Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…
Chương 330: Chương 330
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Ban đầu còn muốn mắng Sở Du Ninh giữ nữ nhân Việt Quốc bên cạnh không sợ là gián điệp, lại nghĩ đến việc nàng đuổi người ta đi nuôi gà, cho dù là gián điệp thì cũng có phần đáng thương hơn."Chỉ vì một người có thể là gián điệp Việt Quốc mà ngươi cầm đao đến g.i.ế.c phụ hoàng ngươi sao?!" Cảnh Huy Đế sa sầm mặt, thực sự nổi giận."Gián điệp Việt Quốc gì chứ, nàng ta vốn là người Khánh Quốc, bị người ta bán sang Việt Quốc! Từ lúc ta nhận nàng ta, nàng ta chính là người của ta! Người của ta, tuyệt đối không thể vô cớ bị g.i.ế.c chết!"Ở mạt thế, tang thi ngày càng mạnh mẽ, nàng không bảo vệ được đồng đội của mình cũng đành chịu, ở thế giới này đối với nàng không hề nguy hiểm, nàng còn không bảo vệ được người của mình, lại còn xảy ra chuyện ngay trên địa bàn của mình, thật không thể tha thứ!Nàng không cho phép người của mình c.h.ế.t không rõ ràng.Cảnh Huy Đế thấy nàng nghiêm túc, sắc mặt cũng lạnh đi: "Ngươi làm cách nào chứng minh là trẫm giết? Bằng chứng đâu?""Gọi ám vệ người mang theo hôm qua đến Quỷ Sơn ra đây, ta hỏi là biết ngay." Sở Du Ninh tự tin.Đôi tay giấu sau lưng của Cảnh Huy Đế nắm chặt hơn, ông ta biết khuê nữ của mình có chút tà môn, biết đâu bên cạnh thực sự có tổ tông theo bảo vệ. Tổ tông hiển linh, lời nói thành sự thật.Cảnh Huy Đế ra hiệu cho Lưu Chính.Lưu Chính theo hầu Cảnh Huy Đế nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu, người này đúng là ám vệ giết.Ông ta trong lòng run rẩy, khẽ gật đầu, quay người ra lệnh bằng giọng the thé: "Ám Nhất và Ám Tam hôm qua theo bệ hạ đến Quỷ Sơn ra đây."Rất nhanh, hai ám vệ, một người xuất hiện từ góc chết, một người đi ra từ trong điện, tướng mạo bình thường đến mức ném vào đám đông cũng không tìm ra được.Sở Du Ninh cẩn thận nhận dạng, lắc đầu, mũi đao chỉ vào Ám Tam: "Không phải hắn."Trong lòng Cảnh Huy Đế căng thẳng, khuê nữ của ông ta thế mà còn có thể nhận ra thật giả!"Ám vệ của trẫm ngươi còn chưa từng gặp, nói thế nào cũng là hai người bọn họ!" Đối với khuê nữ của mình, ông ta phải một mực không thừa nhận.Ánh mắt Sở Du Ninh dần trở nên nguy hiểm: "Vậy ta hỏi người cũng được."Cảnh Huy Đế không khỏi lùi lại một bước."Công chúa!" Thẩm Vô Cữu chạy đến vừa nghe thấy lời này, vội vàng gọi một tiếng, sải bước lên bậc thềm.Cảnh Huy Đế thấy Thẩm Vô Cữu đến, cả thể xác lẫn tinh thần đều thả lỏng. Ông ta cảm thấy chữ "Hỏi" của khuê nữ có lẽ sẽ khiến mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn được nữa.Thẩm Vô Cữu chạy lên, cũng không quan tâm đến việc hành lễ hay không, hắn đè đao của Sở Du Ninh xuống, xoay nàng lại đối mặt với mình, nghiêm mặt lắc đầu v: "Không được.""Đây là cách nhanh nhất để biết được sự thật." Sở Du Ninh hiếm khi bướng bỉnh.Thẩm Vô Cữu kéo nàng vào lòng, cúi đầu thì thầm bên tai nàng, kiên nhẫn dịu dàng dỗ dành: "Ta biết công chúa rất lợi hại, nhưng chuyện này không thể làm, một khi làm rồi, tình cảm cha con giữa người và bệ hạ sẽ không còn nữa.""Ai thèm." Sở Du Ninh lẩm bẩm.Nàng biết, một khi nàng dùng tinh thần lực khống chế Cảnh Huy Đế, sau này Cảnh Huy Đế không thể không có khúc mắc trong lòng, không thể không phòng ngừa nàng, thậm chí coi nàng là dị loại, đến lúc đó không phải một tổ tông hiển linh là có thể giải thích được.
