Người bên ngoài là ai?"
Hề Âm đang ngồi xổm trong chuồng gà nhặt trứng, nghe thấy động tĩnh, tưởng là Trần Tử Thiện, nàng ta cầm quả trứng vừa nhặt được đứng lên, không ngờ nhìn thấy Cảnh Huy Đế đứng ngoài hàng rào, mặt lộ vẻ kinh hãi, quả trứng trong tay "Bốp" một tiếng rơi xuống đất.
Cảnh Huy Đế nhìn nữ tử mặc váy vải thô, đầu vấn trâm gỗ trước mắt, nếu không biết đây là địa bàn của khuê nữ, chỉ có người của khuê nữ, ông ta còn tưởng đây là nông phụ nhà nào trên núi.
"Bệ hạ tiêu thực đi ngang qua đây, không cần phải quá kinh ngạc." Lưu Chính cũng cho rằng nàng ta nhận ra bệ hạ nên mới kinh ngạc như vậy.
Hề Âm vội cúi đầu quỳ xuống, cả người run rẩy, hai tay nắm chặt váy.
Cảnh Huy Đế chỉ nghĩ nàng thấy hoàng đế nên sợ hãi, cũng không nghĩ nhiều, nhìn hai quả trứng rơi xuống đất có chút tiếc nuối.
Trứng hấp Tiểu Tứ ăn trông cũng không giống với bình thường, màu vàng hơi đỏ, mềm mại rung rinh, bóng loáng, khiến ông ta nhìn cũng muốn ăn.
Cảnh Huy Đế dẫn Lưu Chính quay người rời đi, mãi đến khi bọn họ đi xa, Hề Âm mới từ từ ngẩng đầu lên, môi đã bị nàng ta cắn chảy máu, sắc mặt trắng bệch như thể nhìn thấy thứ gì đó kinh hoàng.
Nàng ta sợ đến mềm nhũn cả người, mãi mới đứng dậy, loạng choạng đi xuống núi.
Cảnh Huy Đế trở về nhà gỗ, bất chấp cục bột giãy giụa, ôm cục bột mập mạp một lúc, tháo miếng ngọc bội hình rồng trên thắt lưng đưa cho nó, sau đó mới lên kiệu hồi cung.
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Vừa hay có thể bồi bổ cho nhi tử sắp thi tiến sĩ, gần đây nhi tử đều thức khuya đèn sách, rất hại thân thể.Trượng phu của vị phụ nhân kia là một lão tú tài, thấy bà ta xách về một con gà chỉ nghĩ là mua về, cũng không nói gì, nhìn theo tiếng đọc sách truyền đến từ Tây sương phòng, thở dài đi đến thư phòng.Ông ta nhìn ra được gần đây nhi tử đọc sách không vào đầu, giống như ông ta năm xưa, càng đọc càng không vào, chỉ là đọc suông chứ không hiểu, nếu không thì ông ta cũng không chỉ dừng lại ở tú tài.Vị phụ nhân kia lấy con gà ra, thấy nó vừa gáy vừa đập cánh duỗi cổ cũng không để ý, còn vui vẻ nói con gà này rất có tinh thần, bà ta còn lo là gà bệnh nên mới bị người ta vứt đi.Đến giờ ăn trưa, vị phụ nhân kia bưng canh gà hầm vào phòng cho nhi tử uống, kỳ lạ là nhi tử uống xong canh gà vốn định nghỉ trưa, kết quả vừa nằm lên giường, những sách mà sáng nay đọc mãi không vào đầu lại hiện lên rõ ràng trong đầu óc, tỉnh táo đến mức không thể nghỉ ngơi.Người này vội vàng ngồi dậy đọc sách, phát hiện thế mà đọc vào đầu được, hận không thể đọc đến tận thiên hoang địa lão. ...Bên Quỷ Sơn ăn no uống đủ, Cảnh Huy Đế từ chối sự tháp tùng của Thẩm Vô Cữu, dẫn theo Lưu Chính đi dạo tiêu thực, đi một lúc thì đi đến ngọn núi nuôi gà.Nghĩ đến hương vị khác biệt của con gà đó, Cảnh Huy Đế cũng muốn biết khuê nữ nuôi gà như thế nào, ông ta thấy Tiểu Tứ ăn trứng hấp rất ngon, ngay cả trứng cũng có vẻ khác biệt.Vì gà mà Sở Du Ninh nuôi rất có "kỷ luật" cho nên đã dùng tre làm một dãy chuồng gà, trời tối sẽ bị hổ đuổi về chuồng.Khi Cảnh Huy Đế đến thì thấy con hổ nằm cách chuồng gà không xa, ông ta giật mình.Ông ta biết khuê nữ có thể đánh hổ nghe lời, nhưng không ngờ lại nghe lời đến vậy, còn biết trông chuồng gà."Người bên ngoài là ai?"Hề Âm đang ngồi xổm trong chuồng gà nhặt trứng, nghe thấy động tĩnh, tưởng là Trần Tử Thiện, nàng ta cầm quả trứng vừa nhặt được đứng lên, không ngờ nhìn thấy Cảnh Huy Đế đứng ngoài hàng rào, mặt lộ vẻ kinh hãi, quả trứng trong tay "Bốp" một tiếng rơi xuống đất.Cảnh Huy Đế nhìn nữ tử mặc váy vải thô, đầu vấn trâm gỗ trước mắt, nếu không biết đây là địa bàn của khuê nữ, chỉ có người của khuê nữ, ông ta còn tưởng đây là nông phụ nhà nào trên núi."Bệ hạ tiêu thực đi ngang qua đây, không cần phải quá kinh ngạc." Lưu Chính cũng cho rằng nàng ta nhận ra bệ hạ nên mới kinh ngạc như vậy.Hề Âm vội cúi đầu quỳ xuống, cả người run rẩy, hai tay nắm chặt váy.Cảnh Huy Đế chỉ nghĩ nàng thấy hoàng đế nên sợ hãi, cũng không nghĩ nhiều, nhìn hai quả trứng rơi xuống đất có chút tiếc nuối.Trứng hấp Tiểu Tứ ăn trông cũng không giống với bình thường, màu vàng hơi đỏ, mềm mại rung rinh, bóng loáng, khiến ông ta nhìn cũng muốn ăn.Cảnh Huy Đế dẫn Lưu Chính quay người rời đi, mãi đến khi bọn họ đi xa, Hề Âm mới từ từ ngẩng đầu lên, môi đã bị nàng ta cắn chảy máu, sắc mặt trắng bệch như thể nhìn thấy thứ gì đó kinh hoàng.Nàng ta sợ đến mềm nhũn cả người, mãi mới đứng dậy, loạng choạng đi xuống núi.Cảnh Huy Đế trở về nhà gỗ, bất chấp cục bột giãy giụa, ôm cục bột mập mạp một lúc, tháo miếng ngọc bội hình rồng trên thắt lưng đưa cho nó, sau đó mới lên kiệu hồi cung.