Ban đầu còn muốn mắng Sở Du Ninh giữ nữ nhân Việt Quốc bên cạnh không sợ là gián điệp, lại nghĩ đến việc nàng đuổi người ta đi nuôi gà, cho dù là gián điệp thì cũng có phần đáng thương hơn.
"Chỉ vì một người có thể là gián điệp Việt Quốc mà ngươi cầm đao đến g.i.ế.c phụ hoàng ngươi sao?!" Cảnh Huy Đế sa sầm mặt, thực sự nổi giận.
"Gián điệp Việt Quốc gì chứ, nàng ta vốn là người Khánh Quốc, bị người ta bán sang Việt Quốc! Từ lúc ta nhận nàng ta, nàng ta chính là người của ta! Người của ta, tuyệt đối không thể vô cớ bị g.i.ế.c chết!"
Ở mạt thế, tang thi ngày càng mạnh mẽ, nàng không bảo vệ được đồng đội của mình cũng đành chịu, ở thế giới này đối với nàng không hề nguy hiểm, nàng còn không bảo vệ được người của mình, lại còn xảy ra chuyện ngay trên địa bàn của mình, thật không thể tha thứ!
Nàng không cho phép người của mình c.h.ế.t không rõ ràng.
Cảnh Huy Đế thấy nàng nghiêm túc, sắc mặt cũng lạnh đi: "Ngươi làm cách nào chứng minh là trẫm giết? Bằng chứng đâu?"
"Gọi ám vệ người mang theo hôm qua đến Quỷ Sơn ra đây, ta hỏi là biết ngay." Sở Du Ninh tự tin.
Đôi tay giấu sau lưng của Cảnh Huy Đế nắm chặt hơn, ông ta biết khuê nữ của mình có chút tà môn, biết đâu bên cạnh thực sự có tổ tông theo bảo vệ. Tổ tông hiển linh, lời nói thành sự thật.
Cảnh Huy Đế ra hiệu cho Lưu Chính.
Lưu Chính theo hầu Cảnh Huy Đế nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu, người này đúng là ám vệ giết.
Ông ta trong lòng run rẩy, khẽ gật đầu, quay người ra lệnh bằng giọng the thé: "Ám Nhất và Ám Tam hôm qua theo bệ hạ đến Quỷ Sơn ra đây."
Rất nhanh, hai ám vệ, một người xuất hiện từ góc chết, một người đi ra từ trong điện, tướng mạo bình thường đến mức ném vào đám đông cũng không tìm ra được.
Sở Du Ninh cẩn thận nhận dạng, lắc đầu, mũi đao chỉ vào Ám Tam: "Không phải hắn."
Trong lòng Cảnh Huy Đế căng thẳng, khuê nữ của ông ta thế mà còn có thể nhận ra thật giả!
"Ám vệ của trẫm ngươi còn chưa từng gặp, nói thế nào cũng là hai người bọn họ!" Đối với khuê nữ của mình, ông ta phải một mực không thừa nhận.
Ánh mắt Sở Du Ninh dần trở nên nguy hiểm: "Vậy ta hỏi người cũng được."
Cảnh Huy Đế không khỏi lùi lại một bước.
"Công chúa!" Thẩm Vô Cữu chạy đến vừa nghe thấy lời này, vội vàng gọi một tiếng, sải bước lên bậc thềm.
Cảnh Huy Đế thấy Thẩm Vô Cữu đến, cả thể xác lẫn tinh thần đều thả lỏng. Ông ta cảm thấy chữ "Hỏi" của khuê nữ có lẽ sẽ khiến mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn được nữa.
Thẩm Vô Cữu chạy lên, cũng không quan tâm đến việc hành lễ hay không, hắn đè đao của Sở Du Ninh xuống, xoay nàng lại đối mặt với mình, nghiêm mặt lắc đầu v: "Không được."
"Đây là cách nhanh nhất để biết được sự thật." Sở Du Ninh hiếm khi bướng bỉnh.
Thẩm Vô Cữu kéo nàng vào lòng, cúi đầu thì thầm bên tai nàng, kiên nhẫn dịu dàng dỗ dành: "Ta biết công chúa rất lợi hại, nhưng chuyện này không thể làm, một khi làm rồi, tình cảm cha con giữa người và bệ hạ sẽ không còn nữa."
"Ai thèm." Sở Du Ninh lẩm bẩm.
Nàng biết, một khi nàng dùng tinh thần lực khống chế Cảnh Huy Đế, sau này Cảnh Huy Đế không thể không có khúc mắc trong lòng, không thể không phòng ngừa nàng, thậm chí coi nàng là dị loại, đến lúc đó không phải một tổ tông hiển linh là có thể giải thích được.
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Ban đầu còn muốn mắng Sở Du Ninh giữ nữ nhân Việt Quốc bên cạnh không sợ là gián điệp, lại nghĩ đến việc nàng đuổi người ta đi nuôi gà, cho dù là gián điệp thì cũng có phần đáng thương hơn."Chỉ vì một người có thể là gián điệp Việt Quốc mà ngươi cầm đao đến g.i.ế.c phụ hoàng ngươi sao?!" Cảnh Huy Đế sa sầm mặt, thực sự nổi giận."Gián điệp Việt Quốc gì chứ, nàng ta vốn là người Khánh Quốc, bị người ta bán sang Việt Quốc! Từ lúc ta nhận nàng ta, nàng ta chính là người của ta! Người của ta, tuyệt đối không thể vô cớ bị g.i.ế.c chết!"Ở mạt thế, tang thi ngày càng mạnh mẽ, nàng không bảo vệ được đồng đội của mình cũng đành chịu, ở thế giới này đối với nàng không hề nguy hiểm, nàng còn không bảo vệ được người của mình, lại còn xảy ra chuyện ngay trên địa bàn của mình, thật không thể tha thứ!Nàng không cho phép người của mình c.h.ế.t không rõ ràng.Cảnh Huy Đế thấy nàng nghiêm túc, sắc mặt cũng lạnh đi: "Ngươi làm cách nào chứng minh là trẫm giết? Bằng chứng đâu?""Gọi ám vệ người mang theo hôm qua đến Quỷ Sơn ra đây, ta hỏi là biết ngay." Sở Du Ninh tự tin.Đôi tay giấu sau lưng của Cảnh Huy Đế nắm chặt hơn, ông ta biết khuê nữ của mình có chút tà môn, biết đâu bên cạnh thực sự có tổ tông theo bảo vệ. Tổ tông hiển linh, lời nói thành sự thật.Cảnh Huy Đế ra hiệu cho Lưu Chính.Lưu Chính theo hầu Cảnh Huy Đế nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu, người này đúng là ám vệ giết.Ông ta trong lòng run rẩy, khẽ gật đầu, quay người ra lệnh bằng giọng the thé: "Ám Nhất và Ám Tam hôm qua theo bệ hạ đến Quỷ Sơn ra đây."Rất nhanh, hai ám vệ, một người xuất hiện từ góc chết, một người đi ra từ trong điện, tướng mạo bình thường đến mức ném vào đám đông cũng không tìm ra được.Sở Du Ninh cẩn thận nhận dạng, lắc đầu, mũi đao chỉ vào Ám Tam: "Không phải hắn."Trong lòng Cảnh Huy Đế căng thẳng, khuê nữ của ông ta thế mà còn có thể nhận ra thật giả!"Ám vệ của trẫm ngươi còn chưa từng gặp, nói thế nào cũng là hai người bọn họ!" Đối với khuê nữ của mình, ông ta phải một mực không thừa nhận.Ánh mắt Sở Du Ninh dần trở nên nguy hiểm: "Vậy ta hỏi người cũng được."Cảnh Huy Đế không khỏi lùi lại một bước."Công chúa!" Thẩm Vô Cữu chạy đến vừa nghe thấy lời này, vội vàng gọi một tiếng, sải bước lên bậc thềm.Cảnh Huy Đế thấy Thẩm Vô Cữu đến, cả thể xác lẫn tinh thần đều thả lỏng. Ông ta cảm thấy chữ "Hỏi" của khuê nữ có lẽ sẽ khiến mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn được nữa.Thẩm Vô Cữu chạy lên, cũng không quan tâm đến việc hành lễ hay không, hắn đè đao của Sở Du Ninh xuống, xoay nàng lại đối mặt với mình, nghiêm mặt lắc đầu v: "Không được.""Đây là cách nhanh nhất để biết được sự thật." Sở Du Ninh hiếm khi bướng bỉnh.Thẩm Vô Cữu kéo nàng vào lòng, cúi đầu thì thầm bên tai nàng, kiên nhẫn dịu dàng dỗ dành: "Ta biết công chúa rất lợi hại, nhưng chuyện này không thể làm, một khi làm rồi, tình cảm cha con giữa người và bệ hạ sẽ không còn nữa.""Ai thèm." Sở Du Ninh lẩm bẩm.Nàng biết, một khi nàng dùng tinh thần lực khống chế Cảnh Huy Đế, sau này Cảnh Huy Đế không thể không có khúc mắc trong lòng, không thể không phòng ngừa nàng, thậm chí coi nàng là dị loại, đến lúc đó không phải một tổ tông hiển linh là có thể giải thích được.